Đọ Tài Lực
Lê Nhật đưa tay phẩy nhẹ, ngay lập tức, những viên Thiên Tinh lấp lánh như dòng thác đổ tuôn trào từ hư không, từng viên từng viên rơi xuống tạo thành một ngọn núi nhỏ sáng rực.
Trong khung cảnh ngập tràn ánh sáng ấy, một thứ ánh sáng vàng vọt chợt lóe lên. Vật thể ấy chậm rãi đáp xuống, tựa như được bàn tay vô hình dẫn dắt, rồi nhẹ nhàng yên vị trên đỉnh núi Thiên Tinh, tỏa ra hào quang huyền bí, khác biệt hoàn toàn với thứ ánh sáng trắng ngà của những viên Thiên Tinh thông thường.
Tất cả mọi người đều chết lặng.
Những ánh mắt đang thất thần bỗng chốc trở nên đờ đẫn, như bị hút chặt vào vật thể ấy. Thứ đó như một chiếc đỉnh nhỏ, hoa văn không mấy bắt mắt nhưng ánh sáng vàng phát ra lại không thua kém Thiên Tinh một chút nào.
“Đây… đây là Hoàng Bảo Đỉnh?” Một người đứng gần đó khẽ thốt lên, giọng nói run rẩy, phá tan không khí im lặng đầy căng thẳng.
Lê Nhật cũng hết cách, hắn quả thật cũng đã cạn kiệt Thiên Tinh, đành phải mang vật báu khác ra để thay thế. Nếu Phí Trì không chấp nhận hình thức trao đổi này, thì thật sự hắn chỉ còn nước trực tiếp cướp lấy Xích Tâm.
Tích Tích đứng gần nhất, đôi mắt trừng lớn, cả người như hóa đá. Một lúc lâu sau, cô ả mới lắp bắp nói, giọng không giấu nổi sự sửng sốt:
“Tên này… đúng là thâm tàng bất lộ. Hắn vừa mua linh hồn lạc lối kia với giá ba mươi mốt viên Thiên Tinh cơ mà. Sao lại còn tài lực hùng hậu đến vậy?”
Bên cạnh, Liễu Hương nhẹ nhàng lắc đầu, ánh mắt trở nên thận trọng hơn bao giờ hết. Lời nói cũng mang theo ba phần lo lắng:
“Em gái, từ giờ tốt hơn hết đừng làm mất lòng hắn. Một kẻ không ngần ngại để lộ tài lực trước mặt các thế lực lớn, hoặc là tự tin vào sức mạnh bản thân, hoặc là có chỗ dựa không ai ngờ tới. Dù hắn thuộc loại người nào, cũng không dễ đối phó.”
Tích Tích nuốt nước bọt, đôi mắt câu hồn hiện lên vẻ e dè. Cô ả vội gật đầu đáp lời:
“Em hiểu rồi, thưa chị. May mà ban đầu mình không gây sự gì với hắn.”
Không khí quanh hai chị em trở nên trầm mặc, nhưng trong lòng họ đều dấy lên cảm giác vừa may mắn, vừa kinh hãi trước tên thợ săn nhìn vô cùng bình thường.
Phía xa, Phí Trì đứng bất động, mồ hôi chảy dài trên thái dương. Gã cảm thấy cổ họng mình khô khốc, phải nuốt lấy một ngụm không khí mới có thể hô hấp bình thường trở lại. Kể cả ở vị trí quản lý công hội như hắn, số lượng Thiên Tinh mà gã nhìn thấy chỉ trong đêm nay, có thể cả đời cũng không thể lần nữa chứng kiến.
Phí Trì lấy lại chút bình tĩnh, ánh mắt khẽ cô đọng lại. Gã dồn toàn bộ sự tập trung vào chiếc đỉnh nổi bật, liền hít sâu một hơi, giọng ồm ồm lại vang to:
“Hôm nay đúng là một ngày may mắn của Thiết Trụ Công Hội. Cái bảo đỉnh này chắc các vị cũng không xa lạ. Nó chính là Hoàng Bảo Đỉnh, một thứ bảo vật dùng để cất giấu những thứ quý giá bên trong. Xem xét vẻ ngoài và các hoa văn, ước tính nó phải có niên đại hơn trăm triệu năm.”
Phí Trì ngừng lại như cố hít thở, lời nói sau đó lại thêm phần trọng lượng:
“Thiết Trụ Công Hội trước giờ chỉ đấu giá Thiên Tinh… hẳn các vị cũng biết lý do bên trong. Nhưng Hoàng Bảo Đỉnh này lại quá mức quý hiếm, hoàn toàn không thua một món bảo vật đấu giá nào từ đầu đến giờ… Với bảo vật như thế, ta có thể cân nhắc một lần ngoại lệ. Nhưng thật sự mà nói, ta cũng rất khó cho bằng hữu đây một giá chính xác.”
Lê Nhật thở khì nhẹ lòng, mỉm cười tỏ vẻ ưng ý với phản ứng của Phí Trì. Hắn liền bình tĩnh nói:
“Nếu Phí Trì ông đã nói như vậy, thì ta sẽ cho ra một cái giá cụ thể. Vậy đi, Hoàng Bảo Đỉnh này ta tự ra giá hai mươi viên Thiên Tinh, có được không?”
Đám đông lại một phen đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, ánh mắt đan xen giữa ngạc nhiên và kinh ngạc khi nhìn về phía Hoàng Bảo Đỉnh. Nói về giá trị, bảo vật này sở hữu một mức dao động lớn trên thị trường.
Mỗi chiếc đỉnh trước khi khai mở đều được định giá dựa trên niên đại, càng lâu năm lại càng có giá trị. Với những chiếc có niên đại trăm triệu năm, trong mọi trường hợp, mức giá cơ bản để bắt đầu một cuộc giao dịch thường không dưới hai mươi Thiên Tinh.
Lê Nhật không chút do dự, đưa ra con số chính xác ngay tức khắc. Điều này chẳng những chứng tỏ hắn nắm rõ giá trị của Hoàng Bảo Đỉnh, mà còn khẳng định bản lĩnh của người am hiểu thị trường.
Thật ra tất cả đều không biết, Lê Nhật cũng phải cắn răng, cắt ruột moi gan mới mang Hoàng Bảo Đỉnh này ra trao đổi. Nhưng hắn bởi vì sợ Phí Trì sẽ không chấp nhận việc lấy vật đổi vật, vì thế mới phải dùng đến hạ sách này.
Ngược lại, gã lùn Phí Trì vừa nãy còn nói mình không thể đưa ra mức giá cụ thể, rõ ràng là một chiêu trò tâm lý. Ai cũng hiểu, đây là cách để gã hạ thấp giá trị thật sự của bảo vật.
Trước khi có bất kỳ ai bàn tán gì thêm, Phí Trì lại nở một nụ cười gian manh, lời nói cũng mang theo ý đồng tình:
“Vị bằng hữu đây thật là am hiểu thị trường. Kiến thức lại vô cùng phong phú, được, Thiết Trụ Công Hội sẽ chấp nhận với mức giá này. Ba mươi mốt viên Thiên Tinh, lại tính cả Hoàng Bảo Đỉnh. Tổng giá trị, năm mươi mốt viên Thiên Tinh lần thứ nhất!”
Đám đông lại chuyển ánh nhìn về phía người thần bí, hắn vẫn như cũ không có chút động thái nào.
Thời gian trôi qua trong sự hồi hộp và sốt ruột. Tình hình đã quá rõ ràng, ngoại trừ người thần bí này ra, sẽ không ai còn đủ khả năng cạnh tranh với tên thợ săn kia. Cả hai đều cho đám đông cảm giác thâm sâu khó dò, phút chốc, toàn trường chỉ còn lại những ánh nhìn soi mói.
“Vị đạo hữu này.” Người thần bí bất ngờ hướng đến Lê Nhật mà gọi, giọng điệu lộ rõ ý đồ thương lượng. “Mảnh sát thần khí này đối với ta có rất nhiều chỗ hữu dụng. Có thể nói là, không thể không thu về tay. Không biết có thể nhượng bộ cho ta một chút được không? Về sau ngươi nhất định sẽ nhận được nhiều chỗ tốt hơn từ ta.”
Lê Nhật vốn là một người rất linh hoạt trong việc ứng xử, luôn nhập gia tùy tục. Đối với hắn, việc xưng hô không phải là điều quan trọng, mà chỉ là một phần trong nét văn hóa của mỗi nơi, mỗi người.
Hắn không hề câu nệ hay gò bó mình trong những quy tắc xưng hô cứng nhắc, mà luôn sẵn lòng thay đổi tùy theo hoàn cảnh và người đối diện. Đối với hắn, đó chỉ đơn giản là cách thức giao tiếp, không có ý định duy trì phong thái hay hình ảnh gì cả.
Bởi vì người bí ẩn đã dùng văn hóa của Tu Tiên Giới để xưng hô, hắn cũng liền bình thản đáp, nhanh đến mức không cần suy nghĩ:
“Thứ lỗi ta không thể nhường. Cũng như đạo hữu, đối với ta, mảnh sát thần khí này dù cho phải tán gia bại sản, cũng phải tranh cho bằng được. Cái gì mà lợi ích tốt về sau? Ta thật sự không cần, trước mắt, ta chỉ muốn mảnh sát thần khí này.”
Người kia lặng đi một lúc, Phí Trì liền nhân cơ hội gõ búa lần thứ hai:
“Năm mươi mốt viên Thiên Tinh lần thứ hai!”
Tất cả lại rơi vào im lặng, Phí Trì cũng không dư hơi mà nói năng huyên thuyên tiếp. Gã lùn này hiểu rõ hiện tại chỉ còn hai người tranh đấu với nhau, nếu vậy cũng không cần hắn phải nhiều lời.
Người bí ẩn đột ngột từ bên trong nhẫn trữ vật rút ra một vật thể. Tốc độ ra tay nhanh đến mức khiến đám đông không kịp phản ứng, tưởng chừng như vật ấy đã đột ngột xuất hiện từ hư không. Khi vật thể này xuất hiện, ngay lập tức, một cỗ khí tức u ám, lạnh lẽo và đầy ám ảnh tràn ngập không gian.
Khí tức ấy mạnh mẽ đến nỗi khiến không khí xung quanh như bị bóp nghẹt, tựa như hàng vạn linh hồn quỷ dữ đang rít gào trong bóng tối. Gió từ U Minh Huyền Tẫn vốn đã đáng sợ, nhưng đứng trước khí tức của pháp bảo vừa mới xuất hiện này, cũng phải nhượng bộ vài phần.
Đám đông không khỏi lùi lại một bước, lòng tràn đầy kinh hãi, cảm giác như có một cơn sóng đen tối và vô hình đổ ập vào, khiến họ không thể ngừng run rẩy.
Người thần bí liền ném thứ đó về phía Phí Trì, lời nói cũng dường như có chút gấp gáp:
“Vị đạo hữu chủ trì, xin mời định giá giúp ta. Đây chính là Ngọa Quỷ Phong Cổ, một bảo vật luyện chế từ hàng vạn linh hồn quỷ dữ. Chính là pháp bảo trấn tông của môn phái ta.”
Phí Trì há hốc miệng, đôi mắt mở to đầy kinh ngạc.
Người thần bí này cũng như Lê Nhật, hiểu rõ một khi lấy vật đổi vật, nhất định phải khiến cho Phí Trì kinh ngạc, nếu không rất dễ bị gã bỏ qua mà tuyên bố cho đối thủ thắng cuộc trực tiếp.
Pháp bảo của Tu Tiên Giới đối với Phí Trì không phải xa lạ, nhưng số lượng ngọa quỷ ẩn chứa bên trong cái trống trước mặt này lại khiến gã cảm thấy một nỗi sợ hãi khó tả, tựa như cả linh hồn bị đông cứng lại.
Gã lùn này quan sát vật phẩm một cách tỉ mỉ. Cái trống có vẻ như được chế tác từ bộ xương vặn vẹo và lớp da khô đen như than của một con quỷ dữ khổng lồ. Mỗi vết nứt trên thân trống như chứa đựng một bí mật đen tối, một lời nguyền mà không ai dám chạm vào.
Đám đông đứng xung quanh, dù chưa chạm vào, nhưng chỉ cần nhìn vào cái trống này đã cảm thấy một cảm giác lạnh lẽo, rợn người. Cảm giác như họ có thể nghe thấy những tiếng thì thầm từ cõi âm u vọng lại, khiến mỗi người đều không tự chủ được mà rụt rè lùi lại một bước.
Bên trong Thế Giới Ý Thức, Xích Hồn cũng có nhận xét:
“Trống này dùng linh hồn quỷ dữ để luyện chế. Pháp môn này ngay cả ở Tu Tiên Giới cũng vô cùng hiếm thấy. Số lượng quỷ bên trong đẳng cấp thấp nhất cũng là cấp độ Đại Quỷ.”
Lê Nhật nghe rõ từng lời Xích Hồn nói, nhưng hắn vẫn giữ im lặng, không đáp lại. Không phải vì hắn không có gì để nói, mà bởi tâm trí hắn đang xoay chuyển nhanh chóng, tìm kiếm một đối sách hợp lý.
Quỷ được chia thành ba cấp độ chính, Tiểu Quỷ, Đại Quỷ, và Quỷ Vương. Trong nhận thức hiện tại, Quỷ Vương chính là cấp bậc cao nhất từng được ghi nhận. Dẫu vậy, vẫn còn những lời đồn đại về các thực thể siêu nhiên vượt trên Quỷ Vương, nhưng điều đó vẫn chỉ là bí ẩn chưa được giải đáp.
Ngọa Quỷ Phong Cổ hiển nhiên có giá trị vượt xa Hoàng Bảo Đỉnh của Lê Nhật. Hoàng Bảo Đỉnh tuy được xem là bảo vật hiếm có với khả năng khai mở ra các tài vật ẩn giấu, nhưng tính ngẫu nhiên của nó lại là con dao hai lưỡi. Một lần khai mở có thể mang lại cả một gia tài kếch xù nếu may mắn, nhưng ngược lại, cũng có thể chỉ thu về vài viên Thiên Tinh, không bù nổi giá vốn.
Ngược lại, Ngọa Quỷ Phong Cổ lại hoàn toàn khác biệt. Đây là một vũ khí mang sức mạnh chiến đấu thực thụ. Dù Lê Nhật chưa biết thực tế nó có tác dụng gì, nhưng khẳng định trong chiến đấu, món bảo vật này là một đồng minh đắc lực, không phải thứ chỉ để sở hữu cho đẹp.
Đăng bởi | Toanzz |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 4 |