Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thấy Chết Không Cứu

Tiểu thuyết gốc · 2322 chữ

Mộc Tinh tựa như rơi vào cơn thống khổ tột độ, rít lên một tiếng quái dị vang vọng khắp không gian.

Cơn gió mạnh do cuộc chiến tạo ra nhanh chóng hóa thành một cơn bão cuồng nộ, cuốn phăng mọi thứ xung quanh. Toàn bộ khu vực dược viên lập tức trở thành chiến trường khốc liệt, nơi từng mảnh đất, ngọn cỏ đều bị đe dọa bởi sức mạnh của các đòn tấn công dữ dội. Thế nhưng, những cây non quanh dược viên, dưới sự bảo vệ của Mộc Tinh, vẫn đứng vững, không hề chịu bất kỳ tổn hại nào.

U Minh Thú gia tăng cường độ tấn công chỉ trong chớp mắt. Quả cầu hắc ám hợp lực với hàm răng sắc bén giáp công Mộc Tinh từ hai phía. Áp lực khủng khiếp từ đòn tấn công kép khiến màn hào quang xanh lục bao quanh Mộc Tinh bị đẩy tới bờ vực sụp đổ. Những âm thanh trầm đục vang lên, tựa như tiếng thủy tinh rạn nứt, báo hiệu lớp phòng ngự đang dần mất đi sức chống đỡ.

Mộc Tinh nỗ lực điều động sức mạnh, từng sợi dây leo gân guốc bọc lấy lớp hào quang để củng cố phòng ngự, nhưng áp lực quá lớn đã làm một số mảnh hào quang đầu tiên vỡ nát, biến thành từng tia sáng tản mác trong không gian.

Cuộc chiến giữa hai sinh vật khổng lồ càng lúc càng trở nên dữ dội, với mỗi đợt tấn công của U Minh Thú, cơn bão càng thêm mạnh mẽ, xé nát không gian và cuốn đi tất cả những gì cản đường. Lê Nhật đứng từ xa, cảm nhận rõ ràng từng đợt rung chuyển dưới chân, trong lòng không khỏi cảm thấy áp lực kinh khủng từ trận chiến này.

Dưới lớp Vô Trần Y, hắn phải không ngừng gia trì lực lượng, giữ cho thân thể không bị cuốn bay đi. Tâm trí dõi theo cuộc chiến vượt khỏi sự hiểu biết của bản thân, không ngừng tự đưa ra đánh giá:

“Quá đáng sợ rồi! Thực lực hai tồn tại này đã vượt qua tất cả tính toán của ta, mỗi đòn tấn công của chúng đều có thể dễ dàng giết chết ta.”

Bất chợt, Lê Nhật cảm nhận được một luồng ý thức lạ lẫm đang xâm chiếm lấy đầu óc mình. Một giọng nói vang lên rõ ràng trong tâm trí hắn:

“Nhân loại, xin hãy cứu ta!”

Lê Nhật giật bắn người, dù luôn tự tin với sự điềm tĩnh của mình, nhưng tình huống này khiến hắn không khỏi kinh hãi. Dưới lớp Vô Trần Y, hắn đã hòa mình gần như hoàn toàn vào không gian xung quanh, vậy mà vẫn bị phát hiện. Điều này thật sự nằm ngoài dự đoán của hắn.

“Nhân loại, không có nhiều thời gian, ngươi phải lập tức hành động!”

Giọng nói ấy tiếp tục vang vọng, mỗi từ như xuyên thẳng vào ý thức Lê Nhật. Hắn cố gắng trấn tĩnh, nhưng vẫn không thể ngăn cản cảm giác bất an dâng tràn. Hắn im lặng, không dám đáp lại, đôi mắt chăm chú quan sát diễn biến của cuộc chiến trước mắt.

“Ta biết ngươi đã nghe thấy.” Giọng nói kia không ngừng, ngữ điệu càng lúc càng gấp gáp. “Ta không phải đối thủ của con dị thú này. Ngươi cứu lấy ta, ta sẽ trở thành một đồng minh đắc lực cho ngươi.”

Lê Nhật nuốt khan, ánh mắt dõi theo màn hào quang xanh lục của Mộc Tinh đang dần suy yếu. U Minh Thú không ngừng áp đảo, thế giằng co dường như sắp đến hồi kết. Lê Nhật nhận ra rằng Mộc Tinh đang cố gắng liên lạc, cầu cứu hắn trong tình thế tuyệt vọng.

“Nhân loại, ta van xin ngươi!” Giọng nói trở nên tha thiết, gần như cầu khẩn.

Tuy nhiên, Lê Nhật không phải là người dễ bị lay động. Hắn hiểu rõ giới hạn của bản thân, và việc can thiệp vào cuộc chiến này có thể đồng nghĩa với việc đặt mình vào nguy hiểm chết người.

“Nhân loại, chỉ cần tranh thủ cho ta chút thời gian. Nhất định ta có thể thoát khỏi sự truy sát của U Minh Thú.”

Lời cầu xin của Mộc Tinh tràn đầy khẩn thiết, như một làn sóng xâm nhập sâu vào ý thức Lê Nhật. Ban đầu hắn có chút dao động, nhưng ngay sau đó, lòng hắn trở nên kiên định. Hắn hiểu rằng, can thiệp vào lúc này chỉ đem lại hậu quả tệ hại cho bản thân.

Mặc cho Mộc Tinh tiếp tục van nài, Lê Nhật vẫn giữ thái độ dửng dưng. Hắn không nhúc nhích, không biểu lộ bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy sẽ hành động. Dường như tất cả lời kêu cứu đều rơi vào khoảng không vô vọng, còn hắn thì hoàn toàn phớt lờ, lạnh lùng đứng yên giữa không gian nguy hiểm.

Âm thanh chấn động vang lên như một chuỗi sấm rền, kéo dài và rền rĩ, từng âm điệu như xé nát không gian. Hào quang của Mộc Tinh nhanh chóng bị cái hàm khổng lồ của U Minh Thú nuốt chửng, ánh sáng lục lam lấp lánh dần biến mất trong miệng nó.

Dưới ánh mắt bất lực của Lê Nhật, thân thể to lớn của Mộc Tinh bị U Minh Thú ngoạm trọn trong một ngụm. Không một tia hy vọng nào còn sót lại, Mộc Tinh biến mất vào bóng tối, bị nghiền nát trong sự đắc ý tàn bạo của con hung thú.

Tiếng nhai ngấu nghiến vang lên rõ rệt, sự khốc liệt của tự nhiên đang hiện ra trước mắt Lê Nhật.

Sau khi nuốt chửng Mộc Tinh, U Minh Thú ngẩng cao đầu, gầm vang một tiếng thị uy đầy kinh hoàng. Âm thanh đó không chỉ vang dội khắp không gian mà còn thâm nhập sâu vào tâm trí của những sinh vật yếu đuối đang run rẩy trong Thế Giới Ý Thức của Lê Nhật.

Đám Hồn Mộng Thú xung quanh co rúm lại, linh hồn lạc lối cũng cuống cuồng tìm nơi trốn chạy. Uy áp của U Minh Thú mạnh mẽ đến mức xuyên qua mọi rào cản, đánh thẳng vào tinh thần của Lê Nhật.

Từng tế bào trong cơ thể hắn đều cảm nhận rõ ràng sự khủng khiếp của con quái thú. Áp lực nặng nề này không chỉ làm Lê Nhật phải căng thẳng giữ vững ý thức, mà còn truyền thẳng đến Xích Hồn và Nhất Nguyên.

Lê Nhật cố gắng giữ vững tinh thần, nhưng trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác bất lực và nhỏ bé.

Tất cả nín thở!

Xích Hồn và Nhất Nguyên căng thẳng cực độ, chờ đợi bất kỳ mệnh lệnh nào từ Lê Nhật, nhưng tất cả những gì hắn làm chỉ là tuyệt mạch, bế khí, thậm chí cưỡng chế dòng lưu thông khí huyết trong cơ thể chậm lại đến mức gần như ngừng hẳn.

Dưới lớp Vô Trần Y, mồ hôi lạnh không ngừng chảy dọc sống lưng Lê Nhật. Hắn biết rõ tình thế hiểm nghèo mà mình đang đối mặt. Tâm trí hắn bị kéo căng như dây đàn, bởi Mộc Tinh có thể phát hiện ra sự tồn tại của hắn thì U Minh Thú rất có thể cũng đã nhận ra.

U Minh Thú tiếp tục đảo quanh dược viên, từng bước đi của nó mạnh bạo giày xéo những cây non yếu ớt, biến khu vực xinh đẹp này thành bãi hoang tàn dưới sức nặng khủng khiếp. Không có gì cản trở được nó, sự tàn phá diễn ra một cách không kiêng dè, từng cành cây, ngọn cỏ đều bị nghiền nát.

Con quái thú khổng lồ tiến lại gần hơn theo hướng của Lê Nhật. Đôi mắt xanh lục hoang dại và cuồng bạo của nó lấp lánh trong ánh sáng mờ ảo, mỗi bước chân như dồn ép không khí xung quanh, khiến trái tim Lê Nhật đập mạnh một nhịp mất kiểm soát. Hắn có thể cảm nhận rõ ràng sự chênh lệch khủng khiếp giữa bản thân và U Minh Thú, như một con kiến đối mặt với một con voi.

Hơi thở nặng nề của U Minh Thú mang theo luồng khí lạnh lẽo, phả thẳng vào Lê Nhật, bao trùm lên hắn cảm giác sợ hãi tột cùng. Mặc dù được che giấu bởi Vô Trần Y, Lê Nhật vẫn không thể thoát khỏi cảm giác áp lực đến nghẹt thở. Mọi ý nghĩ phản kháng đều tan biến, hắn chỉ có thể đứng yên, chờ đợi.

Bất ngờ, U Minh Thú tung ra một cú tát chết chóc. Đòn tấn công như một vụ nổ, cuốn phăng mọi thứ, thổi bay cả đất đá và không gian xung quanh. Cú tát dừng lại chỉ cách Lê Nhật đúng một sải tay, khiến hắn cảm nhận rõ ràng luồng khí chết chóc lướt qua. Lê Nhật phải dồn toàn bộ ý chí để giữ bản thân không nhúc nhích, cố gắng không để lộ bất kỳ dấu hiệu nào.

Nếu đòn đánh vừa rồi trúng đích, không nghi ngờ gì, hắn sẽ bị nghiền nát thành một vũng máu mà không để lại bất kỳ dấu vết nào của sự tồn tại.

Tiếng vỡ nát của không gian vang lên, U Minh Thú lao đi với tốc độ kinh hoàng, biến mất ngay sau đó, để lại một sự im lặng chết chóc bao trùm toàn bộ dược viên. Cùng lúc, một lớp mê vụ dày đặc bắt đầu tràn vào, bao phủ toàn bộ khu vực.

Lê Nhật vẫn đứng chết lặng tại chỗ, quan sát mọi thứ với ánh mắt trống rỗng. Hắn dần hiểu ra, cú đánh cuối cùng của U Minh Thú không nhắm vào hắn, mà mục tiêu thực sự là lớp lá chắn hư ảo ngăn cách dược viên với mê vụ bên ngoài. Lớp phòng vệ mà Mộc Tinh dựng lên để bảo vệ nơi này đã hoàn toàn bị phá hủy, mở đường cho mê vụ xâm nhập.

“Thì ra dựa vào đó mà Mộc Tinh có thể cảm nhận được sự xuất hiện của ta.” Lê Nhật thầm nghĩ. “Thời điểm vừa bước vào đây, chạm vào lớp lá chắn hư ảo do Mộc Tinh dựng lên, nó đã biết có kẻ xâm nhập.”

Sự thật dần lộ rõ, U Minh Thú không chỉ muốn tiêu diệt Mộc Tinh, mà còn muốn triệt hạ cả dược viên này, khiến mọi sự sống nơi đây bị vùi lấp.

Lê Nhật tiếp tục duy trì trạng thái bế khí và tuyệt mạch, toàn bộ cơ thể căng cứng như dây đàn. Hắn không dám cử động, không dám thở mạnh, từng giây từng phút trôi qua như kéo dài vô tận. Thời gian trôi đi, hắn vẫn đứng đó, cảm giác nguy hiểm vẫn đè nặng trong tâm trí.

Phải đến mấy giờ sau, khi không còn cảm nhận thấy bất kỳ sự hiện diện nào của U Minh Thú hay dấu hiệu của nguy hiểm, Lê Nhật mới dám thở ra một hơi dài. Hắn buông lỏng cơ thể, tâm trí cũng dần được giải thoát khỏi sự căng thẳng tột độ. Mồ hôi lạnh đã thấm đẫm, dòng cảm xúc hỗn loạn trong lòng cuối cùng cũng lắng xuống.

Hắn nhìn quanh dược viên giờ đây chìm trong lớp mê vụ, trong lòng lại có đánh giá:

“Dược viên này có điểm bất thường, Mộc Tinh thì muốn bảo vệ, ngược lại U Minh Thú lại muốn phá hủy. Hẳn là có bí mật bên trong.”

Lê Nhật cẩn trọng dò dẫm từng bước, từng động tác đều toát lên sự thận trọng. Hồn lực của hắn được cưỡng chế vươn dài ra, thăm dò không gian xung quanh. Nhưng ngay khi tiếp xúc với mê vụ, hắn cảm nhận được một sự xâm lấn đáng sợ. Tâm trí hắn lập tức bị mê vụ xâm chiếm, làm cho u mê và hỗn loạn. Tuy vậy, Lê Nhật vẫn kiên trì chịu đựng, tập trung cao độ để chống lại sự ăn mòn tinh thần này.

Thần thức của hắn cũng đồng thời mở rộng theo hồn lực, dò xét khắp bốn phía. Mỗi khoảnh khắc trôi qua đều là một trận chiến khốc liệt với mê vụ, thứ tựa như độc tố vô hình len lỏi qua từng sợi hồn lực, cố gắng ăn mòn ý chí của hắn.

Sau một lúc lâu, ánh mắt hắn bừng sáng. Hắn phát hiện một dao động nhỏ dị thường, phát ra như có như không.

“Khu vực này chính là nơi Mộc Tinh đã trồi lên. Dưới lớp đất này, vẫn còn một chút khí tức sinh mệnh.” Lê Nhật thì thầm với chính mình.

Không chút chần chừ, hắn tung ra một trảo mạnh mẽ, xuyên phá lớp đất bên dưới, tạo ra một lỗ hổng to đến mấy mét. Lúc này, hắn thu hồi thần thức, cẩn trọng hành động một cách nhẹ nhàng.

Phía dưới lớp đất, một hạt giống nhỏ bé phát ra ánh sáng màu xanh lục và lam rực rỡ. Hạt giống này nhỏ xíu, chỉ bằng đầu ngón tay cái, nhưng khí tức toát ra từ nó lại dồi dào và mạnh mẽ, như chứa đựng toàn bộ sức sống của một hành tinh. Ánh sáng từ hạt giống lung linh, rực rỡ trong bóng tối của mê vụ, tựa như ngọn lửa hy vọng giữa cảnh hoang tàn.

Lê Nhật chăm chú nhìn hạt giống, cảm nhận được sức sống mãnh liệt ẩn chứa trong nó.

Bạn đang đọc Môn Thần sáng tác bởi Toanzz

Truyện Môn Thần tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Toanzz
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.