Truyền Thừa Ký Ức
Trong bóng tối mịt mù, nơi ánh sáng không thể chạm tới, Hồn Phá Thiên từ từ bước ra. Ánh sáng lờ mờ từ những ngọn đuốc cũ kỹ chập chờn, chỉ đủ để phản chiếu bóng dáng của một trung niên tóc dài, từng sợi tóc bạc phơ tung bay nhẹ nhàng trong làn gió lạnh lẽo. Bộ võ phục trắng đen của ông ta dường như hòa quyện với bóng tối, tạo nên một hình ảnh vừa uy nghiêm, vừa thần bí.
Lê Nhật có cảm giác Hồn Phá Thiên tùy ý muốn, đều có thể sai khiến ánh sáng soi rọi lên bản thân.
Gương mặt Hồn Phá Thiên mang nét từng trải, ánh mắt sáng bừng một khí phách lẫm liệt hiếm thấy. Ở giữa trán, ấn ký đỏ kỳ lạ lấp lánh, tỏa ra ánh sáng yếu ớt, như thể nó đang phát ra một ma lực quỷ dị, khó đoán.
Hồn Phá Thiên chăm chú quan sát Lê Nhật, sau một hồi im lặng, ông ta bất ngờ lên tiếng:
“Tiểu tử, ngươi biết ta sao?”
Lê Nhật cúi người đầy kính trọng, giọng nói không giấu được sự ngưỡng mộ:
“Hồn Phá Thiên, ông chính là thần tượng trong lòng ta. Người đã đưa hồn lực lên một đẳng cấp vượt qua cả thần lực. Có thể nói, mục tiêu phấn đấu của ta chính là ông.”
Nghe những lời này, khuôn mặt nghiêm nghị của Hồn Phá Thiên như hồ nước tĩnh lặng bị quăng vào một tảng đá lớn. Ánh mắt ông ta sáng lên, khóe miệng nhếch nhẹ thành nụ cười, không thể giấu được niềm vui khi nhận được lời tán dương đến tận mây xanh. Ông ta cười ha hả nói:
“Tiểu tử, thật là khéo ăn khéo nói quá đó. Ngươi tên họ là gì? Vì sao lại xuất hiện tại Thiên Mạt Địa, lại còn bị cuốn vào Hồn Mị của ta?”
Lê Nhật hít một hơi sâu, cảm nhận được sự nhẹ nhõm trong lòng. Hồn Phá Thiên không tỏ ra có ý định ác độc, nếu ông ta muốn, việc lấy mạng hắn chỉ là trong chớp mắt. Hắn chậm rãi đáp:
“Ta tên là Lê Nhật. Chuyện thì thật là dài dòng, không biết nên bắt đầu từ đâu…”
Hồn Phá Thiên nhíu mày, giọng nói vang vọng:
“Tiểu tử, trông ngươi tuổi còn trẻ mà đầu óc chậm chạp. Nghe bảo ngươi muốn được như ta, hẳn cũng tu luyện hồn lực chứ? Nếu vậy, sử dụng một chút thủ pháp, dựa vào hồn lực truyền đạt ký ức đến cho ta là được.”
Lê Nhật hơi bối rối, như kẻ mù lạc vào đêm đen. Hắn ngập ngừng hỏi:
“Hồn Phá Thiên… ta không hiểu ý ông là muốn ta phải làm gì? Dùng hồn lực truyền ký ức, thật sự có thể sao?”
Hồn Phá Thiên trừng mắt nhìn, như thể đang nhìn một kẻ giàu có mà không biết tiêu tiền, giọng điệu pha chút hài hước nhưng vẫn đầy uy nghi:
“Có gì mà không thể chứ? Để ta cho ngươi thấy, vì sao ta lại là thần tượng của ngươi. Khửa khửa!”
Ông ta cười lớn, tiếng cười mang theo chút tinh nghịch, trái ngược hoàn toàn với vẻ ngoài cao cao tại thượng của mình. Xong, ông ta nhẹ nhàng vẽ một ấn ký hình tròn bằng hồn lực, từng sợi năng lượng như nước chảy kết lại thành hình, tỏa ra ánh sáng mờ ảo. Với một động tác nhẹ như gió thoảng, ấn ký đó bay về phía Lê Nhật, từ từ tiến vào mi tâm hắn, như một dòng nước mát chảy vào tâm hồn.
“Lê Nhật, không được phản kháng. Buông lỏng mà tiếp nhận ký ức của ta!”
Hồn Phá Thiên với giọng nói bình thản như nước chảy, mang theo một sự hài hòa và bao dung hiếm thấy. Không một tia nghi ngờ, ông ta hoàn toàn tin rằng Lê Nhật sẽ tuân theo mệnh lệnh của mình mà không cần một lời đe dọa hay ép buộc.
Lê Nhật đứng đó, không chút do dự hay nao núng. Ánh mắt hắn vẫn kiên định, thể hiện rõ sự tự nguyện tuyệt đối. Không một khoảnh khắc chần chừ, hắn để cho ấn ký hồn lực đỏ rực của Hồn Phá Thiên xuyên qua mi tâm mình.
Lê Nhật cảm nhận được một luồng hồn lực quỷ dị, mang theo tri thức sâu sắc tuôn trào trong tâm trí.
Hồn Phá Thiên chỉ cười nhẹ một tiếng, gật đầu thì thầm:
“Đúng là một viên ngọc quý!”
Cơn đau không đến, thay vào đó, một khối lượng thông tin đồ sộ như thác lũ tràn vào trong đại não Lê Nhật. Từng dòng ký ức, tri thức từ những thế giới xa lạ ùa vào, tràn ngập mọi ngóc ngách tâm trí hắn. Cảm giác này không giống như học hỏi, mà giống như hắn đang trải nghiệm và sống qua từng mảnh ký ức đó.
Dù không mang lại trải nghiệm thực tế một cách quá chân thật, nhưng cũng đủ để một kẻ nhạy bén như Lê Nhật hiểu rõ một điều. Hồn Phá Thiên đang truyền thừa ký ức cho hắn!
Bên trong Thế Giới Ý Thức, một cơn chấn động mạnh khiến mọi thứ rung chuyển. Lượng thông tin đột ngột đổ vào linh hồn cũng làm cho Nhất Nguyên tỉnh thức. Linh thể của hắn run lên, đôi mắt mở lớn, như nhìn thấu những điều đang diễn ra bên ngoài. Từng mảnh ký ức kỳ lạ cũng bắt đầu dung hợp vào bản thể Nhất Nguyên, khiến hắn dần tinh thông hơn.
Nhất Nguyên chỉ mất một hơi thở để nhận ra tình hình, dù Lê Nhật đang làm gì hắn cũng tuyệt đối ủng hộ. Nghĩ vậy, Nhất Nguyên tọa thiền, nghiêm túc tiếp nhận ký ức quý báu đến vô giá này.
Bên ngoài, Lê Nhật cũng một bộ dạng tương tự, trong lòng hắn hiện tại rối như tơ vò, với hàng loạt câu hỏi ngổn ngang. Nhưng tất cả phải tạm đè nén lại, chú tâm tiếp nhận ký ức của Hồn Phá Thiên.
Cảnh tượng bên ngoài như dần mờ đi trong mắt Lê Nhật, nhưng trong tâm trí, mọi thứ trở nên sáng tỏ hơn bao giờ hết.
Hồn Phá Thiên sở hữu một cách nhìn nhận về linh hồn vô cùng khác biệt, hoàn toàn đối lập với phương pháp của Lê Nhật. Trong khi Lê Nhật luôn tìm cách thấu hiểu sâu sắc bản chất của hồn lực, như người nghệ nhân kiên nhẫn khắc họa từng chi tiết nhỏ, Hồn Phá Thiên lại chọn con đường ngược lại. Ông ta đối diện với hồn lực một cách trực diện, không cần sự ràng buộc bởi quy tắc hay nguyên tắc nào.
Thay vì đi vào từng ngóc ngách tinh tế của linh hồn, ông ta chọn cách thao túng hồn lực bằng sức mạnh tuyệt đối, bất chấp mọi sự phản kháng tự nhiên của loại năng lượng này. Hồn lực trong tay Hồn Phá Thiên trở thành một công cụ đầy uy lực, không khác gì một con quái thú hung bạo.
Nếu ví sự hiểu biết của Lê Nhật như dòng nước lặng, âm thầm và chậm rãi thẩm thấu vào lòng đất, mang theo sự bền bỉ và sâu sắc, thì tri thức của Hồn Phá Thiên lại giống như những cơn sóng dữ dội của đại dương. Đó là sức mạnh cuồng bạo, mang tính hủy diệt lớn lao, không khoan nhượng, sẵn sàng xô đổ mọi giới hạn.
Hồn Phá Thiên không quan tâm đến việc linh hồn hay hồn lực sẽ phản ứng ra sao trước sự điều khiển của mình. Ông ta chỉ cần biết rằng, hồn lực là công cụ, là sức mạnh mà ông ta có thể dùng để đạt được mục đích.
Dưới sự điều khiển của ông, hồn lực trở nên dữ dội, mạnh mẽ và vượt trội cả thần lực.
Nhìn sâu vào từng mảnh ký ức của Hồn Phá Thiên, Lê Nhật không khỏi thầm cảm phục và kinh ngạc. Sự cuồng bạo đó, dẫu mang tính phá hủy, nhưng dưới sự thao túng xảo diệu của ông ta, lại hóa thành một nghệ thuật độc nhất vô nhị.
Hồn Phá Thiên không chỉ đơn thuần áp đảo hồn lực bằng sức mạnh, mà ông còn biết cách biến hóa nó thành những dòng chảy dữ dội, tựa như một nghệ sĩ tài ba điều khiển từng nốt nhạc trong một bản giao hưởng đầy bão tố.
Lê Nhật dần hiểu rằng, trong sự phá hủy của Hồn Phá Thiên, ẩn chứa một sự sáng tạo kỳ diệu. Những gì ông ta phá hủy không phải là sự sống hay thế giới, mà là những giới hạn của bản thân và hồn lực. Hồn Phá Thiên dùng sức mạnh hủy diệt để tạo nên những con đường mới, những cách thức vận dụng hồn lực chưa từng có ai dám nghĩ tới.
Sự kính trọng trong lòng Lê Nhật ngày một lớn dần. Hắn thầm nghĩ, nếu có thể học được dù chỉ một phần nhỏ trong phương pháp của Hồn Phá Thiên, hắn sẽ không chỉ trở thành một bậc thầy về hồn lực mà còn có thể vượt qua cả giới hạn mà bản thân từng tưởng tượng.
Hắn hiểu rằng, nếu muốn đạt đến tầm cao như Hồn Phá Thiên, hắn cần học cách không chỉ thấu hiểu mà còn phải biết cách chế ngự và khai thác hồn lực theo cách riêng của mình, dù là nhẹ nhàng hay cuồng bạo, miễn là đạt được sự kiểm soát tuyệt đối.
Thời gian dường như ngừng lại, mọi thứ quanh Lê Nhật chìm vào tĩnh lặng tuyệt đối. Không còn bất kỳ âm thanh nào lọt vào tai, không gian trở nên mờ ảo như tách biệt khỏi thực tại. Mỗi phút giây trôi qua tựa hồ như kéo dài thành hàng thế kỷ, mỗi hơi thở như chạm vào cội nguồn, sâu tận gốc rễ của sự tồn tại.
Hồn Phá Thiên có nằm mơ cũng không ngờ, Lê Nhật đã thực hiện một bước đi táo bạo và khác biệt hoàn toàn. Thay vì để Nhất Nguyên, vốn là linh hồn của hắn, tiếp nhận truyền thừa ký ức, hắn đã tách rời phần lý trí ra khỏi linh hồn, cho phép cơ thể vật lý của mình đảm nhiệm vai trò tiếp nhận. Nhất Nguyên chỉ là phụ, đồng thời cũng là một tồn tại độc lập đang tiếp nhận truyền thừa như hắn.
Đây là một điều vượt ngoài mọi dự tính và lý giải thông thường.
Cơ thể của Lê Nhật trở thành trung tâm tiếp nhận dòng chảy tri thức và kinh nghiệm từ Hồn Phá Thiên. Hắn cảm nhận rõ ràng từng tia năng lượng len lỏi vào từng tế bào, mỗi sợi cơ bắp, từng mạch máu. Những ký ức sống động và mạnh mẽ không còn là những hình ảnh mơ hồ trôi nổi trong ý thức mà trở thành cảm giác thực tế, thấm nhuần vào xương tủy. Đó là một trải nghiệm đầy đủ, toàn diện và chưa từng có tiền lệ.
Chính sự tách biệt này là lý do vì sao Hồn Mị của Hồn Phá Thiên không thể phát huy tác dụng đối với Lê Nhật. Lý trí của hắn, thoát khỏi sự ràng buộc của linh hồn, đứng ngoài sự ảnh hưởng của Hồn Mị.
Dựa vào hồn lực câu thông, Hồn Phá Thiên phần nào hiểu thấu một chút bí mật của Lê Nhật. Dẫu từng kinh qua muôn vàn trận chiến và sở hữu hiểu biết sâu rộng về linh hồn và hồn lực, ông ta cũng không thể lường trước được tình huống này. Đôi mắt ông thoáng hiện vẻ kinh ngạc, nhưng nhanh chóng chuyển sang sự tò mò.
“Tiểu tử, ngươi quả thực là một kẻ dị thường.” Hồn Phá Thiên lẩm bẩm, ánh mắt sáng rực như tìm thấy một báu vật hiếm có. “Tách rời lý trí khỏi linh hồn để tiếp nhận ký ức… Ngươi có biết rằng, điều này không chỉ vượt qua mọi giới hạn mà còn tiềm tàng một nguy hiểm khó lường? Khửa khửa, nhưng ta lại thích như thế.”
Lê Nhật như bị cuốn vào một dòng chảy bất tận của tri thức, cảm giác như mình vừa trải qua hàng triệu năm trong một không gian vô hình, nơi không có khái niệm về thời gian hay thực tại. Hắn hiểu ra rằng, những điều mà Hồn Phá Thiên truyền đạt không chỉ là kiến thức đơn thuần, mà còn là những trải nghiệm, những bài học được đúc kết từ vô số kiếp sống.
Nhưng giữa dòng chảy dữ dội ấy, hắn nhận ra rằng đó chỉ là phần nổi của tảng băng chìm. Dù lượng tri thức đã nhận được đủ để làm chấn động bất kỳ ai, nhưng sâu trong ý thức của mình, Lê Nhật cảm nhận rõ ràng rằng còn rất nhiều điều mà Hồn Phá Thiên vẫn chưa muốn hắn biết. Như những cánh cửa bí ẩn chưa mở, những bí mật cất giấu đằng sau những bức tường dày đặc, chỉ chờ đợi thời điểm thích hợp để lộ ra.
Khi dòng chảy tri thức bắt đầu chậm lại, Lê Nhật mở mắt, trong lòng tràn ngập cảm giác vừa được khai sáng nhưng cũng đồng thời nặng nề bởi những câu hỏi chưa có lời giải.
Đăng bởi | Toanzz |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 3 |