Thầy Và Học Trò
Lê Nhật mở mắt ra, trong lòng dâng lên một cảm xúc sâu sắc khi nhìn thấy vẻ mặt vừa hiền hòa, bao dung lại lẫm liệt của Hồn Phá Thiên. Không thể kiềm chế được, hắn tức thì quỳ xuống, giọng nói vang lên tràn đầy sự kính trọng:
“Đồ nhi bái kiến sư phụ!”
Hồn Phá Thiên nhìn hắn, nụ cười hài lòng hiện rõ trên khuôn mặt. Ông nhẹ nhàng đưa tay đỡ Lê Nhật đứng dậy, giọng nói pha chút hài hước:
“Khửa khửa, ta thích ngươi gọi ta là thầy hơn là sư phụ.”
Lê Nhật mỉm cười gật đầu, đáp lại bằng sự tôn trọng chân thành:
“Học trò xin ra mắt thầy!”
Hắn đã hiểu rõ, mỗi người có một sở thích riêng về cách xưng hô. Với Hồn Phá Thiên, ông ta ưa thích phong cách giao tiếp giống xã hội trên Trái Đất, tránh xa những nghi lễ phức tạp của các giới tu chân.
Không sao cả, Lê Nhật vốn là người linh hoạt và tôn trọng ý kiến của người khác. Hắn thầm nhủ rằng, nhập gia tùy tục luôn là nguyên tắc mà hắn tuân theo.
Lê Nhật từ tốn nói tiếp:
“Thưa thầy, học trò cũng xin mạn phép, gửi đến người ký ức của bản thân.”
Hắn học theo Hồn Phá Thiên, vẽ nên những ký hiệu vi diệu bằng hồn lực. Những đường nét kết nối với nhau, cô đọng rồi phát sáng, tạo thành một ấn ký hoàn hảo. Khi hoàn tất, hắn nhẹ nhàng phất tay, để ấn ký bay đến mi tâm của Hồn Phá Thiên.
Nhưng thay vì để cho ấn ký đó đi sâu vào bên trong, Hồn Phá Thiên lại tóm lấy nó vào lòng bàn tay, chăm chú quan sát. Lê Nhật không khỏi ngạc nhiên, thốt lên:
“Còn có thể dùng cách này sao?”
Hồn Phá Thiên lại cười to, giọng nói đầy sự châm biếm nhưng không kém phần thân thiện:
“Học trò, chỉ có ngươi mới ngốc nghếch đến mức tin tưởng để ta đưa hồn ấn vào sâu trong linh hồn. Xem ký ức thôi mà, ta dùng hồn lực soi cặn kẽ những gì ngươi truyền đến, chẳng phải đã hiểu rõ rồi sao? Khửa khửa!”
Lê Nhật chỉ biết há hốc miệng, thốt lên một tiếng "A!" rồi lặng im, không biết phải nói gì thêm. Người thầy này quả thực biết cách dạy học trò, và bài học đầu tiên đã khắc sâu vào tâm trí hắn. Không được tin bất kỳ ai quá mức, dù là trong những tình huống tưởng chừng như vô hại.
Dẫu vậy, Lê Nhật cũng hiểu rằng, nếu ngay từ đầu hắn không làm theo cách truyền thống, có lẽ Hồn Phá Thiên sẽ không dễ dàng chấp nhận hắn như vậy. Rõ ràng ông ta đã nhìn nhận khả năng và sự chân thành của hắn, bằng chứng là việc truyền thừa những ký ức quý báu mà ông ta nắm giữ.
Sau một lúc ngắn ngủi, Hồn Phá Thiên thở dài, giọng nói mang chút cảm thán:
“Chà chà, Lê Nhật, ngươi trẻ tuổi như vậy mà đã trải qua biết bao biến cố trong đời. Thật là phi thường khi ngươi vẫn còn sống đến tận bây giờ.”
Bước chân Hồn Phá Thiên nhẹ nhàng đi vòng quanh, từng bước đi vang lên âm thanh nhẹ như hơi thở, nhưng lại mang đến cảm giác như phá toái hư không. Không khí xung quanh như bị nén chặt, tạo ra một áp lực vô hình khiến mọi thứ trở nên tĩnh lặng đến ngột ngạt.
Hồn Phá Thiên phất nhẹ một cái, tay ông vung lên như thể đang điều khiển cả thiên địa. Lập tức, hồn lực tuôn trào như những con sóng dữ dội từ đại dương sâu thẳm, quét sạch mọi thứ trong không gian xung quanh.
Chỉ trong một chớp mắt, tất cả biến đổi thành một không gian hoàn toàn khác biệt. Trước mắt Lê Nhật là một thế giới hiện đại, lấp lánh ánh sáng công nghệ cao. Các tòa nhà cao tầng vươn lên trời xanh, được thiết kế tinh xảo với những đường nét uốn lượn, bóng bẩy. Mặt đất dưới chân biến thành những bề mặt kim loại sáng bóng, khắc những ký hiệu lấp lánh ánh xanh.
Khắp nơi là những màn hình nổi ba chiều, hiển thị các luồng thông tin phức tạp, chuyển động không ngừng nghỉ. Các robot hình người di chuyển nhịp nhàng, thực hiện công việc với sự chính xác tuyệt đối. Không khí tràn ngập tiếng máy móc hoạt động, nhưng tất cả đều diễn ra trong một sự hài hòa kỳ lạ.
Lê Nhật đứng giữa không gian này, ánh mắt tràn ngập sự kinh ngạc và cảm thán. Hắn cảm nhận được từng dao động của hồn lực đang lưu chuyển khắp nơi, như mạch máu của một cơ thể sống. Không chỉ là một thế giới công nghệ đơn thuần, mà nơi đây còn mang trong mình sự sống động của hồn lực, kết hợp hoàn hảo giữa khoa học và siêu nhiên.
Hồn Phá Thiên nghẹn ngào nói:
“Lê Nhật, ngươi đã xem qua ký ức của ta, hẳn cũng biết đây chính là thế giới mà ta sống, một vị diện mạnh mẽ cả về khoa học lẫn hồn lực. Mỗi đứa trẻ sinh ra ở đây đều được tinh chỉnh lại bộ gen, khiến cho chúng ngay từ thuở nhỏ đã là một kỳ tài võ học. Với công nghệ vượt bậc, thế giới của ta đã không ngừng vươn cao, và ngươi biết hiện tại nó như thế nào không, Lê Nhật?”
“Thưa thầy, học trò đã nhìn thấy bên trong ký ức của người.” Lê Nhật từ tốn đáp, trong lòng cũng ẩn chứa một sự thương xót. ”Vô Lượng Giới không đáng bị tiêu diệt.”
Hồn Phá Thiên lắc đầu thở dài, trong mắt hiện lên chút suy tư, dù sự việc đã trải qua rất lâu nhưng ký ức đau thương thì cứ như mới hôm qua.
“Một vị diện cấp Bảy như Vô Lượng Giới của ta… việc sinh tồn cũng là vô cùng khó khăn.” Hồn Phá Thiên gật gù đáp, trong lời nói chỉ có sự quan tâm. “Vì vậy, nếu ngươi có không bảo vệ được vị diện Trái Đất của mình, cũng đừng quá tự trách bản thân.”
Lê Nhật khẽ cúi đầu, trầm tư suy nghĩ. Hắn hiểu rõ ý của Hồn Phá Thiên, nhưng điều khiến hắn ngạc nhiên hơn cả chính là sự khác biệt trong tâm tính của vị thầy này so với những gì hắn từng nghe kể lại.
Trong những truyền kỳ ở Hỗn Mang Chi Địa và cả Thiên Mạt Địa, Hồn Phá Thiên được mô tả như một người cuồng bạo, tàn nhẫn, chỉ biết đến sức mạnh và sự hủy diệt. Nhưng thực tế trước mắt lại hoàn toàn khác biệt.
Hồn Phá Thiên không chỉ sở hữu sức mạnh vượt trội, mà còn có sự tinh tế, khéo léo trong cách truyền đạt kiến thức. Ông không áp đặt, không dùng quyền lực để ép buộc, mà luôn tạo ra những tình huống để Lê Nhật tự mình khám phá và học hỏi. Chính sự mâu thuẫn này khiến Lê Nhật không khỏi cảm thấy tò mò và thán phục.
“Thưa thầy! Học trò đã hiểu, nhưng nếu không bảo vệ được thế giới của mình, đối với học trò, đó chính là sự nuối tiếc khó mà nguôi ngoai.” Lê Nhật lên tiếng, giọng nói đầy sự kính trọng nhưng không giấu được chút tò mò. “Thứ lỗi học trò có một thắc mắc, tại sao những người khác lại có ấn tượng khác về thầy? Rõ ràng thầy không như những gì họ kể.”
Hồn Phá Thiên cười khẽ, ánh mắt lấp lánh sự hiểu biết sâu xa. Ông nhẹ nhàng đáp:
“Lê Nhật, mỗi người đều có cách nhìn nhận riêng về thế giới. Những gì họ thấy và trải nghiệm chỉ là một phần nhỏ của sự thật. Khi ta còn trẻ, quả thực ta từng sống một cuộc đời cuồng bạo, chỉ biết đến sức mạnh và sự thống trị. Nhưng qua thời gian, ta đã hiểu rằng sức mạnh không phải là tất cả. Chính tri thức, sự sáng tạo và lòng nhân ái mới là chìa khóa dẫn đến sự trường tồn.”
Lê Nhật lặng lẽ lắng nghe, cảm nhận từng lời nói của thầy như thấm vào tận sâu trong tâm khảm. Hắn bắt đầu nhận ra rằng, con người không ngừng thay đổi và tiến hóa. Những gì mà một người từng làm trong quá khứ không định nghĩa toàn bộ con người họ.
Hồn Phá Thiên tiếp tục nói:
“Ta muốn ngươi hiểu rằng, con đường mà ngươi đang đi sẽ không chỉ là sự chinh phục và chiến thắng. Ngươi cần phải học cách cảm nhận, hiểu rõ giá trị của sự sống, và hơn hết, biết trân trọng những mối quan hệ mà ngươi có được.”
Lê Nhật cúi người, sâu lắng cảm nhận lời chỉ dạy của Hồn Phá Thiên, xong rồi hắn mới nói:
“Học trò rất cảm kích những lời dạy quý báu của thầy. Chỉ là không biết… vì sao chỉ vừa mới gặp nhau, người lại cho ta nhiều chỗ tốt như vậy? Những truyền thừa ký ức này, đối với học trò, không khác gì kho báu vô giá mà không bảo vật nào có thể so sánh.”
Hồn Phá Thiên cười cười, ung dung đáp:
“Lê Nhật, ngươi là một người đặc biệt. Thời điểm ngươi sống chết cũng phải giữ lấy hai tên đồng bọn, khiến ta chợt nhớ lại thời điểm tuổi trẻ của mình. Khửa khửa, lúc đó thầy của ngươi cũng nhiệt huyết sôi sục, sống chết chỉ nhẹ tựa lông hồng.”
“Chẳng lẽ, chỉ vì vậy mà người sẵn sàng thu nhận học trò?” Lê Nhật nói với sự khó tin không che giấu. “Hẳn là phải còn lý do nào đó khác chứ?”
“Khửa khửa, tên học trò như ngươi đúng là lắm chuyện. Không hỏi cho ra lẽ thì quyết không để ta yên hay sao?” Hồn Phá Thiên cười lớn bảo.
Lê Nhật cũng lễ phép nói:
“Học trò không dám, chỉ là nếu không biết được gốc rễ của sự việc, quả thật trong lòng sẽ để lại nghi vấn, ảnh hưởng tâm tính.”
Hồn Phá Thiên không nói lời nào, chỉ lặng lẽ phất nhẹ tay. Ngay lập tức, quang cảnh của Vô Lượng Giới tan biến, nhường chỗ cho một gian phòng kín bí ẩn. Không gian xung quanh như co rút lại, cách biệt hoàn toàn với thế giới thực tại, tạo nên một cảm giác kỳ lạ, vừa an tĩnh vừa u ám.
Lê Nhật đưa mắt quan sát xung quanh. Gian phòng này không rộng lớn nhưng lại toát lên vẻ cầu kỳ, mỗi chi tiết đều mang dấu ấn của sự tinh tế và quyền lực. Những bức tường được khắc họa những hoa văn cổ xưa, lấp lánh ánh sáng mờ ảo.
Ở trung tâm gian phòng, một bàn đá lớn hiện lên, bề mặt khắc những ký tự kỳ lạ, phát ra ánh sáng nhè nhẹ, tựa như một bản đồ của những thế giới mà Lê Nhật chưa từng biết đến. Ánh sáng từ những ký tự ấy dường như sống động, chuyển động theo từng hơi thở của không gian.
Hồn Phá Thiên vẫn đứng yên, đôi mắt sâu thẳm như nhìn xuyên qua mọi thứ. Ông chậm rãi lên tiếng:
“Lê Nhật, đây là nơi ta dành riêng để tu luyện và suy ngẫm. Một không gian tách biệt, nơi không ai có thể quấy rầy, nơi mà ngươi có thể hoàn toàn tập trung vào việc hiểu rõ bản thân và năng lực của mình.”
Lê Nhật cảm nhận được sự trang nghiêm trong lời nói của thầy, hắn khẽ gật đầu, bước đến gần bàn đá. Ánh sáng từ những ký tự trên bàn phản chiếu lên khuôn mặt hắn, tạo nên một hình ảnh huyền ảo, như thể hắn đang đứng trước ngưỡng cửa của một thế giới mới.
Hồn Phá Thiên tiếp tục:
“Đây là Vô Lượng Phòng, trong không gian này, thời gian trôi qua khác biệt. Ta đã thiết kế cho ngươi thêm một trăm ngàn năm để tiêu hóa tri thức và củng cố căn cơ. Tận dụng tốt thời gian này, một khi bước ra khỏi nơi đây, muốn quay lại là chuyện dường như không thể.”
Lê Nhật lắng nghe từng lời, trong lòng trào dâng một cảm giác sâu không thấy đáy đối với Hồn Phá Thiên. Quyền năng của người thầy này, khiến hắn có cảm giác vượt ngoài sức tưởng tượng. Đến cả thời gian cũng bị chi phối, đây chính là sức mạnh thông thiên, còn lớn hơn cả những gì người ta đồn đại về Hồn Phá Thiên.
Lê Nhật cúi người thi lễ, không đáp mà chỉ dùng hành động đón nhận, tức thì leo lên bàn đá tọa thiền.
Hồn Phá Thiên mỉm cười hài lòng, đôi mắt chứa đựng một sự kỳ vọng lặng lẽ. Không gian tĩnh lặng bao trùm, chỉ còn lại tiếng vang vọng của lời nói và ánh sáng nhấp nháy từ những ký tự cổ xưa, như dẫn lối cho hành trình mới của Lê Nhật.
Đăng bởi | Toanzz |
Thời gian | |
Lượt đọc | 1 |