Tiểu Đao Hội
Trước giờ Diệp Sảng chỉ lang thang quanh Tân thủ thôn, đối với thế giới bên ngoài không hiểu rõ mấy. Về mặt này thì Mao Đại Cô khá hơn Diệp Sảng nhiều.
Thành thị trong Đệ Nhị thế giới cũng phân chia đẳng cấp, bao gồm: Thôn, trấn, thành và thành chính. Càng là thành thị cao cấp thì quy mô càng lớn, thiết bị càng nhiều. Đương nhiên phục vụ người chơi cũng là cao cấp, thành thị khác nhau thì điểm đặc sắc cũng là khác nhau. Trong cái thế giới ảo này, ngươi có thể có những cái mà trong hiện thực không thể có được. Bởi vậy trò chơi này được gọi là Đệ Nhị thế giới cho người chơi một thế giới nhân sinh thứ hai.
Nếu như Hồng Nữ bang và Túy Ngân hội chỉ là tổ chức xã hội đen phi pháp, thì Triều Nhân bang là công hội chính quy. Nhưng Triều Nhân bang cũng chỉ là một tiểu công hội của Kim Sa trấn mà thôi, còn Anh hùng Tiểu đao hội là một bang hội lớn có trên 1000 người ở khu Tịch Tĩnh của thành Thiên Không. Ở cái khu Tịch Tĩnh rộng lớn này, Tiểu Đao hội cũng được xem là một bang hội có chút danh vọng. Danh tiếng thường thường được tạo dựng trên cơ sở thực lực.
Ba người của Tiểu Đao hội là hai nam một nữ. Nam nhân thứ nhất hai tay trống trơn, mặc giáp bó sát người lấp lánh, cơ bắp căng phồng. Điểm bắt mắt nhất ở hắn chính là đôi bao tay màu đen, độ sáng của nó có thể ganh đua hơn kém với đôi giày Ý của Diệp Sảng. Nhìn trang phục có thể đoán được nam nhân này là đấu sĩ trong hệ chiến sĩ. Loại hình chiến sĩ này chẳng những tinh thông vũ khí lạnh mà còn giỏi công kích tay không. Ưu thế của đấu sĩ là độ tránh né cao và vận dụng kỹ năng tốt. Nam nhân thứ hai mặc một bộ trang phục giống như đạo bào, tay cầm một thanh trường kiếm xanh ngời nước thép, áo trắng phất phơ. Khuỷu tay trái của hắn nâng lên, ở trên có một con diều hâu lông đen uy vũ đang đậu, có thể đoán rằng chín phần mười hắn là một triệu hoán sư.
Hai nam nhân đó trông rất uy phong nhưng đem so với nữ nhân đang đứng giữa bọn họ thì chả là cái đinh gì. Người có thể khiến mọi người nhìn chăm chú chính là nữ nhân này. Trên người nàng khoác một bộ cung trang màu vàng nhạt, một đai lưng bạch ngọc to bản quấn quanh eo thon, phần dưới là một cái váy xẻ tà sườn xám. Bộ cung trang này làm nổi bật thân hình thon dài mềm mại đến mê người của nàng. Tay nàng cầm một cây pháp trượng thần mộc, ở đầu trượng gắn một quả cầu lóng lánh màu vàng kim, tựa như tiên tử khiến người phàm không dám nhìn lâu. Mái tóc đen dài tung bay trong gió, vẻ đẹp mỹ lệ đến lạnh lùng, tất cả nói lên rằng nàng là nguyên tố sư thần thánh và cao quý.
Diệp Sảng thầm nghĩ đám Thiên Hắc Hắc chắc chắn đã đem động quáng này báo cho bang hội của bọn họ, nên hôm nay mới có đám người này đến giành quáng. Nhìn đám trọng giáp chiến sĩ của Triều Nhân bang bảo vệ lối ra vào của huyệt động vô cùng cẩn thận như vậy là có thể hiểu được, bởi vậy Mao Đại Cô nhỏ giọng nói.
-Chờ bọn họ đánh nhau xong chúng ta mới tiến vào.
Diệp Sảng gục gặc đầu rồi cùng Mao Đại Cô nấp trong bụi cỏ.
-Bằng hữu của Triều Nhân bang, chúng ta muốn vào để khai quáng, nếu không có gì bất tiện xin vui lòng nhường đường.
Vị nữ nguyên tố sư xinh đẹp cất tiếng, thái độ cũng rất lịch sự, xem ra bang phái lớn thì người cũng đàng hoàng, không phải cứ hở một tí là kêu chém kêu giết.
Thái độ của tên chiến sĩ cầm đầu bên phía Triều Nhân bang thì ngược lại còn hùng hổ hơn cả Thiên Hắc Hắc ngày hôm qua.
-Ba vị, xin mời trở về đi, nơi đây đã thuộc về Triều Nhân bang, vô phận sự miễn vào, đỡ phải chết oan!
Không phải hắn không biết danh tiếng của Tiểu Đao hội, nhưng mà bọn hắn những hai mươi người, đối phương thì chỉ có ba mống. Bọn họ nhiều tay như vậy nếu đánh nhau thì chỉ có thắng chứ đời nào lại thua.
Nhưng gã nam nhân đấu sĩ bên này thì lại không tốt tính như vị mỹ nữ nguyên tố sư kia.
-Một đám con nít ranh không biết trời cao đất dày, một cái công hội bé xíu ở trấn mà cũng học đòi người ta đi ngăn đường chặn lối sao?
Tên chiến sĩ Triều Nhân bang cũng không tức giận, chỉ cười hắc hắc.
-Chặn đường thì sao, có giỏi thì ngươi cứ tiến vào!
Đấu sĩ đang muốn phát hỏa, mỹ nữ đã đưa tay ngăn cản.
-Phong Tử, bỏ đi. Chúng ta đến đây không phải để PK, việc chính quan trọng hơn.
Phong Tử quay đầu cười nói.
-Thiên Thiên, vậy em nói nên làm sao đây?
Thiên Thiên còn chưa trả lời, thì triệu hoán sư đứng bên cạnh đã cáu kỉnh lên tiếng.
-Đương nhiên là Thiên Thiên nói cái gì thì chúng ta làm cái ấy, tất cả đều nghe theo Thiên Thiên.
Phong Tử lập tức tắt hẳn nụ cười, trừng mắt quát.
-Long Hành Vân, ngươi là đồ rắm thúi!
Long Hành Vân nhàn nhạt đáp trả.
-Ngươi cũng thế thôi!
Phong Tử nói.
-Mẹ kiếp, ngươi đã không cần mấy thứ đó, còn mặt dày mầy dạn đi theo Thiên Thiên làm gì, tưởng ta không biết cái trò hề của ngươi sao?
Long Hành Vân cười lạnh.
-Ờ, ta làm trò hề nhưng chí ít cũng quang minh chính đại. Không phải như ngươi lén giấu “Hàm xuân đan” định lừa Thiên Thiên ăn…
Diệp Sảng và Mao Đại cô ngẩn mặt nhìn nhau. Mọi chuyện còn chưa bắt đầu, hai cái tên hộ hoa sứ giả này đã ồn ào. Mà trong Đệ Nhị thế giới lại có cái thứ Hàm xuân đan này à? Sao chưa bao giờ nghe đến nhỉ?
Chiến sĩ thủ lĩnh phía Triều Nhân bang cảm thấy đầu muốn xì khói. Tiên sư bố các ngươi, khinh người quá đáng, đứng trước mặt chúng ta mà mèo gừ chó sủa, không để chúng ta vào mắt hả? Hôm nay là lần đầu tiên lão tử dẫn huynh đệ đi thi hành nhiệm vụ, nhất định phải chiếm được lòng tin của các vị lãnh đạo chứ.
-Sớm muộn gì cũng đánh. Anh em, lên cho ta!
Chiến sĩ thủ lĩnh vừa hạ lệnh, hơn hai mươi trọng giáp chiến sĩ lập tức hành động, binh khí rút ra rào rào, tiếng bước chân vang lên thình thịch trên nham thạch.
Bọn họ vừa động, Diệp Sảng lập tức mừng rỡ. Hắn khoái nhất là việc ngồi xem hai bên tàn sát lẫn nhau.
Thiên Thiên giơ pháp trượng lên, pháp trường dừng lại trong không trung một lúc. Động tác này Diệp Sảng biết rất rõ, đó chính là một tuyệt chiêu lợi hại của nguyên tố sư, nếu thời gian tập trung của nguyên tố càng dài thì tuyệt chiêu tung ra càng mạnh. Thời còn chơi bản Beta, hắn đã từng chứng kiến một vị cao thủ ma pháp nâng trượng lên hơn nửa phút, rồi xuất ra một chiêu vô cùng đáng sợ. Tuy vị mỹ nữ Thiên Thiên này không thể so sánh với vị cao thủ đó nhưng nàng cũng không phải là nguyên tố sư bình thường. Pháp trượng vung lên khoảng vài giây rồi nện xuống, một tiếng “Xoẹt… uỳnh” vang lên, một quầng lửa lớn bùng nổ, khắp nham thạch bỗng hóa thành biển lửa.
Đây chính là tuyệt chiêu cấp 15 của nguyên tố sư “Luyện ngục hỏa tường”, hiển nhiên mỹ nữ này là cao thủ trên 15 cấp. Hiện tại trong Đệ Nhị thế giới, đại đa số người chơi cũng chỉ mới cấp 7 cấp 8 mà nàng đã hơn 15 cấp rồi.
Một đám chiến sĩ bị biển lửa cắn nuốt, trên đầu mỗi người không ngừng bay lên trị số tổn thương “-20”. Không ai có thể chịu đựng đám lửa này trong vòng 15 giây, bởi vậy đám chiến sĩ đành phải rút lui. Bên này vừa lui, diều hâu trên tay Long Hành Vân kêu lên vài tiếng rồi vút lên không bổ nhào xuống đám chiến sĩ. Diệp Sảng và Mao Đại cô nhìn cảnh này mà trong lòng ngơ ngẩn. Tốc độ của con diều hâu này không nhanh, nhưng đôi móng vuốt của nó chỉ mới cào hai cái sau lưng một chiến sĩ, hai con số “-35” liền liên tục xuất hiện. Có vẻ như máu của tên chiến sĩ này không nhiều lắm, nên chỉ kịp thét lên một tiếng rồi ngã gục ra đất.
Người ta thường nói cao thủ giết người không chớp mắt, Thiên Thiên lại xuất ra tuyệt chiêu thứ hai, lần này là một trong những chiêu phổ biến – “Đại hỏa cầu”, pháp trượng có thể bắn ra một khối cầu lửa hình lục giác xoay tròn, lực sát thương rất cao. Quả cầu lửa như quả bóng tròn bị cầu thủ dùng chân sút đi, vẽ một đường cong tuyệt mỹ nện thẳng vào ngực một chiến sĩ rồi nổ tung đánh uỳnh.
Trị số thương tổn “-120!”
Sau khi nổ tung, hỏa cầu còn chia thành hai quả nhỏ hơn, tiếp tục va phải hai người bên cạnh và gây thêm “-30” thương tổn.
Mọi chuyện còn chưa dừng lại ở đó, Phong Tử đã nhảy xuống nham thạch từ rất sớm, một đấm đánh thẳng vào bụng chiến sĩ thủ lĩnh. Một tiếng hự trầm muộn vang lên, gã chiến sĩ gập người đau đớn, trên đầu bay lên một con số thương tổn “-20”. Con số này quả thực rất cao, bởi vì đấu sĩ sử dụng đòn đấm là có thể ra một loạt đòn liên hoàn. Cú đấm đầu tiên trúng đích, lập tức cú móc tiếp theo khiến đầu đối thủ bật ngửa ra. Sau đó là trái một quyền, phải một quyền liên tiếp hai đòn, cuối cùng kết thúc bằng một cú cùi chỏ nện ngang gò má. Đợt tấn công này làm xuất hiện một con số thương tổn màu vàng “-44!”
Một trận đòn tay cộng với bị lửa thiêu đốt là gã chiến sĩ bị dính đủ 160 điểm sát thương, gã thủ lĩnh chỉ biết trơ mắt nhìn mình bị đánh gục, không thể nào hoàn thủ. Bây giờ hắn mới hiểu thực lực của hai bên chênh lệch đến nhường nào. Hắn cứ nghĩ quân số bên mình đông, cùng nhau xông lên ắt toàn thắng. Ai dè nắm đấm đối phương đủ cứng, 3 vs 20 cũng chỉ là chuyện đơn giản mà thôi.
HẾT CHƯƠNG 7.
Đăng bởi | BotNhỏ |
Thời gian | |
Lượt đọc | 1 |