Băng Hỏa, Nguyệt Hồn Tí
Thời gian như ngựa chạy, mới đó lại qua thêm mười vạn năm!
Dưới bầu không khí trầm mặc của Thế Giới Ý Thức, khu vực của Xích Hồn đã dần ổn định, những cơn chấn động dữ dội từ sát khí hóa hình giờ chỉ còn là dư âm. Không gian đỏ thẫm đặc quánh kia giờ đây tĩnh lặng, như một ngọn núi lửa đã tạm thời nguội lạnh.
Phía Nhất Nguyên vẫn giữ nguyên trạng thái yên tĩnh. Hắn đang trong một tư thế độc đáo, đầu chổng ngược xuống, hai tay kết ấn còn chân thì thẳng ngược lên trên. Đôi mắt hắn nhắm nghiền, thân thể lơ lửng, hoàn toàn chìm đắm trong quá trình tu luyện, tựa như không màng đến sự biến động xung quanh.
Đối với cả Xích Hồn và Nhất Nguyên, khoảng thời gian này là cơ hội hiếm hoi để củng cố bản thân.
Những ký ức cổ xưa, tràn đầy tri thức từ Hồn Phá Thiên, cần một khoảng thời gian dài để thẩm thấu và hòa quyện vào ý thức của Nhất Nguyên.
Quá trình này không chỉ là việc tiếp nhận tri thức mà còn là cuộc đấu tranh nội tại để dung hòa bản ngã của hắn với sự cám dỗ của truyền thừa, tránh bị lấn át hoặc mất kiểm soát.
“Mười vạn năm qua, dù thời gian dài dằng dặc nhưng cũng chỉ đủ để cả hai chạm đến cánh cửa của những bí ẩn sâu thẳm.” Lê Nhật lặng lẽ suy ngẫm. “Xích Tâm vẫn cần thêm nhiều thời gian để kiểm soát hoàn toàn. Còn truyền thừa ký ức của Hồn Phá Thiên, dù đã tiến sâu vào quá trình, vẫn còn xa vời với sự thấu hiểu bản chất.”
Nhìn lại cả Xích Hồn và Nhất Nguyên đều dần ổn định, người thật sự gặp khó khăn trong lúc này là Lê Nhật. Cánh tay trái của hắn, giờ đây đã tái tạo thành hình. Tuy nhiên, điều kỳ lạ là cánh tay này không hoàn toàn ổn định, lúc thì rõ ràng rắn chắc, lúc lại mờ ảo như thể hòa vào không khí, tựa như một phần linh hồn mỏng manh.
Lê Nhật khẽ mỉm cười, ánh mắt lóe lên một tia thận trọng. Hắn thì thầm:
“Mười vạn năm qua đi, không ngờ chỉ mới đi được bước đầu tiên. Cánh tay này không còn là Hồn Chi Thể nguyên bản nữa. Với sự kết hợp của các nguyên tử đặc biệt đã hình thành, từ nay ngươi sẽ được gọi là Băng Hỏa, Nguyệt Hồn Tí.”
Cảm nhận sức mạnh mới mẻ dâng tràn trong cơ thể, Lê Nhật cảm giác rõ ràng giữa thực và hư, giữa nóng và lạnh, giữa sự sống và linh hồn, tất cả hòa quyện lại thành một.
Hỗn hợp của Hồn Chi Thể khó kiểm soát hơn những gì Lê Nhật dự đoán. Dù cánh tay mới đã bước đầu hình thành theo mong muốn, nhưng dòng năng lượng bên trong nó vẫn tràn ngập sự hỗn loạn, tựa như một dòng chảy không ngừng nghỉ, lúc bùng nổ mãnh liệt, khi lại lắng đọng sâu thẳm.
Mồ hôi lạnh túa ra không ngừng trên trán Lê Nhật. Hắn cố gắng tập trung tinh thần để điều tiết dòng năng lượng đang cuộn trào. Đôi mắt hắn nhắm nghiền, hơi thở chậm rãi, từng chút một xoa dịu cơn bạo loạn từ Băng Hỏa, Nguyệt Hồn Tí.
Căn cơ và gốc rễ của cánh tay đã gần như hoàn toàn gắn liền với cơ thể hắn. Mỗi mạch năng lượng trong cánh tay đều nối liền với dòng chảy sinh mệnh, không thể tách rời cũng không thể từ bỏ.
Lê Nhật dần chìm vào trạng thái thâm sâu, tiếp tục tập trung điều tiết các dòng năng lượng hỗn loạn trong cơ thể.
Hai mươi vạn năm trôi qua như một cái chớp mắt trong Thế Giới Ý Thức, thời gian của Vô Lượng Phòng cũng vừa hết mười vạn năm.
Thời gian dài như vậy nhưng đối với Lê Nhật, cảm giác chỉ là một khoảnh khắc. Đột ngột, tiếng gọi của Nhất Nguyên và Xích Hồn vang lên, kéo hắn ra khỏi sự tập trung tuyệt đối.
“Lê Nhật, ngươi tỉnh lại đi.”
“Ngươi không sao chứ? Đến cả khi ta dùng liên kết linh hồn gọi ngươi mà ngươi cũng không nghe thấy?”
Lê Nhật từ từ mở mắt, thấy Nhất Nguyên và Xích Hồn đứng trước mặt, vẻ lo lắng hiện rõ. Cả hai dường như đã hoàn thành quá trình tu luyện của mình. Xích Hồn thu liễm sát khí thành công, bây giờ hắn trông như một thanh tuyệt thế thần binh hoàn toàn yên ắng, không hề bộc lộ khí thế.
Nhất Nguyên thì khác, ánh mắt sáng lên sự uyên bác, gương mặt cũng ẩn hiện sự hài lòng. Hắn không ngừng quan sát Băng Hỏa, Nguyệt Hồn Tí của Lê Nhật.
“Này này. Hồn Chi Thể của ngươi sao lại trở thành như thế này?” Nhất Nguyên lên tiếng, trong giọng nói pha lẫn sự tò mò và lo lắng.
“Như thế này là thế nào?” Lê Nhật ngạc nhiên hỏi, ánh mắt theo thói quen quan sát cánh tay trái của mình.
Hắn giật mình khi nhận ra cánh tay mới này không chỉ khác biệt về hình dạng mà còn mang trong nó những tia năng lượng luân chuyển ẩn hiện dưới lớp da. Chúng như những tia chớp đánh ngang trời, dường như chứa đựng một sức mạnh cuồng bạo, sẵn sàng bùng phát bất cứ lúc nào.
Lê Nhật nhẹ nhàng cử động cánh tay, cảm nhận sự hòa quyện giữa Băng Hỏa và Nguyệt Hồn. Sức mạnh mới này không chỉ là sự khôi phục mà còn là một sự tái sinh hoàn toàn. Những tia năng lượng luân chuyển đôi lúc nhịp nhàng, lại có lúc cuồng bạo, tạo nên một luồng sức mạnh vô cùng khó kiểm soát.
Hắn cảm nhận rõ ràng, chỉ cần một đấm đơn giản lúc này, không khác gì đã sử dụng Xích Lôi Bạo ở giai đoạn trước.
“Ước gì có thể kiểm tra sức mạnh của Băng Hỏa, Nguyệt Hồn Tí này!” Lê Nhật thì thầm, ánh mắt rực sáng sự kiên định.
Nhất Nguyên gật đầu, trong ánh mắt lấp lánh sự thấu hiểu, liền nói:
“Nó gọi là Băng Hỏa, Nguyệt Hồn Tí à? Tên không tệ đâu. Đúng vậy, đây là sức mạnh mà ngươi phải học cách kiểm soát. Nếu không, nó có thể trở thành con dao hai lưỡi. Đừng để chính thứ vũ khí ngươi tạo ra, lại trở thành gánh nặng đó.”
Xích Hồn đứng bên cạnh, im lặng nhưng ánh mắt không giấu nổi sự quan tâm sâu sắc. Cả ba người, đến thời điểm này, gần như đã triệt để thấu hiểu nhau. Có những điều không cần dùng lời lẽ để diễn đạt, chỉ cần ánh mắt hay một cái gật đầu nhẹ nhàng cũng đủ để truyền tải.
Liên kết linh hồn giữa cả ba là một điểm đặc biệt, tạo nên một mối quan hệ không thể phá vỡ. Xích Hồn và Lê Nhật, Lê Nhật và Nhất Nguyên, mỗi mối liên kết đều mang ý nghĩa riêng biệt, tạo nên một sợi dây vô hình nhưng mạnh mẽ kết nối cả ba. Lê Nhật, với vai trò là trung tâm, trở thành cầu nối giữa hai người kia, giữ cho sự cân bằng và sự hiểu biết giữa họ luôn duy trì.
Dù Nhất Nguyên là bản sao của Lê Nhật, nhưng hiện tại, hắn đã phát triển ý thức độc lập, gần như trở thành một tồn tại riêng biệt. Không còn là cái bóng của bản thể, Nhất Nguyên giờ đây mang một tính cách và tư duy riêng.
Lê Nhật hướng về phía Xích Hồn, giọng nói trầm tĩnh cất lên:
“Xích Hồn, ngươi hiện tại đã có thể tự tu luyện, lần nữa bước lên đỉnh cao của sát thần khí. Ta nghĩ, ngươi không cần phải phụ thuộc vào Thế Giới Ý Thức của ta nữa.”
Xích Hồn khẽ liếc mắt, giọng nói lãnh đạm pha chút trêu đùa:
“Ngươi muốn đuổi ta đi sao? Ta cứ thích ở lại trong Thế Giới Ý Thức của ngươi, ngươi làm được gì nào?”
Lê Nhật mỉm cười, trong lòng có chút hứng khởi. Hắn đấm nhẹ một cái lên ngực Xích Hồn, chỉ định bỡn cợt một chút. Nhưng điều không ngờ đã xảy ra, Xích Hồn bất ngờ bị chấn động mạnh, thân hình văng xa trong sự sững sờ của cả Lê Nhật và Nhất Nguyên.
Thân thể của Xích Hồn trượt dài một đoạn, vẻ mặt cũng trở nên khó tin mà thốt lên:
“Sức mạnh quái quỷ gì vậy?”
Nhất Nguyên nuốt khan một tiếng, ánh mắt đầy kinh ngạc và lo lắng. Hắn thốt lên, giọng nói lấp đầy sự sợ hãi:
“Lê Nhật, ngươi mau kiểm soát Băng Hỏa, Nguyệt Hồn Tí này đi! Xích Hồn đã là Hồn Linh, chiến lực của hắn áp đảo cả Hạ Thần đó… mà ngươi lại có thể đánh bay hắn như vậy sao?”
Lê Nhật đứng bất động trong giây lát, mắt nhìn xuống cánh tay trái của mình. Băng Hỏa, Nguyệt Hồn Tí phát ra ánh sáng mờ ảo, những luồng năng lượng cuồn cuộn bên trong dường như đang hòa quyện và trỗi dậy mạnh mẽ. Hắn cảm nhận rõ ràng sức mạnh kinh khủng trong cánh tay này, nhưng cũng nhận ra sự mất kiểm soát đáng lo ngại.
“Ta… ta không nghĩ lại mạnh đến như vậy.” Lê Nhật lẩm bẩm, vẻ mặt khó tin không thể che giấu.
Đúng lúc này, giọng nói hiền hòa của Hồn Phá Thiên vang vọng từ bên ngoài, mang theo một âm hưởng vừa thân tình vừa uy nghiêm:
“Thời gian đã hết rồi, học trò. Ngươi đã tu luyện được gì rồi?”
Ý thức của Lê Nhật tức khắc trở lại với Vô Lượng Phòng. Dù thời gian tu luyện đã chấm dứt, không gian nơi đây vẫn giữ nguyên vẻ tĩnh lặng và trang trí không hề thay đổi. Tuy nhiên, không còn cảm giác kỳ lạ và áp lực như lúc ban đầu khi mới bước vào.
Hồn Phá Thiên đứng trước mặt hắn, ánh mắt ôn hòa và nụ cười hiền hậu khiến Lê Nhật cảm thấy vừa yên tâm vừa kính trọng. Người thầy truyền kỳ này không chỉ truyền dạy tri thức mà dường như còn mang lại may mắn cho hắn.
Lê Nhật cúi đầu chào, giọng nói kính cẩn nhưng không giấu nổi niềm tự hào:
“Thưa thầy, ta đã bước đầu kiểm soát được Hồn Chi Thể và thành công khôi phục chi thứ. Nó gọi là Băng Hỏa, Nguyệt Hồn Tí.”
Lê Nhật đưa cánh tay trái lên, cảm nhận luồng năng lượng cuộn trào bên trong. Từng tia chớp năng lượng xanh lam và đỏ rực lấp lánh, đan xen qua lại dưới làn da như những dòng sông năng lượng sống động.
Ánh sáng trong Vô Lượng Phòng dường như cũng phải chịu sự ảnh hưởng từ những tia chớp này, lấp lánh và dao động, tạo ra một khung cảnh kỳ ảo.
“Mặc dù năng lượng vẫn còn khó kiểm soát, nhưng học trò tin rằng, ta đang đi đúng hướng.”
Trái với vẻ chờ mong của Lê Nhật, Hồn Phá Thiên lại cười lên một tràng dài rồi mới nói:
“Tên học trò dốt nát nhà ngươi… lại lựa chọn Hồn Chi Thể mà tu luyện đầu tiên à? Ngươi lấy đâu ra nhiều bảo vật như vậy để luyện ra cái gì… cái Băng Hỏa, Nguyệt Hồn Tí kia chứ? Thứ đó để cho ngươi luyện sao? Có biết đến cả ta cũng không nắm chắc tạo ra được một Hồn Chi Thể hoàn chỉnh hay không?”
Lê Nhật cũng ngoài dự kiến, chỉ có thể gãi đầu cười trừ. Xong rồi hắn mới ngượng ngùng nói:
“Thầy à, ban đầu khi truyền thừa cho ta, người cũng không căn dặn phải luyện cái gì trước. Cánh tay này của ta, nó rất kỳ lạ, không phải như Hồn Chi Thể mà người truyền dạy đâu… có cách nào để ta kiểm tra sức mạnh của nó được không? Nếu được, học trò sẽ rất biết ơn người.”
Hồn Phá Thiên nhìn Lê Nhật như kiểu vừa tức giận lại ngạc nhiên, định nói gì đó nhưng bộ dạng như nuốt xuống, xong lại nói:
“Được được, giỏi lắm. Đúng là lỗi của ta không căn dặn ngươi phải chú tâm luyện cái gì trước. Khửa khửa, được rồi. Để người làm thầy như ta dẫn ngươi đi kiến thức một chút công nghệ của vị diện cấp Bảy.”
Đăng bởi | Toanzz |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 3 |