Việc Đã Làm Thì Không Nên Nghĩ Nhiều
Phí Trì không thể giấu nổi cảm xúc. Gã gần như vỡ òa trong cơn phấn khích, quên mất cả hình tượng lão luyện thường ngày. Gã gõ mạnh ba cái xuống vỏ con sâu cát, giọng nói lanh lảnh lấn át cả tiếng gió rít:
“Khà khà! Chúc mừng vị bằng hữu này! Đây chính là giá cao nhất có thể đạt được cho linh hồn lạc lối kia. Nào, không cần nhiều lời, giao dịch thôi!”
Phí Trì gấp gáp đến mức gần như muốn lao đến cướp lấy mớ Thiên Tinh ngay tại chỗ. Nhưng sự tinh ranh tích lũy từ năm tháng giúp gã kìm chế bản thân, chỉ phất tay ra hiệu. Cả hai phía, Lê Nhật và Phí Trì, gần như đồng thời hoàn tất giao dịch một cách nhanh như chớp.
Ánh nhìn tham lam của những kẻ đứng xem bắn về phía cả hai, như lưỡi dao ngầm chứa đầy sự ghen tức. Nhưng trong không khí đố kỵ ấy, một nhân vật nổi bật lên với sự cay cú không thể che giấu, đó chính là tên nhóc ranh ma vừa ra giá trước đó.
Dù cố gắng giữ vẻ điềm tĩnh, đôi tay nó siết chặt thành nắm đấm, ánh mắt lóe lên tia oán hận. Cơ thể nó khẽ run lên, như thể đang đấu tranh với sự sỉ nhục đè nén trong lòng.
Tưởng chừng như cuộc đấu giá đã đến kết thúc, trong khi tất cả đồng thời quay lưng, nhưng giọng cười hả hê của Phí Trì bất ngờ vang lên, kéo toàn bộ sự chú ý quay ngược trở lại.
“Chậm đã nào, các vị!” Gã vung tay, ánh mắt sáng rực như con cáo vừa phát hiện con mồi béo bở. “Đã xong đâu!”
Không gian vừa chực tan đi lại bị lời nói chắc nịch của gã níu giữ. Những bước chân định rời đi lập tức khựng lại, và toàn bộ ánh mắt quay trở lại tập trung vào gã lùn đầy mưu mẹo.
“Linh hồn lạc lối đó vẫn chưa phải là bảo vật đấu giá cuối cùng.” Phí Trì nhấn mạnh, giọng nói tràn đầy tự tin và uy tín của một kẻ lão luyện. “Ta vẫn còn một thứ chắc chắn sẽ khiến tất cả động tâm.”
Lời gã nói ra như mồi lửa châm vào ngọn đuốc của sự tò mò, khiến tất cả chìm trong một bầu không khí hồi hộp và chờ đợi. Theo hiệu lệnh của một cái gõ thanh thúy từ Phí Trì, tên cao thủ Hạ Thần lập tức tiến lên phía trước.
Hắn di chuyển nhanh nhẹn, gọn gàng, trong tay là chiếc gương u ám nhất. Tấm gương ấy dường như hút lấy mọi ánh sáng xung quanh.
Hắn đưa tấm gương lên cao, và ngay lúc đó, một luồng ánh sáng đỏ rực như máu bắn ra từ bề mặt gương, bao trùm toàn bộ không gian. Lực lượng quen thuộc khiến cho Lê Nhật hô hấp chậm lại một nhịp.
Bên trong Thế Giới Ý Thức, Xích Hồn vốn luôn giữ sự điềm tĩnh, lúc này lại không thể ngồi yên. Một tiếng hét lên từ sâu trong tâm trí:
“Xích Tâm!”
Sát thần khí từ lâu đã quá nổi tiếng ở Thiên Mạt Địa. Sức mạnh vô song và câu chuyện đẫm máu gắn liền với chúng đã khiến mọi kẻ tu luyện, từ tầm thường cho đến các đại cao thủ, đều khát khao sở hữu. Nhưng thực tế, những người từng được chứng kiến sát thần khí tận mắt thật sự quá ít ỏi.
Đến cả toàn trường đấu giá hiện tại, bọn họ chỉ dựa vào điển tích ghi lại mà nhận định đây là khí tức của sát thần khí.
Từ sau Thái Cổ Chi Chiến, sát thần khí dường như đã hoàn toàn biến mất. Tất cả chỉ còn lại là lời đồn, những câu chuyện về nó dần trở thành truyền thuyết, bị che khuất bởi lớp bụi thời gian.
Phí Trì bước lên trước, ánh mắt sắc bén quét qua từng người trong đám đông. Gã dang rộng đôi tay, tựa như một người dẫn chuyện đang chuẩn bị mở ra hồi kịch cuối cùng. Khuôn mặt gã căng tràn sự tự hào và hùng hồn tuyên bố:
“Các vị, hôm nay thật sự là ngày may mắn của mọi người! Thứ đang ở trước mắt chúng ta, không chỉ đơn thuần là một bảo vật vô giá, mà còn là một phần của lịch sử, một huyền thoại mà bất kỳ ai cũng mơ ước được chạm tới.”
Không gian trở nên yên lặng đến kỳ lạ, từng ánh mắt đều bị cuốn hút vào lời nói của Phí Trì.
Gã tiếp tục, giọng nói dõng dạc hơn:
“Đây là một mảnh sát thần khí! Đúng vậy, không phải là hàng nhái hay mánh lới bịp bợm. Thiết Trụ Công Hội đã kiểm chứng. Nhưng, các vị biết đấy...”
Phí Trì ngừng lại một chút, vẻ mặt bỗng chuyển sang đầy tiếc nuối, giọng nói trở nên chậm rãi nhầm tăng thêm phần kịch tính:
“Vốn dĩ, một mảnh sát thần khí như thế này, Thiết Trụ Công Hội chúng ta tuyệt đối không muốn bán ra. Bởi vì, đây không chỉ là một bảo vật, mà còn là biểu tượng, là niềm tự hào của Hội. Nhưng...”
Gã nhấn mạnh chữ “nhưng,” để lại khoảng trống vừa đủ cho sự tò mò bùng lên trong lòng đám đông.
“Các vị biết đó, vị Hội chủ mới của chúng ta là một người có tầm nhìn hoàn toàn khác biệt. Ngài cho rằng, một mảnh sát thần khí không nên bị giấu kín, mà phải xuất hiện trên thị trường, được trao cho người có đủ năng lực và bản lĩnh để sử dụng. Vì vậy...”
Phí Trì đột ngột vung tay lên, giọng nói mạnh mẽ vang dội, như muốn đốt cháy bầu không khí:
“Năm mươi viên Thiên Tinh là giá khởi điểm!”
Đám đông nín thở, không gian yên tĩnh đến đáng sợ.
Lê Nhật nén xuống cảm giác muốn cướp đoạt ngay lập tức, dù chỉ một tia run rẩy nhỏ cũng không lộ ra bên ngoài. Thế nhưng, sâu bên trong, mỗi tế bào trong cơ thể hắn như đang gào thét, một cơn cuồng phong của sự khát khao tràn ngập tâm trí.
Cảm giác này không phải của riêng hắn. Xích Hồn bên trong Thế Giới Ý Thức cũng run lên bần bật, từng nhịp đập rền rĩ như tiếng trống trận vang vọng. Cơn rung động mãnh liệt của sự ham muốn hòa hợp với Xích Tâm truyền đến hắn một cách không thể cưỡng lại.
Bên ngoài lúc này đang dậy sóng, đa số đều bị kích động mà gào thét:
“Năm mươi viên Thiên Tinh? Thiết Trụ Công Hội… một lũ chỉ nhìn vào lợi lộc, sao các ngươi không đi ăn cướp luôn đi!”
“Cái gì gọi là tầm nhìn khác biệt của Hội chủ các ngươi? Không phải hắn nghiên cứu chán chê, không thể sử dụng nên mới bán ra hay sao?”
“Đúng vậy, mặc dù mảnh sát thần khí này còn hoàn hảo, nhưng lại chẳng có một chút uy lực nào. Mua về cũng chỉ để bỏ vào tủ kính trưng bày mà thôi!”
Mặc cho tiếng dèm pha, náo loạn của đám đông, Phí Trì vẫn một bộ dạng âm trầm mà bắt đầu gõ gậy đầu tiên, bởi vì đã có người ra giá:
“Năm mươi viên Thiên Tinh lần thứ nhất!”
Toàn trường lại chấn động, không chỉ bởi lời hô hào đầy phấn khích của Phí Trì mà còn bởi sự xuất hiện của một nhân vật thoạt nhìn rất bình thường. Kẻ này không có dáng vẻ gì nổi bật, nhưng sự hiện diện đột ngột lại mang đến cảm giác áp lực kỳ lạ, khiến mọi ánh mắt đều phải dừng lại trên thân hình bình thường ấy.
Ngay cả Lê Nhật cũng không khỏi kinh ngạc. Kẻ này, từ đầu đến giờ, bằng cách nào đó, đã lặng lẽ ẩn mình, tránh đi mọi sự chú ý, thậm chí còn vượt qua cả sự nhạy bén của hắn.
Trên cồn cát xa xa, bóng dáng ấy đứng bất động, như hòa làm một với cảnh vật xung quanh. Một bộ áo choàng đen rộng lớn bao trùm toàn thân, kín kẽ đến mức chẳng lộ ra bất kỳ chi tiết nào ngoài đôi mắt.
Một gã có vẻ mặt u ám, ánh mắt hoài nghi, hạ giọng thì thầm:
“Thật sự có người mua sao? Không phải hắn cũng nên để lộ Thiên Tinh chứ? Năm mươi viên lận đấy, ngay cả tài lực như Sa U Quốc cũng chưa chắc dám bỏ ra con số này đâu.”
Tất cả ánh nhìn đều dồn về phía người bí ẩn kia. Hắn vẫn giữ thái độ thản nhiên, không một chút biểu cảm nào thoáng qua trên khuôn mặt bị che khuất.
Động tác duy nhất của hắn là xoa nhẹ chiếc nhẫn đang đeo ở ngón cái. Hành động đơn giản ấy lại tinh vi lạ thường. Chỉ trong chớp mắt, một luồng sức mạnh vô hình khuấy động không gian, và rồi, như từ hư không, những viên Thiên Tinh sáng lấp lánh xuất hiện.
Số lượng quá lớn, ánh sáng chói lọi từ đống Thiên Tinh tạo nên hình ảnh như một ngọn núi nhỏ, rực rỡ dưới ánh nhìn ngỡ ngàng của tất cả.
“Thật sự có đủ năm mươi viên!” Một kẻ đứng gần đó không kìm được, há hốc miệng thì thào, ánh mắt không giấu nổi vẻ thèm muốn.
Tiếng xì xào lập tức bùng nổ, phá tan bầu không khí căng thẳng ban nãy. Một tên khác, dáng vẻ cợt nhả, không ngừng cười hả hê rồi buông lời trêu chọc:
“Có khi nào hắn làm giả Thiên Tinh không? Số lượng lớn như vậy, trong cả nghìn năm qua, chưa từng nghe nói tới thế lực nào đủ sức chi trả!”
“Ngươi bị điên rồi sao?” Một kẻ khác lập tức phản bác, giọng nói chứa đầy khinh bỉ và căm ghét. “Ngươi nghĩ hắn lại dám làm giả Thiên Tinh à? Chỉ cần một viên giả thôi, hắn sẽ bị toàn bộ các thế lực truy sát đến cùng trời cuối đất. Chưa kể, ngươi nghĩ hắn ngu đến mức đánh đổi mạng sống chỉ để mua một mảnh sát thần khí sao?”
Tên cợt nhả bị chặn họng, mặt đỏ bừng nhưng không dám nói thêm. Hắn cúi đầu lẩm bẩm, nhưng vẫn không che giấu được sự tò mò lẫn dè chừng.
Cả đám đông không ngừng bàn tán, nhưng tất cả đều hiểu rõ, người bí ẩn kia không phải kẻ tầm thường.
Lê Nhật quan sát tỉ mỉ rồi bình tĩnh phân tích, hắn truyền đến Xích Hồn một ý niệm trao đổi:
“Nếu ta không lầm, thì tên đó đang sử dụng linh lực. Rất có thể hắn xuất thân từ Tu Tiên Giới. Thứ ở ngón tay cái hẳn là nhẫn trữ vật.”
Xích Hồn từ cảm giác nao núng cũng đang dần lấy lại bình tĩnh, liền đáp:
“Lê Nhật, ngươi vừa bỏ ra số Thiên Tinh lớn để mua lấy linh hồn lạc lối kia. Nếu hiện tại lại cạnh tranh Xích Tâm, hẳn sẽ thu hút lấy đám người có ý đồ.”
Lê Nhật im lặng một lúc như đang suy nghĩ, xong rồi hắn chỉ cười nhẹ mà đáp:
“Ngươi nói đúng, đáng lý ta nên kiên nhẫn đến khi Xích Tâm xuất hiện. Nhưng việc đã làm rồi thì không cần thiết phải nghĩ lại. Hiện tại, cho dù ta có tiếp tục cạnh tranh Xích Tâm hay không, những kẻ có ý đồ tìm đến ta cũng đã rất nhiều. Chẳng chóng thì chầy, đêm hôm nay chắc chắn là một đêm đẫm máu.”
Lời này nói xong, lại vô tình hay cố ý mà hắn thoáng nhìn qua tên nhóc kia. Trong ánh mắt nó, dường như đang ẩn chứa một cỗ sát ý ngập trời.
Trong lúc đó, Phí Trì lại gấp gáp gõ gậy lần thứ hai, tiếng nói vang xa:
“Năm mươi viên Thiên Tinh lần thứ hai! Các vị nếu không mau tranh đoạt, mảnh sát thần khí này sẽ thuộc về vị bằng hữu kia.”
Lê Nhật lúc này không thể chần chừ thêm được nữa, hắn giơ một cánh tay lên, lời nói dõng dạc:
“Ta trả ba mươi mốt viên Thiên Tinh, lại thêm một bảo vật khác, Phí Trì… Hay là ông giúp ta định giá xem thứ này đáng bao nhiêu?”
Đăng bởi | Toanzz |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 4 |