Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hình Nhân Thí Luyện

Tiểu thuyết gốc · 2326 chữ

Hồn Phá Thiên lúc này đã khoác lên mình một bộ chiến phục cơ giới oai phong lẫm liệt, khác hẳn với bộ võ phục đơn sơ trước đây. Từng chi tiết trên bộ giáp phản chiếu ánh kim loại sáng bóng, các khớp nối tinh vi kết hợp hoàn hảo, vừa mang lại vẻ ngoài uy nghi vừa toát lên sự linh hoạt trong mỗi cử động. Lê Nhật không khỏi chú ý, cảm nhận được sự sảng khoái và tự tin từ từng bước đi của người thầy truyền kỳ.

“Đi theo ta!” Hồn Phá Thiên cất giọng mạnh mẽ, bước đi nhẹ nhàng nhưng đầy uy lực rời khỏi Vô Lượng Phòng.

Lê Nhật lập tức giữ khoảng cách vừa phải, bước theo sau. Không gian xung quanh nhanh chóng biến đổi. Từ sắc đen huyền bí quen thuộc của Vô Lượng Phòng, mọi thứ dần chuyển sang ánh sáng kim loại sáng bóng, phản chiếu lung linh. Trước mắt hắn, một không gian mới mở ra, trông quen thuộc nhưng lại mang đầy vẻ bí ẩn.

“Đây là…”

Lê Nhật thốt lên, đôi mắt mở to kinh ngạc. Dù đã từng đi qua nhiều vị diện, chứng kiến vô số kỳ quan, nhưng khung cảnh trước mắt vẫn khiến hắn không khỏi ngạc nhiên.

Một phi thuyền khổng lồ hiện ra, không gian rộng lớn bao trùm bởi ánh sáng kim loại. Hồn Phá Thiên đứng sừng sững ở giữa, bên cạnh ông là một hình nộm cao lớn với bộ giáp trụ công nghệ cao, gần giống với bộ chiến phục mà ông đang mặc. Xung quanh, những mảng kim loại khổng lồ ốp sát vào nhau, tạo ra cảm giác chắc chắn và bền bỉ, mặc dù trông như lơ lửng trong không gian.

“Còn đứng đó làm gì?” Hồn Phá Thiên cười lớn, giọng nói đầy hứng khởi, một tay vẫy gọi Lê Nhật. “Qua đây, lát nữa ta sẽ giới thiệu Hồn Mị cho ngươi, sẽ có rất nhiều kiến thức thú vị.”

Lê Nhật gác lại sự tò mò, nhanh chóng tiến tới khu vực trung tâm. Hình nộm lúc này hiện rõ hơn, là một cột trụ khổng lồ hình người, cao gấp đôi người bình thường. Toàn thân nó được bao phủ bởi một lớp giáp trụ công nghệ cao, từng chi tiết tỏa ra ánh sáng huyền ảo, mang lại cảm giác vừa mạnh mẽ vừa thần bí.

“Thứ này gọi là hình nhân thí luyện, đừng xem thường nó.” Hồn Phá Thiên giải thích, ánh mắt đầy ẩn ý. “Hiện tại dù cho ngươi có dùng toàn lực cũng không thể nào phá hủy được nó.”

Lê Nhật nhìn chằm chằm vào hình nhân, cảm nhận sự vững vàng toát ra từ nó.

“Thật như vậy sao?” Lê Nhật cười cười hỏi, ánh mắt sáng lên đầy thách thức. Hắn tuyệt đối không tin rằng hiện tại còn có thứ gì hắn không thể phá hủy, đặc biệt khi đó chỉ là một hình nộm vô tri. “Thầy à, thứ này có đắt không vậy? Nếu bị ta đánh nát, đến lúc đó thầy đừng keo kiệt đòi bồi thường nhé.”

Hồn Phá Thiên nghe vậy, cười lớn nói, giọng điệu pha chút ẩn ý:

“Tên học trò nhà ngươi mà đánh nát được nó, ta sẽ không trách, ngược lại… khửa khửa.”

Ông cố tình dừng lại một chút, ánh mắt lóe lên điều gì đó sâu xa rồi từ từ nói:

“Ta còn thưởng cho ngươi một món bảo vật.”

“Lời này là thật chứ?” Lê Nhật hớn hở, mắt lấp lánh vẻ chờ mong. “Thầy à, một lời đã nói thì không thể nào nói cho vui đâu nha. Ta ghi nhớ rồi đó, đến lúc đó đừng có trở quẻ.”

“Tên học trò chết tiệt, ta làm thầy lại đi lừa ngươi sao?” Hồn Phá Thiên cười lớn, rồi lùi lại một bước nhẹ nhàng.

Chỉ một bước đơn giản nhưng đã cách xa ngoài trăm mét, khiến không gian xung quanh Lê Nhật giờ chỉ còn hắn và hình nhân thí luyện.

Lê Nhật không nói lời nào, ánh mắt sắc bén tập trung vào mục tiêu trước mặt. Băng Hỏa, Nguyệt Hồn Tí đã tụ lực sẵn sàng, sức mạnh cuồng bạo bắt đầu dồn nén trong cơ thể hắn. Một quyền mạnh mẽ đánh ra, mang theo sức mạnh dữ dội. Không khí xung quanh rúng động, một tiếng nổ lớn vang lên, phá tan không gian yên tĩnh.

Lực quyền của Lê Nhật đập thẳng vào hình nhân thí luyện. Lớp lá chắn bảo vệ xung quanh hình nhân nhanh chóng nứt vỡ, từng mảnh nhỏ bay tán loạn khắp nơi. Tuy nhiên, khi lớp giáp trụ công nghệ cao bị phá hủy, hình nhân vẫn đứng vững, chỉ lùi lại vài bước, không hề đổ sụp.

Hồn Phá Thiên đứng từ xa, cười đắc ý nói:

“Tốt lắm, Lê Nhật. Nhưng hình nhân này không dễ dàng bị hủy diệt đâu. Đây mới chỉ là bước đầu tiên. Ngươi cần tiếp tục thử sức, khai thác...”

Nhưng trước khi Hồn Phá Thiên nói hết lời, tên học trò phàm nhân lại đánh ra một quyền cuồng bạo nữa. Tiếng nổ vang dội cả không gian, chấn động mạnh khiến sàn kim loại cũng rung lên. Lớp lá chắn bảo vệ xung quanh hình nhân lần nữa nứt vỡ, từng mảnh vỡ rơi rụng xuống.

Nhưng lần này, không dừng lại ở đó, lực quyền mạnh mẽ xuyên qua lớp giáp trụ, đánh thẳng vào lõi của hình nhân. Một tiếng rạn nứt rõ ràng vang lên, hình nhân thí luyện vỡ tan từng mảnh.

Hồn Phá Thiên trợn mắt, há hốc miệng, hoàn toàn không tin vào những gì mình vừa chứng kiến. Muốn thốt ra lời nào đó nhưng cổ họng khô khốc, ông chỉ biết nuốt xuống một cách khó khăn, tay ôm lấy đầu như không thể tin nổi.

Lê Nhật đứng đó, vẻ mặt đắc ý, nhìn hình nhân thí luyện vỡ tan không chịu nổi trước sức mạnh của Băng Hỏa, Nguyệt Hồn Tí. Hắn cười lớn, giọng điệu trêu chọc:

“Thầy à, nếu muốn ban thưởng bảo vật thì cứ nói thẳng. Đâu cần phải phức tạp như vậy. Người xem, ta chỉ mới khởi động thôi mà cái hình nhân thí luyện này đã không chịu nổi rồi.”

Hồn Phá Thiên sau một thoáng bối rối, liền lấy lại vẻ điềm tĩnh, ánh mắt sắc bén, cười nhẹ nói:

“Không tính, không tính! Lúc nãy là ta đánh giá sai chiến lực của ngươi. Ai ngờ, dưới lớp vỏ bọc phàm nhân, ngươi lại sở hữu sức mạnh vượt qua cả Hồn Tông rồi. Thôi, đổi hình nhân khác thôi, phải tìm thứ xứng tầm mới được.”

Ông ta không ngại thay đổi lời nói, dứt khoát ra hiệu. Không gian lập tức dao động, hình nhân thí luyện cũ bị hút vào hư không. Ngay giữa căn phòng, một hình nhân mới dần hiện ra, to lớn và uy nghi hơn hẳn. Lớp giáp bảo vệ không còn là màu kim loại đơn thuần, mà chuyển sang sắc xanh lấp lánh, phát ra ánh sáng huyền ảo.

Hồn Phá Thiên một bộ dạng cao cao tại thượng, dõng dạc nói:

“Học trò, lần này là thật đấy. Hình nhân thí luyện này đã đạt tới mức chiến lực Hồn Linh. Ngươi hãy dốc hết sức mình đi.”

Lê Nhật lắc đầu, cười khẽ, ánh mắt đầy tinh nghịch. Hắn đã hiểu rõ sự lém lỉnh và mặt dày của người thầy truyền kỳ này. Ông ta nói gì cũng có thể thay đổi trong nháy mắt, nhưng Lê Nhật cũng không kém cạnh, đáp lại đầy châm chọc:

“Được thôi, làm học trò như ta đúng là số khổ. Thầy nói gì ta phải nghe nấy. Nhưng nhớ nhé, lần này nếu ta phá hủy được nó, người không được nuốt lời nữa đâu.”

Hình nhân lần này mang lại cho Lê Nhật một cảm giác khác biệt, chắc chắn và vững chãi hơn hẳn. Lớp lá chắn màu xanh nhạt tỏa ra một luồng năng lượng kỳ bí, không còn là thứ có thể dễ dàng phá hủy như trước.

Hắn tập trung tụ lực, cảm nhận sâu sắc Băng Hỏa, Nguyệt Hồn Tí. Từng gợn sóng năng lượng như những tia chớp, luân chuyển qua lại trong tâm thức, tạo nên một sự liên kết tinh tế giữa chiêu thức và tâm linh. Đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được sự đồng bộ hoàn hảo này, như thể chiêu thức đã hòa nhập với chính tinh thần của mình.

“Thật kỳ lạ, sao ta lại có cảm giác một quyền này hoàn toàn có thể thổi bay con hình nhân đó.” Lê Nhật tự nhủ, trong lòng dấy lên một sự tự tin mạnh mẽ. Một loại ước lượng sức mạnh như hiện ra trong tâm trí, cho hắn cảm giác như nhìn thấy trước tương lai trong khoảnh khắc.

Bỏ qua mọi suy nghĩ khác, hắn tập trung toàn bộ năng lượng vào cú đấm. Quyền kình của hắn giống như một cây cung đã kéo căng hết mức, sẵn sàng phóng ra mũi tên hủy diệt. Khi cú đấm tung ra, không gian trước mặt như bùng nổ. Từng tia sét xanh lam và đỏ đan xen nhau, tạo nên một vùng không gian chết chóc đầy uy lực.

Hình nhân thí luyện vừa xuất hiện chưa kịp đứng vững, đã bị vụ nổ cuồng bạo này oanh tạc. Lớp giáp bảo vệ không chịu nổi áp lực, vỡ nát thành từng mảnh. Linh kiện bên trong và giáp trụ đều bị phá hủy hoàn toàn, tan tành không còn gì nguyên vẹn.

Hồn Phá Thiên đứng từ xa, lần nữa há hốc miệng, không tin nổi vào mắt mình. Lần này ông ta phải thốt lên thành lời, vẻ mặt đầy ngạc nhiên:

“Ta vừa nhận một tên học trò quái vật gì thế này? Làm sao… một kẻ chưa hóa thần lại có thể sở hữu sức mạnh của Hồn Linh? Cái thứ Băng Hỏa, Nguyệt Hồn Tí của nó… chẳng lẽ là từ Hồn Chi Thể tạo thành? Ngay cả ở Vô Lượng Giới thời kỳ toàn thịnh, cũng chưa từng có ai sở hữu thứ sức mạnh đáng sợ như vậy.”

Lê Nhật cảm nhận rõ rệt sức mạnh cuồng bạo của Băng Hỏa, Nguyệt Hồn Tí. Năng lượng bên trong hắn như một con mãnh thú, gào thét và hô hào, mang lại cảm giác khoái trá tột cùng. Hắn cười tươi, nhìn Hồn Phá Thiên, ánh mắt đầy vẻ trêu đùa:

“Thầy à, lần này không nuốt lời nữa chứ?”

Băng Hỏa, Nguyệt Hồn Tí tỏa ra ánh sáng xanh lam rực rỡ, ngày càng mạnh mẽ. Các hoa văn từ Lạc Hồn Thức dần lan tỏa từ đầu ngón tay lên cả cánh tay, phủ kín bờ vai rắn chắc của Lê Nhật, tạo nên một hình ảnh uy mãnh, sừng sững, tựa như một chiến thần giáng thế.

Hồn Phá Thiên cười khổ một cái, không còn cách nào khác, đành phải phất tay, một vật hư ảo lập tức phiêu phù đến trước mặt Lê Nhật. Ông ta cười méo mó, giọng nói pha lẫn chút bất lực:

“Làm thầy của ngươi ta thật là lỗ nặng rồi. Ngươi có biết con hình nhân thí luyện cấp Hồn Linh vừa rồi phải tốn bao nhiêu Thiên Tinh để tạo ra không? Chỉ một quyền của ngươi đã đánh nát, đến cả khả năng sửa chữa cũng không thể phục hồi.”

Lê Nhật đón lấy vật mà Hồn Phá Thiên ném đến, đó là một bình ngọc nhỏ tinh xảo. Bên trong bình là năm viên đan dược, tỏa ra ánh sáng nhẹ nhàng và hồn lực tinh thuần. Nhìn thấy điều này, hắn không khỏi ngạc nhiên, lên tiếng hỏi:

“Thứ này là…”

Hồn Phá Thiên gật đầu, vẻ mặt trở lại điềm đạm nhưng không giấu nổi chút tự hào nói:

“Đó là Hồn Đan. Mặc dù chỉ là cấp Một, nhưng đối với người tu luyện hồn lực như chúng ta, Hồn Đan có tác dụng bồi bổ hồn lực trong thời gian ngắn. Trong lúc nguy cấp, nó chẳng khác gì phương thuốc cải tử hồi sinh.”

Lê Nhật cầm bình ngọc trong tay, cảm nhận hồn lực tinh thuần từ những viên đan dược, lòng thầm kinh ngạc. Hắn biết giá trị của Hồn Đan, nhưng thêm một lần nữa Hồn Phá Thiên lại đánh giá thấp hắn.

Đối với kẻ khác, Hồn Đan này có thể là bảo vật bảo mệnh, giúp khôi phục hồn lực trong tích tắc, nhưng hắn chưa bao giờ cạn kiệt hồn lực cả. Đối với một kẻ đã cắn nuốt hàng tỷ linh hồn như hắn, thứ hắn có nhiều nhất chính là hồn lực.

Dù vậy, hắn vẫn nhìn Hồn Phá Thiên, cười nhẹ rồi lễ phép cúi người thi lễ, xong mới nói:

“Thầy đúng là rộng rãi. Nhưng không biết, thầy còn có hình nhân thí luyện nào cấp cao hơn hay không?”

Hồn Phá Thiên cười nhếch mép, mắt lóe lên một tia kỳ quái nói:

“Ngươi đừng vội đắc ý. Nên biết đủ thôi, không lẽ… ngươi muốn khiêu chiến cả hình nhân thí luyện cấp Hồn Quân? Học trò, nếu vậy phải đặt cược đấy, năm viên Hồn Đan kia nếu ngươi không thể phá hủy. Thế nào?”

Lê Nhật khẽ nhếch môi, ánh mắt cũng tràn đầy chờ mong nói:

“Thầy à, vừa mới ban đan dược, đã đau lòng muốn thu lại rồi sao? Được, học trò cũng muốn kiểm chứng giới hạn của Băng Hỏa, Nguyệt Hồn Tí. Cược thì cược!”

Bạn đang đọc Môn Thần sáng tác bởi Toanzz
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Toanzz
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.