Hắc Cơ Thần Thế Hệ Thứ Hai
“Khẩu khí thật lớn! Các hạ là ai? Chúng ta chỉ cần Lê Nhật. Nếu lúc này ngươi buông tay, chúng ta có thể coi như ngươi có bệnh trong người, chỉ nhất thời nói lời ngu ngốc mà tha cho một mạng.”
Giọng nói như sấm rền vang vọng. Thanh âm ấy không chỉ lớn, mà còn mang theo một uy lực đặc biệt, khiến không gian rung chuyển, từng hạt cát dưới chân dường như cũng run rẩy.
Kẻ trên lưng chiến mã khổng lồ phía xa, từ từ tiến lên, dung mạo hài hòa. Không giận mà vẫn toát ra khí chất áp đảo. Dáng vẻ ung dung tự tại, mỗi cử động của hắn đều vững chãi, tựa như không gì có thể lay chuyển được.
Nhưng hắn đã đánh giá sai tình hình, Xích Hồn không đáp lời đã lao đến như tên bắn. Thân thể hắn hóa thành một mũi thương khổng lồ, xé rách không gian tạo ra từng trận gió rít lạnh người.
Tức thì kẻ trên lưng ngựa nhảy vọt lên cao, thân thể dẻo dai dù mang giáp nặng nề, linh hoạt né tránh cú đâm đầy uy lực của Xích Hồn. Con chiến mã xấu số không thể thoát khỏi số phận bi thảm, bị cú va chạm dữ dội xé nó thành từng mảnh, máu thịt văng tung tóe khắp nơi.
Xích Hồn không hề dừng lại, hắn như hóa thành một cỗ máy sát thủ bất khả chiến bại. Thân thể hắn lần nữa biến trở lại bản thể, làn da đỏ thẫm ánh lên vẻ hung hãn. Từng quyền đánh ra như sấm rền, không chút nương tay. Mỗi cú đấm của hắn mang theo sức mạnh khủng khiếp, nhắm thẳng vào đại quân mặc trang phục đen tuyền dọa người.
Đám quân lính gần đó như bị cuốn vào cơn bão hủy diệt. Tức thì, hàng chục tên ngã xuống như ngả rạ, tiếng xương gãy, tiếng la hét hòa lẫn vào nhau tạo thành quang cảnh thảm liệt. Những mảnh giáp vỡ vụn, những vệt máu tung tóe nhuộm đỏ mặt đất, khung cảnh không khác gì địa ngục trần gian.
Xích Hồn không chỉ là một kẻ chiến đấu, hắn là hiện thân của sự tàn bạo. Mỗi bước chân hắn đi qua, mặt đất như rung chuyển, dấu vết hủy diệt hiện rõ trên tấc đất. Mắt hắn rực sáng một ánh nhìn điên cuồng, khát máu, không khoan nhượng.
Chỉ sau vài hơi thở, dưới chân Xích Hồn đã có hơn trăm cái xác nằm ngổn ngang không nguyên vẹn.
Hắn một khi đã ra tay, tuyệt đối không phân biệt đối phương là ai, cũng chẳng cần mưu kế phức tạp như Lê Nhật. Hắn chỉ đơn giản tung ra sát chiêu chí mạng, mục tiêu duy nhất là tiêu diệt kẻ thù ngay tức khắc.
Tên đầu lĩnh trông thấy tình hình không ổn, giận dữ quát lớn:
“Các vị, tên này có chiến lực không dưới Hạ Thần chúng ta. Nếu không hợp sức, giải quyết hắn nhanh chóng, sợ rằng đêm dài lắm mộng.”
Lời nói vừa dứt, từ trong hàng ngũ mấy ngàn quân, ba bóng người lao ra như sấm sét. Họ nhanh chóng phối hợp với kẻ vừa lên tiếng, tạo thành một vòng vây chặt chẽ quanh Xích Hồn. Ánh mắt của cả bốn người lóe lên vẻ quyết liệt, mỗi động tác đều chuẩn xác và đầy sát ý, không một chút do dự.
Công kích ngập trời, những luồng thần lực màu xanh và đen đan xen vào nhau, tạo nên một màn mưa đòn phủ kín không gian xung quanh Xích Hồn. Ánh sáng của thần lực chiếu rọi, rực rỡ và chết chóc. Xích Hồn dù sức mạnh vô song, cũng buộc phải tạm thời thu lại thế công, né tránh từng đợt tấn công như cuồng phong bão tố.
Đại quân nhân lúc này cũng lùi ra xa, nhường chỗ cho cuộc chiến đỉnh cao. Như thể đã được huấn luyện kỹ lưỡng, bọn chúng di chuyển nhịp nhàng, không cần đến bất kỳ hiệu lệnh nào, tạo thành một vòng bảo vệ bên ngoài.
Cả bốn cao thủ liên tục tấn công, phối hợp ăn ý đến mức không một kẽ hở nào được để lộ ra. Thế trận hình thành một lưới tấn công kín kẽ. Chúng luân phiên áp sát, mỗi người một chiêu thức riêng biệt nhưng lại bổ trợ lẫn nhau một cách hoàn hảo.
Một người trong số đó, mặc giáp đen với họa tiết như lớp da hung thú, tung ra những sợi dây thần lực quấn lấy Xích Hồn, cố định hắn tại chỗ. Người khác, giáp đỏ rực như lửa, liên tục phóng ra những cột lửa bắn phá xung quanh, tạo nên một vòng lửa khép kín.
Xích Hồn nhất thời bị khống chế, hồn lực của hắn hình thành một hộ tráo bên ngoài, tạo thành thế giằng co.
Bốn tên cao thủ Hạ Thần nhìn nhau, vẻ mặt đắc ý. Dù trang phục chúng khác nhau, nhưng đều toát lên vẻ oai phong lẫm liệt, mỗi người mang một khí chất riêng biệt.
Một kẻ mặc giáp xanh lục, trên đó hiện rõ những đường gân như rễ cây, nở nụ cười lạnh lùng, giọng nói trầm thấp nhưng đầy sát khí:
“Dusk Reaver, tất nhiên Hắc Phong Đoàn sẽ hỗ trợ ông. Nhưng đừng quên những gì đã hứa, nếu không… Thiết Trụ Công Hội sẽ không dễ dàng đón nhận lửa giận của chúng ta.”
Người đàn ông trong bộ giáp trắng nặng nề, đầy những chi tiết tinh xảo và chắc chắn, nhếch mép cười lạnh đáp:
“Tất nhiên rồi, Dusk Reaver ta là Hội chủ cơ mà. Một lời nói ra như đinh đóng cột, không bao giờ đổi thay. Thỉnh được các huynh đệ Hắc Phong Đoàn đến trợ lực hôm nay, công lao trong đó làm sao ta quên được? Nhất định sẽ khiến các ngươi hài lòng.”
Không khí bao quanh trở nên căng thẳng tột độ, từng luồng sát khí lẫn trong sương mù dày đặc của U Minh Huyền Tẫn.
Xích Hồn nhanh chóng nhận ra mình đã bị tách khỏi Lê Nhật. Trong lúc hắn bị bốn kẻ đầu lĩnh này cầm chân, đại quân địch đã bao vây Lê Nhật bên kia chiến tuyến. Tuy nhiên, Xích Hồn không quá lo lắng. Hắn biết rằng, đã có kẻ khác thay hắn bảo vệ Lê Nhật.
Trong một tiếng gầm vang trời, Xích Hồn phá bỏ trói buộc, quyền kình xuyên qua những cột lửa cao ngút tấn công đến.
Bốn cao thủ Hạ Thần lao vào cùng lúc, từng chiêu thức như sấm rền gió giật, tạo thành áp lực khổng lồ. Xích Hồn dù đã thuế biến, sức mạnh gia tăng vượt bậc, nhưng trước sự phối hợp nhuần nhuyễn của đối phương, hắn cũng phải nhất thời nhường bước, không thể chiếm thượng phong ngay lập tức.
Trong khi đó, mặt trận bên phía Lê Nhật đang rơi vào tình thế ngàn cân treo sợi tóc. Quân lính của Hắc Phong Đoàn, dù chỉ là Á Thần, nhưng với chiến lực hiện tại, chúng hoàn toàn đủ sức tiễn Lê Nhật về thế giới bên kia. Những mũi giáo sắc bén lao tới, ánh thép lấp lánh trong màn sương mù chết chóc, mang theo sát khí hừng hực.
Nhưng ngay trước khi những mũi giáo ấy chạm tới người Lê Nhật, một bóng người lừng lững xuất hiện như từ hư không. Với một cú che chắn kín kẽ, người đó đã cứu Lê Nhật thoát khỏi lưỡi hái tử thần trong gang tấc. Lê Nhật, dù yếu đến mức không còn cảm nhận được chính mình, cũng cảm nhận được sự bảo vệ tuyệt đối từ bóng dáng quen thuộc này.
“Nhất Nguyên… ngươi tỉnh rồi sao?”
Lê Nhật thều thào, giọng nói yếu ớt như tiếng gió thoảng qua. Dù không cần nhìn kỹ, hắn cũng biết kẻ vừa cứu mình là ai. Ở nơi cô độc như Thiên Mạt Địa này, ngoại trừ Xích Hồn, chỉ có bản sao thiếu niên của hắn là chỗ dựa cuối cùng.
Trước mắt Lê Nhật lúc này, không phải là một bóng người bằng xương bằng thịt, mà là một thân ảnh kỳ dị được tạo nên từ hợp kim và các mảnh ghép pháp bảo lạ thường.
Đây chính là kiệt tác mới của Nhất Nguyên, mang dáng dấp của một chiến binh cơ khí, tựa như Hắc Cơ Thần ở Trái Đất. Tuy nhiên, khác với sự thô kệch và cồng kềnh của những cỗ máy chiến đấu cũ, Nhất Nguyên giờ đây đã chú ý tinh gọn hơn, từng chi tiết được cẩn thận trau chuốt, hài hòa một cách hoàn hảo, tạo nên một đẳng cấp thiết kế hoàn toàn mới.
Các mảnh ghép trên cơ thể hắn phát ra ánh sáng xanh dịu nhẹ, mỗi bước chân đều phát ra tiếng động kim loại vang vọng, nhưng lại đầy uy lực và linh hoạt. Đôi mắt của Nhất Nguyên, giờ là hai nguồn sáng trắng rực rỡ, phản chiếu sự lạnh lùng và dứt khoát.
“Lê Nhật, ngươi đã quá yếu rồi.” Nhất Nguyên lên tiếng, giọng nói từ bên trong bộ chiến giáp phát ra vang vọng. “Chú tâm trị thương đi.”
Lời nói vừa dứt, Nhất Nguyên lao vào giữa đội quân của Hắc Phong Đoàn, một thân ảnh cơ khí tuyệt mỹ lướt đi như bóng ma. Hắc Cơ Thần thế hệ thứ Hai, qua bàn tay cải biên của hắn, nó đã trở thành một cỗ máy sát thủ tối tân, hoàn thiện và chết người hơn bao giờ hết.
Tay trái của Nhất Nguyên cầm một chiếc khiên bằng hợp kim cứng cáp, bóng khiên phản chiếu ánh sáng sắc lạnh, trong khi tay phải vung lên một thanh kiếm dài sắc bén.
Mặc dù tất cả pháp bảo, sau khi tháo rời đều đã mất đi hầu hết công năng ban đầu, nhưng tổng hợp lại đều đáp ứng được kỳ vọng của Nhất Nguyên. Hệ thống lực đẩy gắn sau lưng hắn phụt ra những luồng khí mạnh mẽ, tăng tốc độ chuyển động, khiến hắn di chuyển như một cơn gió.
Mỗi cú đánh của Nhất Nguyên, mỗi đường kiếm hắn vung ra đều chuẩn xác đến kinh ngạc, dường như mọi chiêu thức đều đã được tính toán tỉ mỉ từ trước. Không một dấu hiệu nào, không một chuyển động dư thừa, tất cả đều được thiết kế để tối ưu hóa sức mạnh và tốc độ, hạ gục kẻ địch trong nháy mắt.
Nhất Nguyên không chỉ sở hữu sức mạnh hủy diệt mà còn là một bậc thầy trong việc ứng biến chiến đấu. Các đòn tấn công của hắn không chỉ đến từ sức mạnh cơ học mà còn từ khả năng nắm bắt từng cơ hội, thay đổi chiến thuật theo từng tình huống.
Hắn trở thành cơn ác mộng đối với quân lính của Hắc Phong Đoàn. Mỗi lần khiên của hắn đập xuống, kẻ địch ngã quỵ, mỗi lần kiếm của hắn vung lên, mạng sống của đối phương cũng nhanh chóng bị cắt đứt.
Sự chính xác của những cú đánh khiến kẻ địch không thể phản ứng kịp, như thể Nhất Nguyên đã đoán trước từng bước đi của chúng. Hắn di chuyển trong không gian chiến trường như một cỗ máy giết chóc, không ngừng tạo ra những vết thương khắp nơi, khiến mọi thứ xung quanh trở thành hiện trường của sự hủy diệt.
Lê Nhật nằm đó, thân thể tê liệt nhưng tâm trí dường như đã được thắp lên chút hy vọng. Mặc dù xung quanh là những âm thanh của sự hủy diệt và trận chiến không ngừng, nhưng hắn cảm nhận được một sự an toàn tạm thời mà Nhất Nguyên mang lại.
Nhìn thấy Nhất Nguyên lúc này, Lê Nhật vẫn không thể hiểu được làm thế nào hắn có thể điều khiển được bộ chiến giáp một cách thuần thục như vậy. Dù Nhất Nguyên đã cắn nuốt vô số Hồn Thạch và cơ thể của hắn giờ đây đã trở nên chân thật hơn, nhưng về bản chất, hắn vẫn chỉ là một nguyên hồn. Điều này có nghĩa là hắn không thể thao tác vật lý như một con người, và mọi thao tác của hắn đều phải thông qua hồn lực để tác động trực tiếp.
Lê Nhật không khỏi cảm thấy kỳ lạ. Việc điều khiển một cỗ máy chiến đấu như Hắc Cơ Thần, cho dù kích cỡ của nó đã được thu nhỏ đáng kể, vẫn là một việc vô cùng khó khăn đối với một nguyên hồn. Thậm chí ngay cả những chiến binh có cơ thể hoàn chỉnh cũng phải mất rất nhiều thời gian và kỹ năng để làm chủ một bộ giáp chiến đấu kiểu đó.
Nhưng Nhất Nguyên lại có thể di chuyển linh hoạt, phát động các đòn tấn công chính xác, như thể hắn đã hoàn toàn hòa nhập với cỗ máy đó, điều mà bất kỳ ai có thể nhìn thấy đều không thể giải thích được.
Điều này khiến Lê Nhật không khỏi ngạc nhiên và tự hỏi liệu Nhất Nguyên đã đạt được một khả năng mới nào đó, hay có một phương pháp huyền bí nào giúp hắn làm chủ được bộ giáp.
Lê Nhật không khỏi tự hỏi:
“Nhất Nguyên… ngươi hẳn là có thủ đoạn gì mà ta không biết. Trong thời điểm ta mất kết nối với Thế Giới Ý Thức… bên trong đã xảy ra biến cố gì?”
Đăng bởi | Toanzz |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 1 |