Uy Lực Khủng Bố Của Băng Hỏa, Nguyệt Hồn Tí
Hồn Phá Thiên bất ngờ bước vào khu vực thí luyện, đứng đối diện với Lê Nhật, giọng nói vang vọng khắp không gian:
“Học trò, sẵn sàng chưa?”
Lê Nhật nhíu mày, một chút ngạc nhiên thoáng qua trong ánh mắt, hỏi lại:
“Đừng nói, thầy chính là hình nhân thí luyện cấp Hồn Quân đấy nhé?”
Hồn Phá Thiên bật cười sảng khoái, âm thanh dội lại trong không gian, hùng hồn đáp:
“Chứ ngươi nghĩ sao? Với tài lực hiện tại của ta, không dễ gì mà chế tạo được một hình nhân cấp độ như vậy. Nếu có, ta cũng sẽ dùng để làm việc khác, đâu có ngu ngốc mà lãng phí cả gia tài chỉ để tạo ra một hình nhân? Ngươi cứ việc tung hết sức, ta sẽ không đánh trả.”
Lê Nhật cẩn trọng quan sát, cảm giác lo lắng dâng lên trong lòng, liền lắc đầu bảo:
“Thưa thầy… học trò không dám!”
Băng Hỏa, Nguyệt Hồn Tí của hắn lúc này đã phát triển vượt bậc, to và dài hơn gấp đôi một cánh tay bình thường, tỏa ra những luồng khí mạnh mẽ đến kinh người. Lê Nhật ngần ngại, không muốn ra tay với người thầy của mình.
Hồn Phá Thiên chợt lóe lên ánh mắt sắc bén, cả người toát lên khí thế ngút ngàn. Gương mặt góc cạnh của ông ta như được khắc sâu thêm bởi ánh sáng lấp lánh từ hào quang xung quanh, nét tinh anh bừng sáng, giọng nói mạnh mẽ cất lên:
“Không dám? Học trò của ta mà lại nhút nhát như vậy sao? Đừng lo, ngươi cứ coi ta như một hình nhân không có cảm xúc. Hãy dùng toàn bộ sức mạnh, ta muốn xem ngươi tiến xa đến đâu.”
Lê Nhật cắn chặt răng, cảm nhận được sự thúc ép từ ánh mắt của Hồn Phá Thiên. Hắn hít một hơi thật sâu, quyết định không chần chừ nữa.
Lực lượng Băng Hỏa, Nguyệt Hồn Tí dần tụ lại, từng tia sét xanh đỏ lấp lánh xẹt qua lại dưới làn da giờ đây đã nhuộm một màu xanh lam. Không gian xung quanh như chao đảo bởi lực lượng cuồng bạo, dù cho hắn còn chưa động thủ.
Lê Nhật lắc đầu cười khổ nói:
“Nếu đã vậy, học trò xin thất lễ rồi. Thầy à, nhất định phải cẩn thận đó.”
“Nói nhiều, tới đi!” Hồn Phá Thiên gầm lên, hồn lực từ cơ thể ông ta tỏa ra từng cơn gió lớn, làm rung chuyển không gian xung quanh.
Lê Nhật mỉm cười, ánh mắt liếc nhìn về phía Băng Hỏa, Nguyệt Hồn Tí đang tỏa sáng rực rỡ. Những dấu ấn hồn lực kỳ lạ của Lạc Hồn Thức phủ khắp cánh tay.
Nhưng điều khiến hắn chú ý hơn cả là sự hiện diện của bản nguyên Ma Pháp Giới, ngôi sao tám cánh, lấp lánh ma pháp lực này không biết tự khi nào đã bị sức hút kéo đến, hiện rõ trên bả vai hắn.
Kể từ khi sở hữu bản nguyên Ma Pháp Giới, Lê Nhật thường thụ động sử dụng nó như một nguồn năng lượng phụ trợ, chưa bao giờ khai thác hết tiềm năng ma pháp lực bên trong.
Hắn không có nhiều kiến thức về ma pháp lực và chưa có thời gian để nghiên cứu sâu. Nhưng giờ đây, bản nguyên này như có linh tính, tự động cộng hưởng và tiếp sức cho Băng Hỏa, Nguyệt Hồn Tí.
“Cứ để nó muốn làm gì thì làm vậy.”
Lê Nhật lẩm bẩm, ánh mắt trở nên chuyên chú, vẻ mặt ngưng trọng cảm nhận từng sự thay đổi nhỏ bên trong cơ thể. Sự tập trung của hắn khiến cả Hồn Phá Thiên cũng phải tạm dừng nụ cười, cảm nhận được sự nghiêm túc trong không khí.
“Còn chờ gì nữa, tới đi, học trò!” Hồn Phá Thiên lại hét lên, giọng nói như chuông đồng vang khắp khu vực thí luyện, thúc giục Lê Nhật.
Lê Nhật gật đầu, không chút do dự, dồn toàn bộ sức mạnh vào Băng Hỏa, Nguyệt Hồn Tí. Hắn thủ thế, cánh tay màu xanh lam xẹt lên những tia lửa điện khiến không gian xung quanh méo mó.
“Xích Lôi Bạo quyền thứ nhất!”
Lê Nhật hét lớn, quyền kình vừa xuất, không gian xung quanh Hồn Phá Thiên tức thì bị oanh tạc thành một vùng lửa điện rực cháy, sức mạnh mãnh liệt đổ dồn lên hộ tráo của ông ta. Tiếng va chạm vang dội khắp khu vực, như thể sấm rền xuyên qua không gian.
Hồn Phá Thiên cảm nhận rõ ràng lực quyền khổng lồ đánh vào cơ thể mình. Cả chiến giáp và hộ tráo đều rung chuyển dữ dội, từng đợt sóng chấn động lan tỏa khắp thân thể. Dù vậy, ông vẫn nhoẻn miệng cười, giọng đầy thách thức:
“Không tệ, nhưng chỉ có bấy nhiêu thôi sao? Học trò à, là ngươi quá yếu hay ta kỳ vọng ngươi quá cao rồi?”
Lê Nhật lùi lại, nụ cười hời hợt ẩn hiện trên môi. Quán tính từ Xích Lôi Bạo không ngừng tụ lực, khiến Băng Hỏa, Nguyệt Hồn Tí càng thêm hung bạo, tựa như một con thú hoang sẵn sàng cắn xé mọi thứ.
Hắn hét lớn lần nữa:
“Xích Lôi Bạo quyền thứ hai, quyền thứ ba!”
Cánh tay của hắn vung mạnh, hai quả cầu năng lượng rực sáng bùng lên. Một mang tia lửa điện xanh lam, quả kia đỏ rực như lửa, cả hai hòa quyện cùng ma pháp lực cuồn cuộn bên trong, nối đuôi nhau bay về phía Hồn Phá Thiên với tốc độ chóng mặt.
Nhìn thấy sức mạnh vượt trội này, ánh mắt Hồn Phá Thiên lập tức trở nên nghiêm túc. Ông nhanh chóng bắt chéo hai tay, hồn lực tuôn trào như sóng biển dâng cao, tạo thành một tầng hộ tráo mới, kiên cố hơn hẳn lần trước.
Hai quả cầu năng lượng chồng chéo lên nhau, không phát nổ ầm vang như lần đầu, nhưng sức mạnh bên trong lại như xuyên thấu mọi thứ. Lực lượng đâm thẳng qua hộ tráo, tác động trực tiếp lên chiến giáp của Hồn Phá Thiên.
Tiếng nổ rất nhỏ vang lên, trầm đục như tiếng đá rơi xuống giếng sâu. Tuy âm thanh nhỏ bé nhưng sức công phá lại dữ dội như muốn xé toang không gian. Lực quyền mãnh liệt đến mức đẩy Hồn Phá Thiên lùi liền ba bước, thân thể ông run lên, cảm nhận được áp lực khủng khiếp từ sức mạnh của học trò.
Hồn Phá Thiên ngạc nhiên nói, giọng điệu vừa hoảng hốt lại xen lẫn chút vui mừng:
“Công kích của ngươi thật kỳ lạ, lại có thể xuyên qua hộ tráo của ta. Trực tiếp công kích lên người sao?”
Lê Nhật mỉm cười, cảm nhận sức nặng khổng lồ từ lực lượng tích tụ trong Băng Hỏa, Nguyệt Hồn Tí. Mỗi lần sử dụng Xích Lôi Bạo, sức mạnh lại tự động tích tụ trong cơ thể.
Trước đây, nếu không nhanh chóng giải phóng, lực lượng này sẽ bạo phát, gây ra hậu quả nghiêm trọng. Nhưng giờ đây, cánh tay mới đã gánh vác nhiệm vụ này, cho phép hắn lưu trữ quyền kình với mức độ vượt xa khả năng trước kia.
Hắn nhìn thẳng vào Hồn Phá Thiên, nụ cười mang theo chút ý tứ thỏa mãn mà nói:
“Thầy à, còn tiếp nổi nữa không?”
Hồn Phá Thiên bỏ qua nụ cười khinh khỉnh và cả nét xem thường lúc nãy, tức thì cảm thấy áp lực từ quyền kình thứ tư kia. Quyền chưa đánh ra đã tạo cho ông ta cảm giác khó mà chống đỡ, nhưng phóng lao thì theo lao, không thể lại mất mặt lần nữa trước tên học trò phàm nhân được.
Nghĩ vậy, ông ta cắn răng vẫn mạnh miệng nói:
“Học trò, tới đi!”
Lê Nhật gật đầu, ánh mắt ngưng trọng, liền hét lớn:
“Được. Xích Lôi Bạo quyền thứ tư!”
Ngay lập tức, thân hình hắn như biến thành ảo ảnh, Súc Địa Thành Thốn liền thi triển, bước một bước ngắn nhưng kéo gần khoảng cách hàng chục mét trong nháy mắt. Hồn Phá Thiên nhíu mày ngạc nhiên, nhưng không có thời gian để suy nghĩ nhiều, bởi quyền kình đã ập đến trước mặt như một ngọn núi lớn đổ sập.
Không gian xung quanh bị bóp méo đến mức gần như không thể nhận ra hình dạng ban đầu, mặc dù chưa hoàn toàn bị xé nát, nhưng cũng gần như là thế. Lực lượng từ Băng Hỏa, Nguyệt Hồn Tí tựa như mãnh thú cuồng bạo, được ma pháp lực gia trì, giống như lửa đổ thêm dầu, hừng hực tuôn trào.
Lần này, quyền kình không chỉ xuyên qua hộ tráo mà còn trực tiếp đánh nát nó như bóp vỡ một mẩu bánh mỏng. Âm thanh vỡ vụn vang lên thành một tràng dài.
Cánh tay to lớn như con mãnh thú với các ấn ký kỳ lạ vờn quanh, va chạm trực diện với hai cánh tay của Hồn Phá Thiên. Tiếng va chạm không cuồng bạo như dự đoán, mà chỉ là những âm thanh trầm đục như đá ném xuống nước, nhưng lực lượng bên trong lại khủng khiếp như bài sơn đảo hải.
Hồn Phá Thiên cảm nhận rõ ràng, sức mạnh khủng bố vượt qua khả năng dự liệu, đang cố gắng nghiền nát mình. Dù ở cấp độ Hồn Quân, ông ta vẫn phải dồn hết sức lực mới không bị đánh bay đi.
Dù vậy, bước chân ông cũng không thể kiềm chế mà lùi lại một khoảng xa, giáp trụ trên hai cánh tay bị đánh nát, rơi vụn thành từng mảnh nhỏ. Hồn Phá Thiên hít một hơi sâu, ánh mắt đầy vẻ kinh ngạc liền hét lớn:
“Được rồi, được rồi. Mau dừng lại thôi!”
Lê Nhật trong lúc tích súc lực lượng, cảm nhận được sự rung động của cơ thể khi Xích Lôi Bạo quyền thứ năm sẵn sàng bộc phát. Nhưng thay vì tiếp tục công phá, hắn khéo léo hóa giải khí lực từ bên trong, một việc làm đòi hỏi sự tinh vi và kiểm soát tuyệt đối.
Không gian xung quanh tức thì nổ lên những tiếng nhỏ, chấn động lan tỏa.
Sức mạnh cuồng bạo được cưỡng chế làm dịu xuống, giống như một con mãnh thú bị xoa dịu, trở về trạng thái bình lặng. Hắn chỉ hơi nhíu mày, rồi lập tức mỉm cười, hướng ánh mắt đầy tinh quái về phía Hồn Phá Thiên.
“Thầy à, vậy là ta lại thắng cược rồi phải không?” Hắn nhẹ nhàng nói, giọng điệu có phần trêu chọc nhưng không kém phần kính trọng.
Hồn Phá Thiên ho khan vài tiếng, nét mặt lộ rõ sự mệt mỏi nhưng vẫn giữ nguyên vẻ uy nghiêm. Ông cười khổ, giọng điệu có phần bất đắc dĩ:
“Khụ khụ, đúng là ta đã đánh giá sai chiến lực của ngươi rồi đó, Lê Nhật à. Dưới lớp vỏ bọc phàm nhân, không ngờ ngươi có thể khiến một Hồn Quân như ta phải cảm thấy áp lực ngập trời.”
Lê Nhật đứng thẳng lưng, cảm nhận cơn đau âm ỉ từ việc cưỡng ép tản mát khí lực. Dù vậy, nụ cười trên môi hắn vẫn không tắt, trước khi kịp phản hồi, Hồn Phá Thiên đã tiếp tục nói:
“Nhưng đừng vội mừng, đây chỉ là chiến lực thể hiện ra mà thôi. Trong thực tế chiến đấu, đối phương sẽ không đứng yên cho ngươi đánh. Hiểu ý ta chứ?”
Nghe những lời này, Lê Nhật gật đầu, ánh mắt trầm tĩnh, thể hiện sự hiểu biết sâu sắc. Hắn là người từng trải qua nhiều lần sinh tử, hiểu rõ rằng chiến thắng không thuộc về kẻ mạnh nhất, mà thuộc về kẻ khôn ngoan và kiên nhẫn nhất.
Lê Nhật cúi người thi lễ, từ tốn nói:
“Học trò đã hiểu thưa thầy. Những ký ức quý báu và tâm đắc chiến đấu của người, đã được ta tiếp thu sâu sắc, tin rằng, sẽ không vì chiến lực vượt qua cấp độ hiện tại của bản thân mà khinh suất.”
“Giỏi!” Hồn Phá Thiên cười lớn nói, tiến tới vỗ vai hắn vài cái, ánh mắt tràn đầy sự ưng ý. “Lê Nhật, ta ước gì tên học trò trước kia có được một phần khiêm tốn như ngươi.”
Nụ cười thoáng chốc tan biến, ông thở dài, ánh mắt đầy tiếc nuối mà tiếp lời:
“Hẳn là hắn sẽ không chết thảm như vậy.”
Lê Nhật nhìn vào đôi mắt u buồn của thầy mình, nhận thấy một nỗi đau sâu sắc mà ông cố giấu. Hắn nhẹ giọng nói:
“Chuyện của Diệp Lãm, người cũng đừng quá đau buồn. Hắn chết vì quá tự đắc. Thầy à, người đã dạy hắn tuyệt thế công pháp, cho hắn bảo vật... nhưng không thể thay đổi được tính khí của hắn. Việc này, không phải lỗi của người.”
Lê Nhật nói những lời này với sự thành thực, không mang chút nào của sự chỉ trích hay phán xét. Hắn hiểu rõ từ những ký ức được truyền thừa, Hồn Phá Thiên đã cố ý cho hắn biết về Diệp Lãm, như muốn truyền đạt một bài học quý giá. Thiên tài dù mạnh mẽ đến đâu, cũng có thể bị hủy diệt bởi sự tự tin mù quáng.
Hiện tại, nếu có kẻ ngu ngốc nào dám đánh giá Lê Nhật chỉ qua vẻ bề ngoài, hẳn sẽ phải trả một cái giá rất đắt. Nhìn dao động năng lượng bên ngoài, hắn chỉ là một phàm nhân bình thường, nhưng bên trong lại ẩn chứa sức mạnh vượt xa tưởng tượng. Lê Nhật sở hữu chiến lực của một Hồn Quân, tương đương với một Trung Thần.
Tuy nhiên, sức mạnh đó không phải là toàn diện. Nếu chỉ xét về lực công kích, hắn thực sự là một mối đe dọa khủng khiếp, có thể tạo ra sát thương hủy diệt. Nhưng khi nói đến các khía cạnh khác như phòng ngự hay tốc độ, Lê Nhật vẫn còn nhiều hạn chế. Hắn chưa thể so sánh được với một Hồn Quân thực thụ.
Có thể ví Lê Nhật lúc này như một khẩu pháo giấy. Dù sở hữu khả năng tấn công mạnh mẽ, có thể đánh ra những đòn chí tử đủ sức hủy diệt mọi thứ trong tầm ngắm, nhưng khả năng phòng thủ chỉ miễn cưỡng ở cấp độ Hồn Linh, tương đương với một Hạ Thần.
Đăng bởi | Toanzz |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 5 |