Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sở Thú

Tiểu thuyết gốc · 2437 chữ

Sau đó, Hồn Phá Thiên dựa vào ký ức của Lê Nhật, trầm ngâm suy xét từng khía cạnh trong hành trình và những trận chiến mà hắn đã trải qua. Ông cân nhắc kỹ lưỡng các phương pháp để giúp Lê Nhật cải thiện điểm yếu dựa trên kinh nghiệm dày dặn của mình. Cuối cùng, sau một hồi suy tư, ông chỉ có thể lắc đầu, thở dài nói:

“Học trò, ngươi sở hữu những tố chất phi thường mà không phải ai cũng có được. Làm thầy như ta, ngoài việc ban cho ngươi vài món bảo vật và chút tri thức, thực sự không còn gì nhiều có thể giúp ngươi trong giai đoạn này. Sau khi ngươi vượt qua được Vị Diện Chi Chiến, ta sẽ đến đón ngươi. Hãy bảo trọng!”

Dứt lời, Hồn Phá Thiên khẽ vẫy tay, một tia ấn ký bằng hồn lực bay về phía Lê Nhật, nhẹ nhàng chìm vào trán hắn. Không gian xung quanh đột nhiên rung chuyển, hình ảnh Hồn Phá Thiên từ từ nhòa đi, như tan biến vào hư không, để lại một khoảng trống tĩnh lặng.

Cùng lúc đó, không gian xung quanh cũng dần biến đổi, từ một màu kim loại sáng bóng, lạnh lẽo, chuyển sang khung cảnh u ám của U Minh Huyền Tẫn, với lớp sương mù dày đặc bao phủ khắp nơi.

Lê Nhật cúi người, bái lạy một cách đầy thành ý, hắn lặng lẽ tiếp nhận tri thức từ ấn ký, cảm nhận từng dòng thông tin tràn ngập trong tâm trí.

“Thầy, mặc kệ động cơ và ý đồ tiếp theo của người là gì. Đối với ta, người đã có ơn. Mặc cho người có xem ta là cái bóng của Diệp Lãm, Lê Nhật vẫn cảm kích sâu sắc.”

Hắn thì thầm, ánh mắt hiện lên vẻ kính trọng lẫn cảm xúc phức tạp. Dù bề ngoài Hồn Phá Thiên tỏ ra khinh khỉnh, nhưng suốt thời gian qua, hắn cảm nhận được sâu thẳm bên trong, ông ta luôn quan tâm hắn một cách chân thành.

Hồn Mị không thể lưu lại Thiên Mạt Địa quá lâu, và Hồn Phá Thiên còn phải đối mặt với kẻ thù không đội trời chung. Việc để Lê Nhật ở lại dưới đáy của U Minh Huyền Tẫn không phải là sự bỏ rơi, mà là lựa chọn duy nhất có thể bảo toàn cả hai.

“Thầy đã là Hồn Quân, không biết thế lực nào có thể khiến ông ta phải trốn chạy như vậy?” Lê Nhật tự hỏi, lòng đầy thắc mắc. Ông ta không nói rõ nguyên nhân, chắc chắn có lý do sâu xa mà hắn chưa thể hiểu hết.

Toàn bộ thời gian ở bên trong Hồn Mị trải qua chỉ chưa đến một tuần trăng so với thời gian ở Thiên Mạt Địa. Hắn định thần, tập trung quan sát xung quanh, Xích Hồn cũng từ Thế Giới Ý Thức bước ra, đứng bên cạnh quan sát.

“Nơi này chính là đáy của U Minh Huyền Tẫn? Sương mù này quá mức kỳ lạ, có thể cản trở thần thức, khiến hồn lực khó lòng phát ra.” Xích Hồn nhận xét, giọng nói đầy thận trọng.

Lê Nhật đưa tay lên, nhưng sương mù dày đặc đến mức không thể nhìn thấy bàn tay của mình. Hắn cười khẽ nói:

“Mê vụ này quá sức quỷ dị, Xích Hồn. Nếu không có liên kết linh hồn giữa ta và ngươi, chỉ cần đi vài bước, chúng ta có thể mất tung tích hoàn toàn. Thử kiểm chứng xem.”

Xích Hồn phát ra khí thế lẫm liệt, đôi mắt đỏ rực, tiếp tục quan sát. Hắn bước vài bước, cảm nhận mê vụ dường như hút lấy mọi ánh sáng mà hắn phát ra.

“Quả thật là vậy. Lê Nhật, ngươi nghe ta nói chứ?”

Xích Hồn cất tiếng, không dùng truyền đạt ý thức mà là giọng nói thường, muốn kiểm chứng khả năng ngăn cách âm thanh của mê vụ.

Tuy nhiên, hắn không nghe thấy phản hồi từ Lê Nhật. Liên kết linh hồn vẫn cho biết Lê Nhật không xa, nhưng âm thanh dường như bị hút cạn giữa mê vụ.

Xích Hồn lắc đầu, trở lại Thế Giới Ý Thức. Nhất Nguyên vừa trông thấy đã cười nhạo nói:

“Thế nào? Đến cả Hồn Linh như ngươi cũng không dám bén mảng ở U Minh Huyền Tẫn?”

Xích Hồn bình tĩnh đáp:

“Nhất Nguyên, ngươi không hiểu đâu. Mê vụ này có khả năng làm lạc lối bất kỳ linh hồn nào. Ta nghĩ, đến cả Hồn Phá Thiên nếu ở đây quá lâu cũng chưa chắc tự cứu được mình.”

“Đáng sợ đến vậy sao?” Nhất Nguyên kinh ngạc hỏi, linh thể lơ lửng, hắn đang làm động tác khó như yoga. “Xem ra chỉ có thể trông cậy vào Lê Nhật. Hắn là kẻ duy nhất trong chúng ta không bị ảnh hưởng bởi mê vụ này.”

Bên ngoài, Lê Nhật cảm nhận sự trở lại của Xích Hồn bên trong Thế Giới Ý Thức. Hắn đã tách rời cơ thể khỏi phần linh hồn, giúp giảm bớt tác động của mê vụ. Với hắn, chỉ có tầm nhìn bị hạn chế, nhưng tâm trí vẫn sắc bén.

Lê Nhật khẽ mỉm cười, bàn tay mở ra, phía trên là chiếc gương không mấy bắt mắt. Đây chính là linh hồn lạc lối mà hắn đã đấu giá thành công, sinh vật quái gở như ảo như thật hiện ra, một nửa thân của nó dính liền với chiếc gương.

“Dẫn ta đến Thần Mộ!”

Lê Nhật dùng hồn lực điều động, ý chí của hắn sớm đã thao túng linh hồn lạc lối này. Bên trong Thế Giới Ý Thức, Xích Hồn ngạc nhiên hỏi:

“Ngươi điên rồi sao? Không tìm lối ra lại còn muốn đến Thần Mộ?”

Nhất Nguyên mỉm cười, đáp:

“Lê Nhật không điên đâu. Hắn biết rõ khó có khả năng tìm được lối ra, vì vậy chỉ có thể tìm đường đến Thần Mộ. Với lại, thực lực như Hồn Phá Thiên còn bị truy sát… có cơ hội tìm đến nơi tăng cao thực lực thì sao lại bỏ qua?”

“Hai người các ngươi…” Xích Hồn tức tối muốn nói tiếp nhưng đành thôi.

Lê Nhật mỉm cười, hắn hiểu những gì Xích Hồn đang lo lắng. Nhưng trong tình thế hiện tại, ngoại trừ mạo hiểm nâng cao thực lực, Lê Nhật không cảm thấy có điều gì chắc chắn sẽ đảm bảo an toàn cho hắn và vị diện Trái Đất.

“Càng trải qua sinh tử, ta lại càng khao khát sức mạnh. Lần này may mắn Hồn Mị đi qua, vô tình đã cứu ta một mạng. Nhưng lần sau thì thế nào? Trên đời này, chỉ có tự bản thân nắm chắc, mới có thể an tâm.”

Lê Nhật thì thầm, đôi mắt chăm chú theo dõi chiếc gương kỳ lạ trước mặt. Đồng thời, đôi bàn tay hắn nhanh chóng kết ấn, từng Lạc Hồn Ấn được đánh ra, hướng thẳng về phía chiếc gương. Những ký hiệu bí ẩn lóe lên trong không trung, từng đợt hồn lực tuôn trào, hòa quyện với mê vụ xung quanh.

Chiếc gương bắt đầu phát sáng nhẹ, ánh sáng màu bạc mờ ảo lan tỏa khắp không gian. Dường như bị tác động bởi Lạc Hồn Ấn, chiếc gương từ từ di chuyển, tạo ra những gợn sóng nhẹ nhàng trên bề mặt. Linh hồn đang ẩn nấp trong gương, vốn dĩ đang run rẩy, giờ đây lại càng co cụm lại, không dám có bất kỳ động thái chống đối nào.

Lê Nhật nhìn chằm chằm vào chiếc gương, tâm trí tập trung cao độ. Xung quanh hắn, ngoại trừ mê vụ dày đặc, không có gì khác ngoài sự tĩnh lặng đến đáng sợ. Không có tiếng chim hót, không có gió thổi qua lá cây, không có bất kỳ dấu hiệu nào của sự sống. Chỉ có một màu xám mờ ảo của mê vụ bao trùm tất cả, khiến không gian trở nên ngột ngạt, nặng nề.

Hắn hít một hơi thật sâu, nhưng cảm giác khó thở lập tức ập đến. Mê vụ không chỉ cản trở tầm nhìn mà còn khiến việc hô hấp trở nên khó khăn hơn. Từng hơi thở của Lê Nhật đều nặng nề, như thể bị nghẹt thở trong một cơn ác mộng vô tận.

“Quá quỷ dị...” Hắn lẩm bẩm, cảm nhận rõ rệt áp lực khổng lồ từ môi trường xung quanh.

Đi được một đoạn, bất chợt Lê Nhật nghe thấy có âm thanh dịu dàng vang lên:

“Thiếp đã đợi chàng quá lâu rồi. Mau đến đây, mau lên!”

Lê Nhật mỉm cười, không quan tâm đến âm thanh đó mà tiếp tục đi theo linh hồn lạc lối. Tiếng nói đó im đi một lúc, lại bắt đầu từ một phương vị khác truyền đến:

“Chàng thật vô tâm, thiếp vì chàng mà chờ đợi nơi đây. Đã đến rồi, vì sao lại không gặp mặt?”

Âm thanh này vừa ngọt ngào lại mang thêm phần trách móc, tựa như người thương trong lòng ấm ức ngàn năm, mang theo nỗi nhớ da diết mà phát ra. Nếu kẻ khác nghe thấy, ắt hẳn khó kiềm chế cảm xúc, nhưng Lê Nhật thì khác.

Hắn đã quá quen với những chiêu trò ảo ảnh và mị hoặc nhân tâm, đến cả linh hồn của bản thân hắn còn có thể mạnh mẽ tách ra. Những loại yêu hoặc này, đối với hắn chỉ là trò mèo.

Lê Nhật lại tiếp tục làm như không nghe, bước chân vẫn ung dung đi theo linh hồn lạc lối. Nó đã ba lần đổi phương hướng, dù cho có thể nhanh chóng xác định được hướng đi nhưng cũng khiến Lê Nhật có phần chú ý.

“Thật kỳ lạ, linh hồn lạc lối này dường như không phải thay đổi một cách ngẫu nhiên. Nó biết rõ nên đi đâu… vậy thì chỉ có thể là… U Minh Huyền Tẫn này có thể thay đổi phương vị sau một thời gian?”

Lê Nhật lặng thầm suy nghĩ, phán đoán của hắn dường như cũng có thể là sự thật, bởi vì linh hồn lạc lối lại đổi phương hướng một lần nữa, lúc này mê vụ lại càng trở nên dày đặc.

“Tương truyền, mê vụ là từ Thần Mộ phát ra, đường đến Thần Mộ tất nhiên phải là nơi có mê vụ dày đặc nhất. Xem ra… Thiết Trụ Công Hội không lừa ta. Linh hồn lạc lối này rõ ràng xuất thân từ Thần Mộ.”

Lê Nhật lại thì thầm với chính bản thân hắn, nụ cười rạng ngời tiếp tục đi theo ánh sáng nhạt phát ra từ chiếc gương.

“Chàng thật là vô tâm mà!”

Tiếng nói yểu điệu kia lại lần nữa vang lên, khiến cho Lê Nhật thay vì bị lung lạc thì đang cảm thấy phiền phức.

“Đúng là muốn chết!” Lê Nhật cắn răng phẫn nộ nói.

Băng Hỏa, Nguyệt Hồn Tí tức thì vung lên, hồn lực từ nó vươn dài, thoáng cái đã cách xa đến mấy mét. Bằng một lực lượng to lớn, Lê Nhật bóp chặt một sinh vật lạ trong bàn tay, đưa đến trước mặt.

Con thú này cả cơ thể như ẩn trong sương mù, đôi mắt to lớn lại thêm đôi tai như hai cái quạt, khiến cho tổng thể vô cùng xấu xí.

“Hồn Mộng Thú!” Lê Nhật thì thầm, tức thì không nói thêm gì, thu con thú này vào bên trong Thế Giới Ý Thức.

Nó tức thì bị giam vào một cái lồng đặc biệt, khu vực này được Nhất Nguyên thiết kế, bên cạnh nó còn có hai cái lồng khổng lồ. Đó chính là con rồng bạc to lớn như một ngọn núi và Tốc Nguyệt Ma Vương khổng lồ với vẻ ngoài thiện chiến. Dù hiện tại chúng chỉ là hai các xác không hồn nhưng vẫn phát ra uy nghiêm dọa người.

Con Hồn Mộng Thú này vừa đến liền trông thấy hai cá thể quá đỗi hung bạo, tức thì không dám kêu lên một tiếng nào, cả thân hình run rẩy lẩy bẩy.

Hồn Mộng Thú là một sinh vật độc nhất chỉ tồn tại dưới đáy U Minh Huyền Tẫn, nơi mà ánh sáng và sự sống dường như không thể chạm tới. Được bao phủ bởi mê vụ dày đặc, Hồn Mộng Thú mang trong mình một sức mạnh đặc biệt, không phải ở sự hủy diệt vật lý mà là khả năng thao túng tâm trí và linh hồn của kẻ khác.

Khả năng nổi bật nhất của Hồn Mộng Thú là thôi miên và tấn công linh hồn. Bằng việc phát ra những làn sóng ý thức tinh vi, nó có thể xâm nhập vào tâm trí nạn nhân, gieo rắc những cơn ác mộng kinh hoàng hoặc tạo ra ảo giác ngọt ngào để đánh lừa. Khi đã rơi vào bẫy của Hồn Mộng Thú, nạn nhân sẽ dần mất đi khả năng phân biệt thực tế và ảo ảnh, bị mắc kẹt trong một thế giới mộng mị không lối thoát.

Xích Hồn đứng quan sát khu vực có ba cái lồng giam trước mắt, nơi này được Nhất Nguyên bày biện nhiều thứ, và bắt mắt nhất chính là cái biển to lớn ghi chữ: “Sở Thú”.

“Sở Thú sao? Ngươi không đặt là Thảo Cầm Viên luôn đi?” Xích Hồn bất mãn nói, phóng cho Nhất Nguyên một cái nhìn lăm le.

Nhất Nguyên vẫn đang trong tư thế yoga kỳ lạ, tay chân uốn éo tựa như những con rắn quấn vào nhau. Hắn nhắm nghiền mắt, cười nói:

“Nơi này ta quản lý, đặt tên gì là quyền của ta. Nếu muốn, ngươi có thể tự mình xây dựng một cái Thảo Cầm Viên mà chơi.”

Xích Hồn bất mãn nói:

“Hừ con Ngân Long này và cả Tốc Nguyệt Ma Vương kia, nhớ không lầm đều là do ta bắt về đây. Tên tiểu tử nhà ngươi huênh hoang cái gì chứ?”

“Ngươi đi gặp Lê Nhật mà ý kiến, hắn đã giao cho ta cai quản bọn chúng.” Nhất Nguyên lại cười nói, không thèm đôi co với Xích Hồn, linh thể phiêu phù đi nơi khác.

Bạn đang đọc Môn Thần sáng tác bởi Toanzz
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Toanzz
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.