Hồn Phá Thiên
Trong lúc Xích Hồn tiếp cận, Lê Nhật đã phần nào khôi phục được trạng thái ổn định. Sự xuất hiện của Xích Hồn không chỉ đem lại một sự yên tâm nhất định, mà còn giúp hắn tập trung hơn vào việc củng cố hồn lực. Lê Nhật nhanh chóng truyền ý niệm:
“Xích Hồn, ngươi cũng trở lại Thế Giới Ý Thức đi. Thứ âm thanh này quá đáng sợ, chúng ta phải hợp lực chống đỡ.”
Xích Hồn không nói lời nào, chỉ lặng lẽ gật đầu. Hắn hiểu rõ mức độ nghiêm trọng của tình hình và không muốn lãng phí bất kỳ giây phút nào.
Thanh âm quái dị tiếp tục vang lên, mỗi hồi âm như từng mũi kim xuyên thấu qua hồn phách, không chỉ khuấy đảo linh hồn mà còn khiến không gian xung quanh vết nứt U Minh Huyền Tẫn trở nên bất định, méo mó như một bức tranh bị bóp nát. Lê Nhật cảm nhận rõ ràng sự biến đổi này, mọi thứ xung quanh dường như bị bóp méo bởi một lực lượng vô hình, khiến hắn không thể phân biệt đâu là thực đâu là ảo.
Bầu trời, cát bụi, và sương mù dường như hòa quyện vào nhau, biến thành một thứ vật chất kỳ lạ, uốn éo, bám dính như những xúc tu vô hình, khiến mỗi bước đi đều trở nên nặng nề và khó khăn. Không gian trước mắt không còn là thực tại nữa, mà là một cơn ác mộng kéo dài, nơi mọi quy luật vật lý đều bị đảo lộn.
Lê Nhật đổ mồ hôi lạnh, từng giọt mồ hôi lăn dài dọc sống lưng. Chỉ trong một đêm, hắn đã hai lần đối mặt với những sức mạnh vượt ngoài tầm hiểu biết của mình. Tinh Mộng Trần Ai đã khiến hắn vô cùng khốn khổ, nhưng thanh âm từ bên dưới U Minh Huyền Tẫn còn đáng sợ gấp trăm lần, như thể muốn nuốt chửng cả linh hồn và ý chí của hắn.
Bàn tay Lê Nhật khẽ run rẩy, từng ngón tay lạnh toát dù hắn không hề bị mê hoặc. Cảm giác rõ ràng biết đây chỉ là ảo cảnh, nhưng không thể thoát ra được, khiến lòng hắn dấy lên một nỗi sợ hãi thật sự. Trái tim đập loạn nhịp, mỗi nhịp đập như một lời cảnh báo rằng sự sống của hắn đang bị đe dọa nghiêm trọng.
“Khốn nạn thật! Đến cả Lạc Hồn Thức cũng chỉ miễn cưỡng giúp ta giữ được chút thanh tỉnh…” Hắn lẩm bẩm, đôi mắt lộ rõ vẻ lo âu. Sự bất lực trước tình thế hiện tại khiến hắn cảm thấy như đang đứng trước bờ vực thẳm, nơi mọi thứ đều có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.
Thanh âm đáng sợ kia vẫn tiếp tục lan tỏa, mỗi hồi âm như chứa đựng sự mị hoặc không thể cưỡng lại, như thứ độc dược ngấm sâu vào linh hồn. Lê Nhật cố gắng giữ vững ý thức, nhưng ánh mắt hắn trở nên u ám khi trông thấy từng tên lính Hắc Phong Đoàn như bị thôi miên, lần lượt lao đầu về phía U Minh Huyền Tẫn, không chút do dự, không một tiếng kêu than.
Tiếng kêu gọi như ma quỷ không ngừng vang lên từ dưới đáy U Minh Huyền Tẫn:
“Tới đây, những kẻ lạc lối. Mau tới đây cho ta!”
Tinh thần Lê Nhật đang bị thử thách cao độ. Chỉ trong thoáng chốc, cả Xích Hồn và Nhất Nguyên cũng gần như muốn thoát ly khỏi Thế Giới Ý Thức, bị cuốn theo dòng mê hoặc đáng sợ, sẵn sàng đi theo đám lính mặc giáp đen tuyền, tiến vào vùng sương mù mờ mịt.
Lê Nhật nghiến chặt răng, ánh mắt hằn lên từng tia máu, đến cả đầu lưỡi hắn cũng đã cắn nát bét nhầm để giữ thanh tỉnh. Hắn gằn giọng, quát lớn:
“Tỉnh táo lại đi, Nhất Nguyên, Xích Hồn! Hai ngươi không phải loại vô danh tiểu tốt dễ dàng bị mê hoặc như vậy!”
Giọng quát như một tiếng sấm vang dội giữa không gian hỗn loạn, thế giới vốn đã rạn nứt của ý thức đang rung lên dữ dội. Nhưng Lê Nhật biết, chỉ lời nói thôi là không đủ để kéo cả hai trở lại.
Tức thì, hắn gắng sức đưa cánh tay còn lại lên, từng động tác đều vô cùng khó khăn, kết ấn ký bằng hồn lực một cách dồn dập.
Mỗi đường nét của ấn ký phát sáng, như một sợi dây liên kết linh hồn, tăng thêm kết nối sâu sắc đến cả Nhất Nguyên và Xích Hồn. Lê Nhật lợi dụng đặc tính thấu hiểu linh hồn của Lạc Hồn Thức, cố gắng câu thông sâu sắc hơn đến Xích Hồn và Nhất Nguyên, truyền tải những ý niệm mạnh mẽ, kiên quyết:
“Xích Hồn, Nhất Nguyên! Tỉnh lại cho ta!”
“Con mẹ hai tên nhà ngươi, dám tiến tới thêm một bước ta sẽ…”
Nhưng đến cả như thế, vẫn không thể ngăn cản Xích Hồn và Nhất Nguyên tiếp tục bước ra khỏi Thế Giới Ý Thức của Lê Nhật.
Bên kia chiến tuyến, Dusk Reaver và các Hạ Thần vẫn đang gồng mình chống đỡ, không khí xung quanh trở nên nặng nề hơn bao giờ hết. Đến cả chuyên gia về linh hồn như Lê Nhật còn phải khốn khổ, Dusk Reaver và ba tên Hạ Thần chỉ có thể cầm cự trong giây lát.
Gần như chỉ sau đúng một hơi thở, cả bốn tên hét lên từng tiếng thê lương, rồi hùng hổ lao về phía vực thẳm không đáy của U Minh Huyền Tẫn.
Giây phút Xích Hồn và Nhất Nguyên rời khỏi Thế Giới Ý Thức, cũng chính là lúc bốn tên Hạ Thần kia đã mất dạng vào làn sương mù chết chóc.
Lê Nhật bất lực nhìn hai đồng đội của mình lao đi trong vô vọng, hắn gầm lên một tiếng ai oán mà nói:
“Lý nào là vậy. Chết tiệt, được, có chết thì chết chung.”
Hắc Cơ Thần đã theo Nhất Nguyên trở lại Thế Giới Ý Thức, lại là thiết kế riêng dành cho hắn, Lê Nhật tạm thời không thể sử dụng. Chiến lực của Lê Nhật lúc này chỉ còn lại chưa đến ba thành, nhưng hắn vẫn cắn răng, dồn toàn bộ sức lực còn lại để tạo ra hai sợi liên kết hồn lực mạnh mẽ, tóm chặt lấy Xích Hồn và Nhất Nguyên. Hai sợi hồn lực này như những dải xích vô hình, cố gắng níu giữ họ trong cơn cuồng loạn.
Xích Hồn và Nhất Nguyên như những con ngựa chứng, đôi mắt vô hồn không còn một tia tỉnh táo nào, lao đi như thể bị thôi thúc bởi một lực lượng không thể cưỡng lại. Sức mạnh cuồng bạo từ cả hai làm không gian xung quanh rung chuyển, cát bụi bay mù mịt, mọi thứ trở nên hỗn loạn.
Lê Nhật một tay còn lại kiên quyết kết ấn trước mặt, điều khiển hai sợi hồn lực đính chặt vào Nhất Nguyên và Xích Hồn. Hắn cảm nhận rõ ràng sức mạnh của họ đang vượt ra khỏi tầm kiểm soát, như muốn bứt phá khỏi mọi ràng buộc. Dù đã dốc hết sức mình, hắn vẫn bị kéo lê từng chút trên mặt cát, mỗi bước trượt đi đều để lại dấu vết sâu hoắm, hằn rõ sự bất lực.
Mồ hôi lạnh thấm ướt lưng áo, từng giọt lăn dài xuống khuôn mặt hắn. Vết thương nơi cánh tay cụt lại bắt đầu phun trào máu tươi, khiến cho sắc mặt hắn thoáng chốc lại xanh xao, cả người không ngừng run rẩy.
Lê Nhật gào thét trong tâm trí, cố gắng đánh thức ý thức của Nhất Nguyên và Xích Hồn. Mỗi giây phút trôi qua, hắn cảm nhận sự chống cự của mình ngày càng yếu đi, xung quanh, gần như toàn bộ Hắc Phong Đoàn đã biến mất vào làn sương mù.
Âm thanh ma quỷ kia vẫn tiếp tục vang lên từng hồi, bao phủ một vùng rộng lớn trên chiến trường. Từng đợt âm thanh như những con rắn độc uốn lượn, xuyên thấu vào linh hồn, len lỏi qua từng ngóc ngách tâm trí, công phá ý chí của tất cả những ai nghe thấy.
Âm điệu rít gào đó không chỉ gây ra sự hỗn loạn trong đầu óc mà còn mang theo một sức mạnh vô hình, như muốn kéo linh hồn ra khỏi thể xác.
“Thể xác là của các ngươi, linh hồn là của ta!”
“Thể xác là của các ngươi, linh hồn là của ta!”
Lê Nhật muốn chống cự nhưng mọi nỗ lực đều trở nên vô ích. Cảm giác bất lực tràn ngập, hắn cảm nhận được sức mạnh khủng khiếp từ thanh âm ma quỷ kia đang áp đảo tất cả.
Trong khoảnh khắc cuối cùng, chỉ một giây đuối sức, Nhất Nguyên và Xích Hồn như hai cái xác vô hồn kéo theo hắn lao thẳng xuống U Minh Huyền Tẫn.
Trong một sát na, mọi thứ xung quanh như ngừng lại. Lê Nhật chỉ kịp trông thấy hình ảnh của chính mình, nhỏ bé và yếu ớt, tựa như một con dê lạc lối bị cuốn vào vực sâu vạn trượng.
Gió rít gào bên tai, không gian xung quanh méo mó, biến dạng. Cảm giác rơi tự do khiến hắn như bị kéo dãn ra từng thớ thịt.
Lê Nhật dồn toàn bộ sức lực còn lại vào một nỗ lực cuối cùng. Hắn tập trung ý chí, sử dụng Lạc Hồn Thức để khóa cứng Xích Hồn và Nhất Nguyên.
Ngay sau đó, mọi thứ mờ dần, ý thức của hắn cũng chìm vào bóng tối. Trước khi hoàn toàn mất đi cảm giác, hắn lờ mờ nhận ra cơn cuồng phong xung quanh đã dần lắng xuống, nhưng không biết đó là do hắn đã thành công hay vì bản thân sắp rơi vào một vực thẳm sâu hơn.
Không biết đã qua bao lâu, trong một không gian vô định, lạnh lẽo và mờ mịt, Lê Nhật lơ lửng giữa hư vô. Hắn không rõ cú rơi đã dừng lại từ khi nào hay vẫn chưa. Mọi khái niệm về thời gian và không gian dường như tan biến, chỉ còn lại cảm giác trống rỗng, không trọng lượng.
Ánh sáng yếu ớt bất ngờ lóe lên từ xa, như một ngọn đèn le lói giữa màn đêm dày đặc. Lê Nhật dần dần cảm nhận được hơi thở, ý thức mơ hồ dần trở lại. Hắn nhận ra mình đang nằm trên một bề mặt cứng, xung quanh vẫn là bầu không khí đặc quánh, ngột ngạt của U Minh Huyền Tẫn.
Hắn mở mắt một cách khó khăn, cảnh vật xung quanh hiện ra mờ mịt, nhưng ít nhất cũng không còn hỗn loạn như trước. Trên và dưới đều đã phân định rõ ràng, không gian xung quanh cũng không còn bị bóp méo.
Xích Hồn và Nhất Nguyên nằm bất động gần đó, nhưng biểu hiện trên khuôn mặt cả hai đã dịu lại, không còn bị chi phối bởi thanh âm quỷ dị nữa.
Lê Nhật cố gắng ngồi dậy, nhưng cơ thể dường như không còn chút sức lực nào. Hắn phải dựa vào ý chí mạnh mẽ để duy trì sự tỉnh táo. Cú rơi kinh hoàng kia vậy mà không một chút nào khiến hắn tổn thương, tất cả dường như chỉ là một cái chớp mắt.
Thanh âm quái lạ đã biến mất, để lại một sự tĩnh lặng đáng sợ bao trùm khắp không gian. Lê Nhật từ từ lướt mắt qua khung cảnh xung quanh, thần thức của hắn đã sớm không thể sử dụng, do tổn thương mà Lạc Hồn Thức phải gánh chịu. Cảnh tượng ngổn ngang hiện ra, hàng loạt quân lính Hắc Phong Đoàn nằm rải rác trên mặt đất, bất động.
“Số lượng không nhiều, quả nhiên là không rơi xuống cùng một nơi. May mắn đã giữ lấy Xích Hồn và Nhất Nguyên, nếu không… lúc này chẳng biết phải tìm họ ở đâu.”
Lê Nhật thầm nghĩ mà thấy may mắn, dù có liên kết linh hồn với cả hai đồng bọn, nhưng trong tình thế này, thật khó để chắc chắn điều gì. Nhất là khi, trước đó hắn đã bị Tinh Mộng Trần Ai đánh cho tan tát, đến nỗi mất kết nối với cả Thế Giới Ý Thức của chính mình.
Lê Nhật quan sát kỹ lần nữa đám lính, hắn phát hiện một điều kỳ lạ, tất cả bọn họ, giống như hắn đều không chịu chút thương tổn nào. Không có máu, không có vết thương, chỉ có sự im lặng lạnh lẽo phủ kín khắp nơi. Như thể thời gian đã ngừng trôi, giữ họ trong trạng thái lơ lửng giữa sự sống và cái chết.
Lê Nhật cưỡng ép Xích Hồn và Nhất Nguyên về bên trong Thế Giới Ý Thức. Hắn bước từng bước nặng nề, cảm giác trong lòng nặng trĩu với sự nghi ngờ và cảnh giác.
“Chuyện gì đã xảy ra ở đây? Tồn tại nào đã gây ra… hẳn là cũng đã đến lúc xuất hiện.” Hắn lẩm bẩm, đôi mắt đầy cảnh giác.
Bất ngờ, một giọng nói nhẹ nhàng nhưng mang theo sự uy nghiêm vang lên từ phía sau:
“Tiểu tử thú vị, ngươi làm sao thoát khỏi Hồn Mị của ta?”
Lê Nhật quay phắt lại, ánh mắt chạm phải một bóng người mờ ảo, đứng giữa đám sương mù đang dần tan biến. Hình dáng ấy không rõ ràng, nhưng khí tức tỏa ra cho Lê Nhật cảm giác phô thiên cái địa.
Giọng nói đó tiếp tục:
“Ngươi… không có thần lực? Chỉ là một phàm nhân thôi sao? Ha ha ha, thú vị, đúng là thú vị. Hồn Phá Thiên ta đúng là sống đủ lâu rồi. Không ngờ hôm nay có thể chứng kiến, Hồn Mị bị một phàm nhân phá.”
Lê Nhật trừng mắt ngạc nhiên, khó tin thốt lên:
“Ông chính là Hồn Phá Thiên?”
Đăng bởi | Toanzz |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 2 |