Là Pháp Bảo
Diệp Sảng nằm trong bụi cỏ nhìn rất hưng phấn, còn Mao Đại cô lại thấy rất bội phục. Ba cao thủ của Tiểu Đao hội này quá mạnh, chưa tới năm phút đồng hồ đã khiến cho 18 trọng giáp chiến sĩ nằm gục trên mặt đất. Chiến thắng này phần lớn là công của nguyên tố sư Thiên Thiên, tuyệt chiêu của nàng quả thật rất lợi hại. Chắc có lẽ hai tuyệt chiêu đó của nàng đã đạt đến trình độ trung cấp. Mặc dù trong lúc chiến đấu nàng cũng đã dùng ba bình ma lực thủy, nhưng dưới sự bảo hộ của hai gã hộ hoa sứ giả kia, không một trọng giáp chiến sĩ nào có thể đến gần nàng được. Ngược lại đám trọng giáp chiến sĩ của Triều Nhân bang không có chiêu số gì lợi hại, bị đánh không còn manh giáp.
Cảm giác đau đớn trong trò chơi cũng có quan hệ với “Tinh thần”, tuy chỉ có 5% đau đớn so với thực tại, nhưng nếu tinh thần của ngươi không cao, lại bị người khác tấn công thì cũng sẽ thấy một trời sao bay đầy trước mắt như trong thế giới thực vậy. Nghiêm trọng hơn nữa là đầu óc quay cuồng choáng váng cả hơn nửa ngày. Còn nếu gặp phải các tuyệt chiêu như “Mê muội”, “Hôn mê”, vậy ngươi chỉ còn một con đường là chờ chết.
Hai tên trọng giáp chiến sĩ còn lại cũng bị trọng thương, sau khi đắp thuốc lên ngực cũng không ham tấn công nữa. Thực lực của hai bên chênh lệch quá rõ ràng nên cả hai chỉ còn nước vắt giò lên cổ mà chạy. Đáng tiếc thay, tốc độ của trọng giáp chiến sĩ cũng có hạn, mới chạy được vài bước, đại hỏa cầu và diều hâu cùng vọt đến, hai tiếng kêu thảm vang lên, trên mặt đất đã đầy đủ hai mươi cái xác.
-Hừ, cái thứ bang hội rác rưởi. Một đám chưa đến cấp 10 mà cũng đòi hò hét, phì…
Phong Tử hậm hực nói.
Vẻ mặt của Diệp Sảng trầm xuống, nhỏ giọng nói.
-Mao đại tỷ, chúng ta rút thôi.
-Sao? Rút à?
Mao Đại cô giật mình nói.
-Khó khăn lắm mới đến được đây, mà cái đám bờm kia cũng đã bị mấy cao thủ đó giải quyết. Sao lại phải rút lui, chẳng lẽ ngươi không muốn tinh…
Chữ “quáng” còn chưa kịp thốt ra khỏi miệng, giọng nói nghiêm nghị của Long Hành Vân đã truyền tới.
-Người nào lén lén lút lút ở bên kia thế?
“Xong!” Diệp Sảng thầm kêu lên. Tiêu rồi, bọn họ đã bị phát hiện. Bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh.
Diệp Sảng từ tốn bước lên tảng đá nham thạch, chắp tay cười hì hì.
-Các vị đại ca đại tỷ, chúng tôi là đi nhầm đường, lại vừa lúc nhìn thấy các vị đánh nhau hay quá nên mới dừng lại xem một lát. Chúng tôi bây giờ đi ngay, lập tức đi ngay.
Nói xong kéo Mao Đại cô quay người rời đi. Nhưng lần này Diệp Sảng tính lầm, mấy người này cũng có con mắt tinh đời. Hai người bọn họ vừa quay người, Thiên Thiên nhìn thấy Xẻng đánh chó trên lưng Mao Đại cô, sắc mặt nàng biến đổi.
-Đứng lại!
Diệp Sảng giật nảy mình, từ từ quay lại cười nói.
-Người đẹp có gì phân phó sao?
Thiên Thiên cũng cười.
-Tiểu huynh đệ, các ngươi cũng tới đào quáng à?
Mao Đại cô quả không hổ danh chính trực, buột miệng đáp luôn.
-Đúng rồi, đa ta các người ra tay đuổi chạy…
Diệp Sảng vội vã xua tay.
-Không, không phải. Là chúng ta nhầm đường.
Thiên Thiên cười quyến rũ.
-Tiểu huynh đệ, ngươi ba xạo!
Long Hành Vân nhíu mày, nói.
-Thiên Thiên, bỏ đi, dù sao cũng là hai người mới chơi. Chúng ta đi vào thôi.
Hắn vừa nói, trong lòng Diệp Sảng bỗng hiểu rõ. Chỉ có Mao Đại cô là còn ngu ngu khờ khờ nên vẫn không thấy được đạo lý bên trong. Bởi vì có dính đến Thiên Hắc Hắc nên Triều Nhân bang xuất hiện ở đây là chuyện thường tình. Nhưng sự có mặt của ba người Tiểu Đao hội dường như có điểm không hợp lý. Cứ nhìn cây thần mộc pháp trượng trên tay Thiên Thiên, tuy nó chỉ là bạch bản trang nhưng ít nhất cũng đáng giá 20 nguyên. “Nguyên” cũng là một đơn vị tiền xu trong trò chơi, 100 tiền là có thể đổi thành 1 nguyên để tiết kiếm số ô chứa trong túi Càn khôn. Người giàu có như bọn Thiên Thiên mà lại đi dòm ngó mấy đồng tiền lẻ từ mỏ quặng sao? Tay cầm vũ khí xịn như vậy mà lại đến địa bàn của người mới chơi để đào quáng? Chắc chắn là không phải! Nếu nói bọn họ đến là để giết Đại mã hầu lại càng không hợp lý. Đại mã hầu chẳng qua cũng chỉ là tiểu Boss cấp 10, còn Thiên Thiên đã là cao thủ cấp 15, giết Đại mã hầu thì có thể thõa mãn thú vui của nàng ư? Thêm nữa, qua mấy câu trao đổi của bọn họ, Diệp Sảng đoán rằng ba người này, tám chín phần là đang tìm kiếm pháp bảo trong truyền thuyết.
Chức nghiệp trong Đệ Nhị thế giới chia làm năm hệ chính. Gồm hệ chiến sĩ, hệ ma pháp, hệ phụ trợ, hệ triệu hoán và hệ du hiệp. Con đường luyện cấp của từng cá nhân trong mỗi hệ cũng khác nhau cho nên có thể xuất hiện nhiều loại chức nghiệp khác nhau. Mỗi loại chức nghiệp đều có thể thăng cấp bằng cách “Tiến giai chức nghiệp”. Tiến giai chức nghiệp không phải là đánh quái luyện cấp lên điểm máu và thuộc tính mà là toàn bộ chức nghiệp cường hóa tiến giai. Ví dụ như Phong tử chẳng hạn, hắn hiện tại đang là đấu sĩ, nếu hắn tiến giai sẽ thăng cấp thành “Bạo quân đấu sĩ”, chẳng những có thể học được những tuyệt chiêu lợi hại hơn, mà thuộc tính cũng sẽ có những biến đổi đến mức thay da đổi thịt.
Diệp Sảng cũng biết được rằng, người chơi muốn tiến giai lần đầu phải có được một kiện pháp bảo, đây là điểm đặc biệt của Đệ Nhị thế giới. Mỗi người chơi đều có bảng trang bị pháp bảo chuyên môn. Pháp bảo so với các trang bị khác có thuộc tính mạnh hơn nhiều, nếu một người chơi có pháp bảo đã tiến giai, ngươi có thể thấy được sự chênh lệch giữa hắn và người chơi bình thường. Cho dù là mới có 1 cấp thì việc đánh gục được người chơi 10 cấp chưa tiến giai cũng là quá đỗi bình thường, còn chuyện lấy một địch mười so với giết gà còn dễ dàng hơn. Khi chơi bản beta hắn và Yến Vân tìm muốn đỏ con mắt cũng không biết pháp bảo ở đâu, không ngờ hôm nay vô tình đến huyệt động này, lại phát hiện ra bí mật động trời đến vậy. Chắc chắn Triều Nhân bang chỉ muốn đào quặng kiếm tiền nhưng lại vô tình cản lối ba người của Tiểu Đao hội. Diệp Sảng cũng đã nghĩ đến điểm này cho nên hắn quyết định tốt nhất là chuồn cho mau. Hắn mới cấp 7, Mao Đại bờm mới cấp 10, đánh nhau với ba người họ không chết mới là lạ, cho dù Đại mã hầu có đột ngột xuất hiện như hôm qua đi chăng nữa thì e rằng cái mạng cùi này của hắn cũng khó giữ. Dĩ nhiên, có trách thì cũng chỉ trách trò chơi này quá đỗi sống động, bạn Sảng Sảng rất sợ chết, nên lòng cứ tụng một câu “Non xanh còn đó, lo gì thiếu củi đun”.
Diệp Sảng thông minh, nhưng cao thủ cũng chả ngốc. Thiên Thiên vừa thấy Diệp Sảng sống chết gì cũng phủ nhận lập tức hiểu rằng hắn đang nói dối. Nàng cũng không ngại Diệp Sảng và Mao Đại cô, chỉ sợ là nếu bọn họ thoát thân sẽ đem tin này lan truyền ra ngoài, e là lúc đó pháp bảo còn chưa đến tay mình thì nhân mã các phương đã ùn ùn kéo đến khiến mình đối phó thôi cũng đủ mệt chết. Rồi nơi này sẽ bị các đại công hội nhảy vào quậy nát bét, đến lúc đó thì còn tìm pháp bảo cái nỗi gì? Tuy khắp thế giới cũng có không ít pháp bảo nhưng mỗi nơi chỉ xuất hiện một lần, không xuất hiện thêm nữa. Cho nên lúc này Thiên Thiên động sát cơ, quyết tâm giết hai người này rồi nói tiếp. Bởi vậy khi Long Hành Vân vừa dứt tiếng, Thiên Thiên lập tức giơ pháp trượng lên, trị số ma pháp của nàng tuy chưa phục hồi đủ nhưng để giết hai người mới chơi thì dư sức.
Lúc này đừng nói là Diệp Sảng mà ngay cả Mao Đại cô cũng phát hiện có điểm không ổn. Bỗng, Diệp Sảng vội vàng xông lên, bò loạn trên mặt đất kêu to.
-Ối mẹ ơi! Ở đây có một cây bút Càn khôn..
Nghe được ba chữ “Bút Càn khôn”, ba người Thiên Thiên liền giật nảy mình. Càn khôn bút tuy bọn họ chưa thấy nhưng tiếng tăm của nó rất lẫy lừng. Trên diễn đàn của người chơi có một danh nhân tên gọi là “Bạch độc đại năng”, người này chuyên môn đi bạo đồ, hắn đã từng post hơn 1000 bài về pháp bảo xuất hiện trong bản Beta, bút Càn khôn là một trong số đó.
Cũng may là hơn 1000 post này Diệp Sảng cũng xem qua, cho nên hắn bất chấp tất cả xông lên phía trước. Nhưng chẳng may, đà vọt lên quá mạnh, không cẩn thận liền ngã sấp, cả người nằm dài trên đất, tay trái bới loạn. Nhìn động tác chó bới của hắn, người có phản ứng đầu tiên là Phong Tử, đã ba ngày nay bọn họ lần mò đi tìm pháp bảo, cực khổ lắm mới mò ra được cái nơi chim không thèm ị này, làm sao lại để cho một tên mới chơi giành mất được chứ? Cho nên hắn là người thứ nhất lao xuống. Hắn vừa động, Long Hành Vân cũng không ngồi yên, vội vàng chạy theo, muốn lập công với mỹ nữ.
Nhưng ngay lúc đó, Diệp Sảng bỗng ngẩng cao đầu, hai tay giơ lên, khẩu K-59 nhắm thẳng Thiên Thiên. Biến hóa này khiến mọi người không kịp trở tay, động tác của Diệp Sảng vô cùng thần tốc. Xông lên bất chấp tất cả là để rút ngắn tầm bắn, giả vờ té ngã thật ra là để che giấu động tác rút súng từ túi Càn khôn, tay trái bới loạn trên đất là để đối phương tin rằng nơi này có pháp bảo. Mà tuyệt diệu nhất chính là khả năng diễn xuất của Diệp Sảng, vẻ mặt của hắn khi bới đất toát lên vẻ ngạc nhiên vui mừng pha lẫn sự tham lam.. Rất thật, rất giống thật.
Khi Thiên Thiên phát giác ra thì mọi chuyện đã muộn. Các chức nghiệp khác trước khi ra tay còn có dấu hiệu báo trước nhưng tay súng đã bắn thì như chớp giật. Triều Nhân bang nắm tay nhiều, Tiểu Đao hội thì nắm tay cứng, còn Diệp Sảng của chúng ta lại là nắm tay nhanh.
“Đoàng!!”
Cò đã siết, đạn ra khỏi nòng. Ánh lửa làm chói mắt tất cả mọi người ở đó.
HẾT CHƯƠNG 8.
Đăng bởi | BotNhỏ |
Thời gian | |
Lượt đọc | 4 |