U Minh Thú Và Mộc Tinh
Lê Nhật dừng lại một chút sau khi thoát khỏi sự truy đuổi của đám hung thú. Dưới lớp Vô Trần Y, hắn gần như đã hoàn toàn xóa sạch mọi dấu tích của bản thân, hòa mình vào bóng tối mịt mù.
Hắn khẽ nhắm mắt, cảm nhận xung quanh, rồi gọi ra linh hồn lạc lối. Tuy nhiên, lần này, linh hồn lại có biểu hiện khác thường khiến Lê Nhật nhíu mày đầy lo ngại.
“Ngươi làm sao vậy?” Hắn truyền ý nghĩ.
Linh hồn lạc lối chần chừ, không dám tiến lên phía trước dù chỉ một bước. Sự lưỡng lự rõ ràng làm tăng thêm nỗi bất an trong lòng Lê Nhật.
Không gian xung quanh vẫn bị bao phủ bởi lớp mê vụ dày đặc, làm hắn không thể nào phán đoán được điều gì đang ẩn giấu phía trước. Tất cả mọi thứ đều mờ mịt, nguy cơ tiềm tàng trong mỗi bước chân.
Không có lựa chọn nào khác, Lê Nhật đành thu hồi lại linh hồn lạc lối, tự mình tiếp tục dò dẫm. Trong đầu hắn, những suy nghĩ xoay vần, phân tích tình hình:
“Xem ra, xung quanh hẳn tồn tại một thứ gì đó có khả năng cắn nuốt linh hồn, hoặc ít nhất là một loại uy hiếp tương tự khiến nó e ngại.”
Với nhận định đó, Lê Nhật như một bóng ma, di chuyển nhanh chóng nhưng cẩn thận. Dù Vô Trần Y có thể che giấu dấu vết, hắn vẫn không dám chủ quan. Hắn biết rõ, trong thế giới đầy nguy hiểm này, luôn có những thiên địch vượt ngoài tầm kiểm soát.
Trải nghiệm đau thương từ lần rơi vào bẫy của Tiên Tộc vẫn còn khắc sâu trong tâm trí, trở thành bài học xương máu khiến hắn không dám lơ là dù chỉ trong giây lát.
Mỗi bước đi của Lê Nhật đều mang theo sự cẩn trọng cao độ. Hắn lắng nghe từng âm thanh nhỏ nhất, cảm nhận từng luồng khí thoảng qua.
Bất chợt, Nhất Nguyên truyền đến cho Lê Nhật một ý niệm:
“Lê Nhật, đám Hồn Mộng Thú này dường như muốn giao tiếp với ngươi.”
Lê Nhật híp mắt, bàn tay xòe ra, tức thì một con Hồn Mộng Thú xuất hiện giữa lòng bàn tay. Đôi mắt to, rợn người của nó đảo nhanh liên tục, cái miệng nhỏ mấp máy như muốn nói gì đó. Lê Nhật tập trung, dùng Lạc Hồn Thức để câu thông với linh hồn của con thú, dần dần hiểu ra ý định của nó.
“Muốn dẫn ta đi tìm thảo dược?” Lê Nhật thì thầm, ánh mắt sắc lạnh nhìn thẳng vào sinh vật nhỏ bé trong tay. “Cũng được, nhưng nhớ kỹ, ngươi đã bị ta đánh vào Hồn Ấn. Chỉ cần một ý niệm, ta sẽ bóp nát linh hồn của ngươi. Đi!”
Hắn truyền một ý niệm dứt khoát, rồi buông tay để con Hồn Mộng Thú rời đi. Nó phát ra một tiếng rít nhỏ tựa như ma quỷ rồi lập tức tháo chạy, nhưng trước khi biến mất, nó vẫn không quên quay đầu nhìn lại Lê Nhật một lần đầy cảnh giác.
Lê Nhật tự tin vào khả năng của Lạc Hồn Thức, cảm nhận rõ ràng từng suy nghĩ và hành động của Hồn Mộng Thú. Dưới lớp ngụy trang vô hình, hắn ung dung theo dõi nó từ xa.
Một lúc lâu sau, lớp mê vụ dày đặc xung quanh bắt đầu tan dần, quang cảnh trước mắt dần hiện rõ. Con Hồn Mộng Thú dẫn đường dừng lại, chỉ trỏ về phía trước rồi nhanh chóng quay lại, tự mình trở về Thế Giới Ý Thức của Lê Nhật.
“Hừm, ngươi làm được việc đấy. Đến gặp Nhất Nguyên, hắn sẽ ban thưởng cho ngươi.” Lê Nhật nói, giọng đầy hài lòng. Tầm nhìn của hắn cuối cùng cũng đã hoàn toàn rõ ràng.
Trước mắt hắn là một khu vực bao phủ bởi cỏ xanh rờn, với một mẫu đất nhỏ phía xa tỏa ra mùi hương dược liệu sâu đậm. Lê Nhật cẩn thận từng bước tiến về phía đó, lòng đầy suy tư:
“Nơi này có thể tự đề kháng với mê vụ, chắc chắn bên trong ẩn chứa bí mật nào đó.”
Khi hắn còn đang cẩn trọng quan sát, khu đất trống đằng xa bất ngờ nổi lên những dao động kỳ lạ. Một sinh vật nửa người nửa cây từ từ trồi lên từ lòng đất, vươn mình như vừa tỉnh giấc sau một giấc ngủ đông dài. Sinh vật này toát lên một vẻ cổ xưa, bí ẩn, khiến Lê Nhật càng thêm cẩn trọng.
“Dược liệu hóa linh?” Lê Nhật kinh hãi tự nói trong lòng, ánh mắt chăm chú quan sát sinh vật mới xuất hiện. “Không có triệu năm thì không thành linh, tuyệt đối là bảo vật.”
Sinh vật đó bề ngoài tựa như một thiếu nữ, nhưng cơ thể nổi cộm những gốc rễ quấn lấy toàn thân. Từng hơi thở đều tỏa ra mùi dược liệu đặc trưng, nó vừa thức dậy đã bắt đầu vung tay múa chân, từ các động tác tưởng như bình thường, cả người nó phát ra một lớp sương mờ, bao phủ xung quanh một vùng rộng lớn.
Những cây non đủ các chủng loại đặc thù, sau khi được lớp sương này phủ lên tức thì trở nên tươi tốt, cảm giác như được tiếp thêm sinh lực, từ gốc rễ cho đến cành lá đều khỏe khoắn lạ thường.
“Mộc… Mộc Tinh!” Lê Nhật hít sâu sợ hãi.
Bên trong Thế Giới Ý Thức, Xích Hồn và Nhất Nguyên cũng ngạc nhiên không khỏi bàn tán:
“Mộc Tinh này lại có thể kích thích sự phát triển của các cây non khác, nếu có thể thu về bồi dưỡng, chính là thu hoạch khổng lồ.”
“Lê Nhật, ngươi nhất định phải cẩn trọng. Mộc Tinh đã xuất hiện, hẳn là thiên địch của nó sẽ không xa đâu.”
Lê Nhật gật đầu như đã hiểu, hắn hiểu cái gì gọi là cân bằng sinh thái. Dù cho khái niệm đó có khác đi một chút ở Thiên Mạt Địa, nhưng không phải là không dùng được. Thiên tài địa bảo, một khi xuất hiện sẽ dẫn đến thiên địch tranh đoạt hoặc tiêu diệt, đây đã là quy luật bất thành văn trong tự nhiên.
Lê Nhật bế khí, cẩn trọng tiếp tục quan sát. Hắn không dám lơ là, bởi áp lực to lớn đang bao trùm không gian, mọi giác quan căng cứng. Hắn đã cảm nhận rõ ràng sự hiện diện đáng sợ vừa xuất hiện. Hồn Mộng Thú có thể dẫn hắn đến đây, lý nào những loài hung thú cấp cao khác lại không thể?
Bất thình lình, từ phía sau lưng, cách vài trăm thước, một bóng dáng khổng lồ từ từ hiện ra. Hung thú này cả người chìm trong màu đen u ám, đôi chỗ lóe lên những điểm bạc lấp lánh, tựa như ánh sáng từ những viên tinh thạch lạc lõng trong bóng tối. Thân hình của nó cao lớn vượt trội, ít nhất phải gấp ba lần so với Mộc Tinh trước mặt.
Những bước chân nặng nề của nó vang vọng trong không gian tĩnh lặng, mỗi bước như dội vào lòng đất, mang theo sức mạnh áp đảo. Dù di chuyển chậm rãi, nhưng mỗi bước đi đều toát ra hơi thở đe dọa chết chóc. Đôi mắt màu xanh lục của nó rực lên trong bóng tối, chứa đựng sự thèm khát không thể che giấu, như thể đã xác định rõ con mồi của mình.
“U Minh Thú!” Lê Nhật sợ hãi thì thầm, dưới lớp Vô Trần Y hắn có thể an tâm một chút nhưng vẫn cảm nhận sức ép ngạt thở.
Con U Minh Thú này đã trưởng thành, thực lực ước tính cũng phải vượt qua Trung Thần. Điểm đáng sợ nhất chính là, nó chỉ ăn thiên tài địa bảo, thể chất vì vậy rắn chắc phi thường, nếu đơn đả độc đấu, chỉ một cú quào của nó lúc này cũng đủ khiến Lê Nhật tan thành mảnh vụn.
U Minh Thú sau một hồi lăm le mục tiêu, tỏ ra khí thế ngút trời mà lao đến như một cơn cuồng phong. Nó quá mạnh mẽ để phải tốn thêm thời gian cân nhắc.
Nhưng Mộc Tinh kia không hề hoảng sợ, nó phe phẩy dáng người yểu điệu, từ không gian tủa ra vô số dây leo dẻo dai hình thành một lớp lá chắn.
U Minh Thú bị chặn lại từ xa, chưa thể tổn hại chút nào đến đám cây non. Nó gầm lên một tiếng điếc tai, chấn động khiến cho Lê Nhật cảm thấy nội tạng trong người cũng run lên bần bật.
“Sức mạnh này…” Lê Nhật thì thầm, lùi về một phía an toàn. “Đến cả tam đại Thiên Sứ nếu đứng trước sức mạnh này, sợ rằng cũng không có sức chống đỡ.”
Mộc Tinh sau khi chặn lại được U Minh Thú ở bên ngoài, liền lao ra khỏi khu vực của những cây non. Nó lại múa lên vài cái, dây leo màu xanh lục khổng lồ quấn lấy tứ phía, phút chốc đã khóa chặt tứ chi của con U Minh Thú.
Nhưng con quái thú này trời sinh dị lực, chỉ thấy nó vùng người một cái, sức mạnh to lớn liền chấn nát dây leo. Khiến cho Mộc Tinh không khỏi nhíu mày một cái, dưới cái nhìn không sợ hãi nó lộn người về phía sau, các dây leo từ dưới đất trồi lên đỡ lấy thân thể.
U Minh Thú không vội lao tới, mà bắt đầu đi vòng quanh Mộc Tinh, như thể đang cân nhắc và đánh giá thực lực đối thủ. Đôi mắt sắc lạnh của nó quan sát từng cử động của Mộc Tinh, tựa như một kẻ săn mồi đang chờ đợi thời cơ hoàn hảo. Chỉ sau một hơi thở, từ sâu trong lồng ngực nó phát ra một tiếng hú dài, vang vọng khắp không gian, khiến cả khu vực rung động.
Lực lượng khủng khiếp trên người U Minh Thú bùng phát, tựa như những con sóng biển dữ dội dâng trào. Một màn hào quang hắc ám hình thành, bao phủ lấy toàn thân nó.
Từ trong cái miệng khổng lồ, một quả cầu nhỏ bất ngờ xuất hiện, lơ lửng giữa không trung. Quả cầu này không ngừng lớn lên, từng luồng khí đen xoáy tròn xung quanh, khiến không gian xung quanh trở nên ngột ngạt, áp lực nặng nề đè nén.
Khi không gian bắt đầu rung lên dữ dội, U Minh Thú lập tức phóng quả cầu đi với tốc độ nhanh như xé gió. Luồng sức mạnh từ quả cầu tạo ra một vệt sáng hắc ám, xuyên qua không gian.
Mộc Tinh nhận thấy mối nguy hiểm cận kề, từ sớm đã dựng lên hai lớp dây leo phòng ngự, chằng chịt như một tấm lưới bảo vệ. Tuy nhiên, nó vẫn không tự tin, tiếp tục gia trì thêm một màn hào quang màu xanh lục, mong rằng có thể chống đỡ được đòn tấn công này. Nhưng quả cầu hắc ám khi va chạm vào lớp phòng ngự, chỉ trong vài tích tắc, đã biến toàn bộ lớp dây leo thành tro bụi, hoàn toàn bị tiêu hủy dưới sức mạnh hủy diệt.
Chấn động từ vụ va chạm mạnh mẽ lan tỏa ra khắp nơi, tạo thành cuồng phong dữ dội. Lê Nhật, dù đứng cách xa, vẫn cảm nhận rõ ràng sức mạnh sát thương khủng khiếp. Cơn gió lạnh buốt mang theo khí thế hủy diệt quét qua, khiến lòng hắn dậy sóng.
Hiện tại, quả cầu hắc ám đã trực diện tiếp xúc với lớp hào quang cuối cùng của Mộc Tinh.
Vẻ mặt Mộc Tinh tức thì trở nên căng thẳng, đôi mắt lóe lên sự lo lắng. Bờ môi mỏng mím lại, nó cố gắng dồn toàn bộ sức lực còn lại để gia trì phòng ngự, hy vọng có thể cầm cự thêm một chút thời gian trước sự công phá không ngừng của U Minh Thú. Nhưng rõ ràng, sự chênh lệch về sức mạnh là quá lớn, và Mộc Tinh đang dần kiệt quệ trước áp lực kinh khủng này.
U Minh Thú hoàn toàn không để cho Mộc Tinh có thêm thời gian xoay trở. Chỉ trong chớp mắt, thân hình khổng lồ của nó đã hóa thành một cơn gió đen kịt, xoáy tròn quanh không gian rồi bất ngờ chuyển hướng lao thẳng tới từ một phương vị khác. Sự di chuyển nhanh như chớp của nó làm cho không khí xung quanh như bị xé toạc, tạo ra những âm thanh rợn người.
Nó há to cái mồm như chậu máu, hàm răng nanh sắc bén bộc lộ một cỗ hung khí chết chóc. Những chiếc răng tựa lưỡi dao chém mạnh vào hộ tráo của Mộc Tinh, tạo nên một âm thanh chát chúa vang vọng khắp không gian.
Sức mạnh khủng khiếp từ cú cắn khiến áp lực đè nặng lên Mộc Tinh gia tăng gấp bội. Mộc Tinh cố gắng chống đỡ, nhưng sự lúng túng hiện rõ trong từng cử động, tay chân nó như rối loạn, không thể nào giữ vững được thế đứng.
Một trận cuồng phong kinh hoàng nổi lên từ cuộc va chạm dữ dội. Cơn gió mang theo sức mạnh hủy diệt, chỉ trong tích tắc đã cuốn bay một phiến đá khổng lồ, to như một quả núi nhỏ. Những tảng đá bị cuốn lên cao rồi rơi xuống, phát ra những tiếng nổ vang dội, làm chấn động cả khu vực.
Lê Nhật đứng từ xa, căng mắt quan sát từng diễn biến. Trái tim hắn đập thình thịch trong lồng ngực, cảm giác sợ hãi như từng cơn sóng dâng trào.
Đăng bởi | Toanzz |
Thời gian | |
Lượt đọc | 2 |