Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chấp Niệm Của Hồn Phá Thiên

Tiểu thuyết gốc · 2353 chữ

“Lê Nhật, ngươi khiến ta đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác.”

Hồn Phá Thiên cười tươi nói, ánh mắt đầy tự hào và hài lòng. Phong thái ung dung của một bậc truyền kỳ đã trở lại, như thể ông đang nhìn một viên ngọc quý hiếm có trước mắt.

Lê Nhật nhận ra niềm vui lớn trong lòng thầy, hơn là sự ngạc nhiên. Hắn cúi người thi lễ, hai tay chắp lại một cách cung kính. Băng Hỏa, Nguyệt Hồn Tí của hắn đã trở lại trạng thái bình thường, trông không khác gì một cánh tay nhân loại ngoại trừ những hoa văn tinh xảo chạy dọc trên bề mặt.

“Thưa thầy, vụ cá cược chỉ là nói cho vui thôi. Học trò không có ý định muốn nhận thêm ban thưởng. Thật sự mà nói, những gì người cho ta đã là quá lớn.” Lê Nhật từ tốn nói, giọng điệu thành kính.

“Không được, không được.” Hồn Phá Thiên gạt tay, dứt khoát phản bác, nét mặt rạng rỡ hơn bao giờ hết. “Học trò, ngươi làm vậy mà đồn đại ra ngoài… Hồn Phá Thiên ta sẽ bị xem là nói không giữ lời mất. Uy danh của ta qua vô số vị diện, sao có thể chỉ vì vậy mà bị ngươi hủy đi. Đây, nhận lấy!”

Trước khi Lê Nhật kịp phản ứng, Hồn Phá Thiên đã nhanh chóng điều khiển một vật phiêu phù đến trước mặt hắn. Vật này tựa như sương khói, nhưng lại ẩn chứa hào quang rực rỡ bên trong. Những sắc màu xanh đỏ, tím vàng hòa quyện, thi nhau phát ra những tia sáng bắt mắt.

“Thứ này là gì, thưa thầy?” Lê Nhật ngạc nhiên hỏi, nhận lấy đám sương khói mờ ảo, dùng hồn lực bao quanh cố gắng thấu hiểu nó.

Hồn Phá Thiên cười lớn bảo:

“Không cần cố gắng vô ích, thứ này ngươi không thể dùng hồn lực để tra xét. Nó gọi là Ẩn Quang Vụ, là bảo vật đã khiến Diệp Lãm bỏ mạng.”

Lê Nhật gật gù, như đã hiểu phần nào, liền nói:

“Thì ra Diệp Lãm chết là vì thứ này. Sao thầy lại giao cho ta?”

Hồn Phá Thiên mỉm cười, giọng nói trầm xuống, như chôn giấu một nỗi đau xưa cũ:

“Diệp Lãm là học trò duy nhất của ta. Trước khi nó chết, ta không có ý định sẽ thu nhận thêm ai. Nhưng ngươi, Lê Nhật, chính là kẻ mà tạo hóa đã mang đến cho ta thay cho Diệp Lãm. Ẩn Quang Vụ này ẩn chứa bí mật kinh thiên. Khi thời cơ đến, nó sẽ dẫn ngươi xuyên phá thời không, đi đến bảo địa.”

Lê Nhật suy nghĩ một lúc, hắn trầm tư rồi đắn đo nói:

“Thầy, cuộc đời ta không bao giờ muốn làm kẻ thay thế cho bất kỳ ai. Thứ lỗi đã làm thầy thất vọng, nếu thầy yêu quý Diệp Lãm như vậy, người nên thừa kế Ẩn Quang Vụ này thì hơn.”

Hồn Phá Thiên lắc đầu, ánh mắt ông trầm xuống, như đang chứa đựng nhiều điều không thể nói ra. Ông hít một hơi sâu rồi nói:

“Lê Nhật ngươi thật có chính kiến. Đúng là ta có phần không phải khi ép ngươi tiếp nhận di sản của Diệp Lãm. Nhưng bản thân ta hiện tại không thể rời khỏi Hồn Mị này… nguyên nhân bên trong tạm thời chưa thể cho ngươi biết. Vì vậy, ta chỉ có thể đặt kỳ vọng vào ngươi mà thôi.”

Lê Nhật lại trầm tư. Nếu đây chỉ là một sự nhờ vả thông thường, hắn sẽ sẵn sàng từ chối. Nhưng Hồn Phá Thiên đã làm nhiều điều cho hắn, và việc tiếp nhận Ẩn Quang Vụ dường như là lời đề nghị duy nhất mà thầy mong muốn. Nếu lại từ chối, hắn cảm thấy thật không phải phép.

Hắn ngước nhìn Hồn Phá Thiên, trong ánh mắt hiện lên sự quyết liệt, liền nói:

“Thưa thầy, nếu đây là kỳ vọng của người, học trò sẽ không phụ lòng. Tuy nhiên, người không được ép buộc ta thêm việc nào khác.”

Hồn Phá Thiên gật đầu nói:

“Lê Nhật, ngươi rất sảng khoái. Ta chỉ có một yêu cầu đó thôi, cũng chính là lý do vì sao lại nhận ngươi làm học trò, chính là vì ủy thác này của Diệp Lãm. Người làm thầy như ta, chỉ có mong muốn khiến cho nó ngậm cười nơi chính suối. Khai phá thành công bí mật của Ẩn Quang Vụ.”

Lê Nhật cười khổ nói:

“Phần thưởng này của thầy… ta xin nhận!”

Sau khi “ban thưởng” như đã hứa, Hồn Phá Thiên dẫn Lê Nhật đi khám phá những điều kỳ diệu của công nghệ vị diện cấp Bảy.

“Hồn Mị là một cơ sở nghiên cứu khổng lồ, có kích thước tương đương một tiểu hành tinh.” Hồn Phá Thiên tự hào nói.

Không gian xung quanh tức thì biến đổi, những kiến trúc kỳ ảo và phi thực xuất hiện, trôi nổi nhẹ nhàng như những mảnh ghép trong một bức tranh siêu hình.

“Đây là kết tinh trí tuệ của thầy ngươi.” Ông nói thêm, giọng không che giấu sự tự hào.

Lê Nhật quan sát trong sự thán phục, từng chi tiết tinh xảo của Hồn Mị như hiện lên rõ ràng trong tầm mắt. Dù đã nhận được truyền thừa ký ức của Hồn Phá Thiên, hắn vẫn không thể kiềm chế được sự phấn khích khi thấy những công trình vĩ đại này hiện hữu trước mắt.

“Thầy à, sao lúc truyền thừa, thầy không đưa những kiến thức này vào bên trong luôn đi?” Lê Nhật thắc mắc, ánh mắt không rời khỏi các kiến trúc lộng lẫy xung quanh.

Hồn Phá Thiên cười cười, vẻ mặt lộ rõ sự thích thú mà nói:

“Học trò ngươi thật tham lam. Hồn Mị đã được ta đặt vào thứ bậc tuyệt mật, không thể truyền đạt qua ký ức được. Ngươi nên nhớ, hồn lực vẫn có giới hạn. Những tri thức cao siêu như thế này nếu miễn cưỡng truyền đi… khửa khửa, lúc đó não bộ ngươi không những không tiếp thu được, ngược lại còn dẫn đến quá tải, biến thành một đống bùn nhão.”

Lê Nhật bật cười, hiểu rằng lời Hồn Phá Thiên tuy đùa nhưng không phải không có lý. Có những tri thức không thể đơn thuần truyền tải qua ý thức, đặc biệt là những kiến thức vượt quá khả năng tiếp nhận hiện tại.

“Thì ra là vậy, điều đó giống như nhồi nhét kiến thức vào một đứa trẻ chưa đủ khả năng hiểu biết.” Lê Nhật suy ngẫm. “Thay vì giúp ích, nó chỉ khiến cho đầu óc trở nên quá tải và rối loạn. Xem ra thầy cũng đã tính toán kỹ lưỡng, nên truyền thừa ký ức chỉ đơn giản hóa những gì ta có thể tiếp nhận trong lúc này.”

Hồn Phá Thiên gật đầu, ánh mắt sáng lên vẻ thích thú mà nói:

“Đúng vậy, Lê Nhật. Có những thứ phải tự mình trải nghiệm, tự mình lĩnh hội mới thực sự hiểu sâu sắc được. Hôm nay, ngươi sẽ thấy được sức mạnh và trí tuệ mà công nghệ vị diện cấp Bảy mang lại.”

Lời nói vừa dứt, Hồn Phá Thiên vung tay, không gian lại biến đổi. Từng khu vực của Hồn Mị hiện ra rõ ràng hơn, những hành lang lấp lánh, các cỗ máy khổng lồ đang vận hành, tất cả như một thế giới thu nhỏ đầy kỳ diệu.

Với thiết kế độc đáo và phức tạp, bao gồm nhiều tổ hợp kiến trúc bên trong. Bên ngoài, Hồn Mị mang dáng vẻ như một khối đa diện lấp lánh, các bề mặt được làm từ hợp kim phản quang đặc biệt, liên tục chuyển động và tái cấu trúc để thích nghi với môi trường không gian. Các bề mặt này không chỉ giúp bảo vệ cơ sở mà còn tạo ra một vẻ ngoài siêu thực, như thể nó có thể biến đổi hình dạng bất cứ lúc nào.

Bên trong, Hồn Mị được chia thành nhiều tổ hợp kiến trúc khác nhau, mỗi tổ hợp phục vụ một mục đích cụ thể.

Mỗi tổ hợp kiến trúc trong Hồn Mị đều được liên kết với nhau bằng các hành lang năng lượng và cầu nối không gian, cho phép di chuyển nhanh chóng và hiệu quả giữa các khu vực. Toàn bộ cơ sở như một thành phố khép kín, một kỳ quan công nghệ.

“Thưa thầy, ta vẫn chưa hiểu?” Lê Nhật bất chợt hỏi. “Hồn Mị này to lớn như vậy lại sử dụng hồn lực để duy trì các công năng, nhưng chỉ có duy nhất thầy là người tồn tại ở đây… nó lấy hồn lực ở đâu ra chứ?”

Hồn Phá Thiên đanh mặt nói:

“Học trò, ngươi phát hiện vấn đề rồi đấy. Hồn Mị có cơ chế tự thu thập hồn lực để bổ sung cho nguồn dự trữ của chính nó. Đây cũng là lý do vì sao ngươi bị Hồn Mị gọi đến đây, thời điểm đó, chính là lúc nó đang tìm nguồn hồn lực để bổ sung.”

Lê Nhật lạnh sống lưng, hóa ra hắn chính là nạn nhân của một cỗ máy công nghệ khổng lồ đến từ vị diện cấp Bảy. Với cơ chế này, cứ đến một thời điểm, Hồn Mị sẽ tự động càn quét linh hồn của bất kỳ sinh vật nào để bổ sung hồn lực cho chính nó.

“Nếu vậy, những tên Hạ Thần kia và cả đám quân lính… hẳn là toàn bộ đều bị Hồn Mị cắn nuốt, hồn phách tiêu tán.” Lê Nhật sợ hãi nói.

Hồn Phá Thiên gật đầu, đáp:

“Học trò, ngươi sát phạt quyết đoán, dưới tay ngươi cũng có không ít mạng sống bị hủy diệt. Không lẽ, chỉ vì điều này mà có ác cảm với ta sao?”

Lê Nhật lắc đầu nói:

“Học trò không dám, đạo lý trên đời, cá lớn nuốt cá bé vốn dĩ ta đã thông suốt từ lâu. Thứ ta muốn bảo vệ chỉ là những gì trong tầm tay, việc của những sinh mạng khác, chỉ có thể tiếc thương, không thể can thiệp.”

Hồn Phá Thiên lúc này ngừng lại một chút, ánh mắt như đánh giá tên học trò phàm nhân. Xong ông ta trầm trồ nói:

“Học trò, kiến giải của ngươi về nhân sinh có sự đặc biệt riêng đó. Nếu kẻ khác mà nói với ta điều này, hẳn là ta sẽ cười vào mặt hắn. Nhưng với một kẻ dám hy sinh cả mạng sống, chỉ để bảo vệ vị diện của mình như ngươi. Lời này nói ra, vô cùng đáng tin.”

Ba ngày sau đó, Hồn Phá Thiên từng không ít lần đề cập đến việc mang Lê Nhật rời khỏi Thiên Mạt Địa, đưa hắn đến một nơi an toàn hơn để rèn luyện. Tất nhiên mục đích vẫn là vì hoàn thành tâm nguyện của Diệp Lãm, thực lực của Lê Nhật càng cao, khả năng khai phá bí mật của Ẩn Quang Vụ càng lớn.

Tuy nhiên, Lê Nhật luôn kiên quyết từ chối. Hắn hiểu rõ rằng, một khi rời đi, vị diện Trái Đất sẽ lâm vào cảnh không người bảo vệ, đặc biệt là khi thời điểm Đại Khai đang cận kề.

“Thầy à, ta không thể rời khỏi Thiên Mạt Địa.” Lê Nhật nói với vẻ mặt cương quyết. “Thời điểm Đại Khai sẽ đến, và khi đó, cổng vị diện của ta sẽ mở ra. Nếu không có ai đứng ra bảo vệ, bất kỳ thế lực nào cũng có thể xuyên qua cổng mà xâm chiếm, chinh phạt quê hương ta.”

Hồn Phá Thiên lặng lẽ lắng nghe, ánh mắt thoáng qua vẻ trầm tư. Ông hiểu rõ trách nhiệm và tình yêu mà Lê Nhật dành cho vị diện của mình, nhưng cũng lo lắng cho sự an nguy của hắn.

“Ngươi thật sự nghĩ rằng, Thiên Vương Đình có thể bảo vệ cho ngươi sao? Bản thân chúng có sống sót qua Vị Diện Chi Chiến hay không cũng là điều chưa biết.” Hồn Phá Thiên hỏi, giọng trầm mặc nhưng không giấu được sự lo lắng. “Ngươi đã chứng kiến Vô Lượng Giới của ta bị tiêu diệt như thế nào rồi chứ?”

Lê Nhật khẽ cười, lắc đầu nói:

“Thầy, ta biết rõ sức mạnh của mình còn hạn chế, nhưng ta không thể trốn tránh. Nếu ta không đứng lên bảo vệ vị diện này, ai sẽ làm điều đó? Ta thà chết trong chiến đấu còn hơn sống mà hổ thẹn vì đã bỏ rơi mọi người.”

Hồn Phá Thiên quát lớn:

“Không được chết, ngươi chính là hy vọng của ta, ngươi không được chết!”

Thoáng chốc, Lê Nhật cảm thấy không gian như chấn động, chỉ qua một thời gian ngắn nhưng hắn gần như đã hiểu rõ tính khí của Hồn Phá Thiên. Chấp niệm của ông ta quá lớn với Diệp Lãm, gần như đã lấn át cả lý trí.

Hắn thông cảm và mỉm cười trấn an:

“Ta sẽ không chết đơn giản như vậy đâu, thưa thầy. Người cứ yên tâm, di nguyện của Diệp Lãm sẽ được ta hoàn thành. Lê Nhật ta một lời đã hứa, sẽ quyết làm cho bằng được.”

Hồn Phá Thiên nghe vậy lại trở nên hòa hoãn, cười lớn bảo:

“Tốt, nếu vậy ta cũng không ép ngươi rời đi nữa. Nên nhớ, sau khi Đại Khai qua đi, giải quyết xong an nguy vị diện của ngươi. Khửa khửa! Thầy sẽ dẫn ngươi đi kiến thức một chút, cái gì là thiên tài khắp nơi hội tụ.”

“Nhất định rồi, thưa thầy.” Lê Nhật đáp.

Bạn đang đọc Môn Thần sáng tác bởi Toanzz
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Toanzz
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.