Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cơn Thịnh Nộ Của Lê Nhật

Tiểu thuyết gốc · 2028 chữ

Cũng vào thời điểm cảnh tượng địa ngục kia tan biến, Lê Nhật cảm nhận rõ ràng cơn đau nhức nhối từ sâu trong cơ thể. Lục phủ ngũ tạng dường như vặn xoắn lại, từng tế bào như bị thiêu đốt bởi sức nóng vô hình. Hắn gục xuống, đôi tay run rẩy bám lấy mặt đất lạnh ngắt.

Mụ già kia không biết bằng cách nào, lại khiến hắn đau đớn mà không cần một tác động cụ thể. Sức mạnh của mụ như một áp lực vô hình, đè nặng lên tâm trí hắn, bóp nghẹt từng suy nghĩ và cảm xúc. Như một bóng tối trườn sâu vào tâm khảm, mụ lôi kéo những nỗi sợ hãi sâu thẳm nhất trong hắn, bẻ gãy ý chí chiến đấu mà không cần phải trực tiếp chạm đến cơ thể.

Từng ký ức đau buồn, từng sai lầm trong quá khứ, tất cả ùa về như một cơn lũ dữ dội, nuốt chửng lấy chút bình tĩnh còn sót lại.

“Thật tức cười, mụ ta chẳng thể khiến tâm trí ta xao động… nhưng tổn thương thì vẫn hiện hữu. Lý nào lại như vậy?”

Lê Nhật thì thầm, nghiến chặt răng, từng hơi thở trở nên nặng nề, như thể không khí xung quanh đã bị rút cạn.

Hắn biết rõ mình vẫn đang mắc kẹt trong ảo cảnh của mụ giáo chủ, một nơi mà thực tại và hư ảo hòa lẫn đến mức không còn cách nào phân biệt. Hắn cố tìm cách thoát ra, nhưng mọi nỗ lực đều giống như ném đá xuống vực sâu, không một hồi đáp.

Dù Lạc Hồn Thức có mạnh mẽ và kỳ diệu, đứng trước Tinh Mộng Trần Ai xuất thần nhập hóa này cũng không có sức phản kháng.

Thân thể hắn ngoài kia, bị bỏ mặc giữa những công kích mà hắn không thể nhìn thấy. Tiếng xé rách, tiếng gào thét mơ hồ vang lên, khiến hắn rùng mình khi nghĩ đến những gì đang xảy ra với chính mình.

Nếu không phải cơ thể hắn đã là Tân Nhân Loại Hậu Kỳ, vượt khỏi giới hạn của phàm nhân, thì giờ đây, hắn chắc chắn đã gục ngã, không còn cách nào đứng dậy. Nhưng ngay cả với sức mạnh đó, hắn vẫn cảm thấy từng tế bào đang kêu gào, từng mạch máu như sắp nổ tung.

Trong cơn tuyệt vọng, lần đầu tiên Lê Nhật cảm thấy mình thật sự đã rơi vào đường cùng. Hắn không khỏi có những suy nghĩ tiêu cực:

“Không lẽ… hôm nay là ngày tàn của ta sao? Trước thì trúng Hoàng Tuyền Phệ Nhật khắc chế khả năng phục hồi, sau lại trúng Tinh Mộng Trần Ai còn khủng bố hơn cả Lạc Hồn Thức. Từ xa lại còn mấy ngàn quân hùng hổ vây công…”

“Xem ra Nhất Nguyên không phải đột nhiên trở lại Thế Giới Ý Thức thì ngủ say… rõ ràng hắn đã trúng Tinh Mộng Trần Ai.”

Lo lắng của Lê Nhật hoàn toàn có căn cứ, lúc này đây hắn lần đầu tiên cảm nhận thấy giữa mình và bản sao có một vách ngăn cách không thể liên lạc. Hắn siết chặt nắm đấm, ánh mắt cháy lên một ngọn lửa mà ngay cả bóng tối cũng không thể dập tắt. Hắn đột nhiên hét lớn:

“Dù có chết… cũng phải chết trong sự cố gắng đến hơi thở cuối cùng.”

Lê Nhật gầm lên một tiếng vang vọng. Tất cả ý chí, tất cả nghị lực của hắn dồn nén, bùng phát như ngọn núi lửa phun trào, quét sạch mọi sợ hãi đang đè nặng trong lòng.

Không gian tối đen trước mắt, vốn lạnh lẽo và trơ lì, bắt đầu rạn nứt. Những đường nứt nhỏ xíu lan ra như mạng nhện, tỏa sáng với ánh sáng mờ nhạt từ bên trong. Mỗi nhịp đập trái tim của hắn giống như một tiếng búa nện vào màn đêm, từng cú một, phá vỡ cái nhà tù vô hình giam cầm hắn.

“Muốn từ trong mộng ảo mà giết chết ta sao? Dị vật ngoài hành tinh không thể, mụ già ngươi cũng đừng hòng.”

Hắn gào lên, giọng nói như xé toạc không gian. Từng mảnh tối đen rơi xuống như những mảnh vụn thủy tinh, để lộ ánh sáng rực rỡ ẩn giấu bên dưới.

Nhưng cái giá phải trả cũng không hề nhỏ. Lạc Hồn Thức lần đầu tiên bị ý chí bùng cháy của hắn thiêu đốt. Xung quanh hắn, những hoa văn kỳ bí vốn tĩnh lặng trên bề mặt giờ đây bừng lên như được bao phủ bởi ngọn lửa vô hình, từng đường nét rực cháy với ánh sáng chói lọi, tựa ngọn đuốc giữa màn đêm u tối.

Lê Nhật cảm nhận rõ ràng sức mạnh tràn vào cơ thể, như một cơn sóng thần cuốn phăng mọi trở ngại. Hồn lực của hắn bỗng chốc bùng nổ, không chỉ tăng gấp nhiều lần mà còn trở nên sắc bén, mạnh mẽ như lưỡi kiếm được tôi luyện từ ý chí sắt đá. Nhưng cùng lúc đó, hắn cũng cảm nhận được cái giá phải trả đang dần hiện rõ.

Từng cơn đau nhói lên trong đầu hắn, dữ dội đến mức tưởng như có kẻ vô hình đang dùng búa tảng nện từng cú chí mạng vào tâm trí hắn. Mỗi lần đập xuống, cơn đau không chỉ khuếch tán mà còn lan sâu hơn, như muốn nghiền nát ý thức của hắn thành từng mảnh vụn.

Lê Nhật cảm giác như hộp sọ mình rung lên bần bật, các dây thần kinh căng ra đến mức sắp đứt. Tiếng ù ù trong đầu càng lúc càng lớn, như hàng ngàn tiếng gầm thét từ một cõi u linh nào đó vọng lại. Mỗi hơi thở của hắn giờ đây đều trở nên nặng nề, như thể không khí xung quanh bị biến thành chất lỏng sệt, bóp nghẹt cổ họng.

Tinh thần hắn bị bào mòn nhanh chóng, mỗi giây trôi qua là một trận chiến với chính sự tỉnh táo của mình. Hắn cảm thấy ý thức như bị xé rách, từng mảnh nhỏ rơi rụng, dường như không thể nào giữ vững được sự kiểm soát.

"Phá cho ta!"

Lê Nhật hét lên, tiếng hét vang vọng như xé tan mọi cản trở, mang theo tất cả ý chí và nghị lực cuối cùng để kháng cự. Không gian xung quanh hắn như vỡ vụn thành hàng ngàn mảnh, một luồng sáng bùng nổ từ cơ thể hắn, đẩy lùi bóng tối đang bủa vây.

Ngay khi đó, mũi nhọn hiểm ác từ cây trượng của mụ giáo chủ đã chỉ còn cách đỉnh đầu hắn trong gang tấc. Thời gian như ngừng lại trong khoảnh khắc sinh tử ấy.

Đôi mắt mụ giáo chủ trừng lớn, tràn ngập sự kinh ngạc và giận dữ.

"Không thể nào!" Mụ gào lên, giọng nói chát chúa như bị bóp nghẹt trong sự bất lực. Trước mặt mụ, Lê Nhật đang nằm trên mặt đất, nhưng một bàn tay của hắn đã chặn đứng mũi nhọn sắc lạnh.

Máu từ lòng bàn tay hắn tuôn ra không ngừng, thấm đẫm mặt đất phía dưới. Mũi nhọn đã xuyên qua bàn tay ấy, và phần đầu nhọn của nó đã chạm vào trán hắn, để lại một vết rách sâu nhỏ, máu chảy thành dòng men theo gương mặt tái nhợt của hắn.

Tình cảnh hiện tại là một màn giằng co căng thẳng đến nghẹt thở. Mụ giáo chủ gồng toàn lực, cố dồn sức đâm xuyên mũi nhọn xuống, trong khi Lê Nhật nằm bên dưới, cơ thể rệu rã, một tay đã tê cứng như đèn cạn dầu.

Mụ già lảo đảo, khóe miệng rỉ ra một dòng máu đỏ sẫm, đôi mắt tràn ngập nỗi đau và tuyệt vọng. Tiếng hét của mụ vang vọng, khắc sâu vào bầu không khí nặng nề:

“Tinh Mộng Trần Ai của ta... lại bị một phàm nhân phá tan! Tổ sư hiển linh, đồ nhi thật sự đã làm nhục sư môn rồi. Nhưng không... không thể như vậy được! Ta nhất định phải giết chết hắn, tẩy sạch sự ô nhục này!”

Mụ nghiến răng, bàn tay gầy guộc run rẩy nhưng vẫn siết chặt cây trượng, từng hoa văn trên trượng như đang bùng lên trong cơn cuồng loạn. Đôi mắt trắng dã của mụ lóe lên tia điên cuồng.

Nhưng đúng lúc ấy, một giọng nói trầm thấp, lạnh lùng vang lên, phá tan mọi âm thanh xung quanh:

“Mụ già, ngươi còn cơ hội sao?”

Âm thanh ấy không mang theo nhiều cảm xúc, nhưng sát khí bên trong dường như có thể cảm nhận bằng da thịt. Trước khi mụ giáo chủ kịp quay đầu lại, một luồng sáng đỏ thẫm xẹt qua không trung, nhanh đến mức không thể nhận ra nguồn gốc.

Trong khoảnh khắc, đầu mụ đã lìa khỏi cổ, rơi xuống đất với một âm thanh khô khốc. Đôi mắt đáng sợ kia vẫn mở trừng trừng, đầy kinh ngạc và không cam lòng. Cơ thể mụ đổ sập xuống ngay sau đó, như một cây cổ thụ khô khốc bị đốn ngã.

Phía sau mụ, Xích Hồn lừng lững xuất hiện ở đó từ khi nào, một nụ cười khẽ nở nhìn Lê Nhật mà nói:

“Lê Nhật người anh em! Kể từ giờ hãy để Xích Hồn ta lo liệu.”

Lê Nhật nằm bất động, ánh mắt mờ mịt như xuyên qua bóng đêm, dõi về phía bóng lưng của Xích Hồn. Ngực hắn khẽ phập phồng, từng hơi thở đứt quãng tựa như sợi dây mong manh níu lấy sự sống. Cổ họng nghẹn lại, dù muốn nói gì đó, nhưng mọi từ ngữ như bị chặn đứng bởi nỗi đau đang giày vò cơ thể và tâm trí hắn.

Xích Hồn đứng sừng sững ở đó như một bức tượng to lớn. Làn da đỏ thẫm của hắn phát sáng lờ mờ, tựa như ngọn lửa địa ngục thiêu đốt mọi thứ xung quanh. Mái tóc hắn, không phải tóc, mà là những sợi xích sắt xoắn lại, vang lên tiếng loảng xoảng mỗi khi hắn di chuyển, càng làm tăng thêm vẻ ghê rợn.

Lê Nhật đã yếu đến mức không còn cảm nhận được Thế Giới Ý Thức của chính mình. Một khoảng trống mênh mông bao trùm tâm trí hắn. Sợi dây liên kết với Thế Giới Ý Thức, chính là Lạc Hồn Thức, giờ đây dường như đã gãy đứt sau cơn thịnh nộ khốc liệt vừa qua.

Đến cả việc Xích Hồn đã thuế biến thành công từ khi nào, hắn cũng không hay biết. Chỉ còn lại một cảm giác mơ hồ như có như không, Tinh Mộng Trần Ai dù đã bị phá giải vẫn để lại một vết thương sâu sắc trong tâm trí hắn.

Tiếng vó ngựa nện xuống nền cát khô cằn của Thiên Mạt Địa vang lên từng hồi nặng nề. Không khí xung quanh tỏa ra hơi lạnh tê buốt, len lỏi qua từng thớ thịt, như đóng băng cả dòng máu đang chảy trong người. Sau lưng, làn sương mù chết chóc của U Minh Huyền Tẫn lan tràn, cuốn lấy cảnh vật, phủ kín bầu trời, tạo nên một bức màn u ám không lối thoát.

Giữa khung cảnh khủng khiếp ấy, Lê Nhật chỉ kịp nghe thấy tiếng hét vang vọng của Xích Hồn:

“Ta sẽ không nhân từ như Lê Nhật. Tất cả các ngươi, dù chỉ là Á Thần, dù vô tình hay cố ý. Đêm nay đã đến đây… thì toàn bộ đều phải chết!”

Sát ý tỏa ra từ lời nói ấy không chỉ là một cảm giác, nó như hóa thành lưỡi dao sắc bén cắt ngang không gian. Không khí dường như đông đặc lại, nặng nề đến mức khiến những kẻ mới đến hít thở trong khó khăn.

Bạn đang đọc Môn Thần sáng tác bởi Toanzz
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Toanzz
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.