Tỷ tỷ không được, đệ đệ cũng có thể...
〖 Quyển sách này không có nữ chính ngao (′? w? ) 〗
Cuối cùng, trong sự chờ đợi đầy khó chịu của hai tỷ đệ, Chúc Phàm cũng bưng món ngon mới nấu xong ra.
Mỡ heo vàng giòn, óng ánh được rải lên trên lớp cơm trắng nõn, bóng loáng, toát lên màu sắc mê người.
Ở chiếc đĩa bên cạnh, những viên thịt vừa mới ra lò còn bốc hơi nóng, dáng vẻ tròn trịa, mượt mà khiến người ta muốn nuốt ngay vào miệng.
[ Ding, chế tác thành công 'Cơm trộn tóp mỡ' đánh giá: Thô ráp. Nhận được điểm thành tựu: 1 điểm, tu vi: 5 điểm ]
[ Ding, chế tác thành công 'Thịt heo viên chiên giòn' đánh giá: Tốt đẹp. Nhận được điểm thành tựu: 15 điểm, tu vi: 30 điểm ]
Việc chế tác thịt heo viên lần này hoàn chỉnh hơn so với các món ăn trước, cho Chúc Phàm nhiều điểm hơn.
Còn về cơm trộn... đơn giản là Chúc Phàm muốn ăn cơm, sẵn tiện dùng chỗ mỡ thừa để luyện thêm chút đỉnh.
Chẳng ngờ rằng, những món ăn không nằm trong công thức của hệ thống cũng có thể gia tăng tu vi và điểm thành tựu, đúng là niềm vui ngoài dự kiến.
Thẩm Ngang và Nguyễn Mạn chăm chú nhìn chằm chằm vào mỹ vị trước mặt, chỉ chờ Chúc Phàm lên tiếng là sẽ trình diễn màn "gió cuốn mây tan" ngay lập tức.
"Sư huynh, sư tỷ không cần khách khí, nếm thử món mới này xem sao!"
Chính là đợi những lời này của ngươi!
Hai tỷ đệ với tốc độ mà Chúc Phàm dường như không thể thấy được, bắt đầu xử lý đồ ăn, từng viên thịt cứ thế mà biến mất.
Chúc Phàm lặng lẽ gắp hai viên thịt vào bát cơm của mình, sợ rằng lát nữa bản thân chỉ có thể hít khí trời.
Tóp mỡ giòn tan trong miệng bùng nổ hương thơm nồng đậm, vị béo ngậy của thịt mỡ hòa quyện với cơm tạo nên sự kết hợp vô cùng cân đối.
Viên thịt bên ngoài giòn, bên trong mềm, chứa đầy nước thịt, cắn nhẹ một cái, âm thanh giòn rụm vang lên trong miệng, quả thực là sự hưởng thụ song trùng của thính giác và vị giác.
Hương thơm của gạo Linh Mễ vượt xa nhận thức của Chúc Phàm về cơm, dù đã ăn hết cơm hắn vẫn có thể ăn thêm mấy bát nữa.
[ Ding, nhận được khen ngợi từ thực khách, nhận được tu vi: 2 điểm ]
[ Ding, nhận được khen ngợi từ thực khách, nhận được tu vi: 2 điểm ]
Có lẽ vì phẩm cấp của thịt heo viên cao hơn canh gà, cho nên tu vi thu hoạch được cũng nhiều hơn một điểm.
Chúc Phàm ăn cơm thơm nức, đối với việc gia tăng tu vi phi thường hài lòng.
'Rắc --' một tiếng vang lên, Chúc Phàm cảm giác âm thanh này không đúng, ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện Thẩm Ngang ăn quá nhanh, kết quả không cẩn thận cắn vỡ một mảnh bát đá...
Chúc Phàm: Trâu bò!
"Chúc Phàm sư đệ..."
Những đệ tử khác bị hấp dẫn đến, trông mong nhìn Chúc Phàm, trên mặt tràn đầy khát vọng.
"Ngại quá các vị sư huynh, hôm nay chỉ là thử làm món mới, số lượng tương đối ít."
Chúc Phàm lấy ra một đĩa thịt viên còn lại từ nhẫn trữ đồ, "Ngày mai sẽ thêm món này vào khẩu phần ăn thông thường, hôm nay chỉ có ngần này thôi."
"Đa tạ Chúc sư đệ!"
Những người khác vui mừng hớn hở nhận lấy, không kịp chờ đợi nhét vào miệng.
Đây đúng là phúc lợi to lớn! Khiến cho đám gia hỏa trên núi kia phải hâm mộ đến phát khóc!
Những người may mắn ở đây quả thật vui sướng muốn bay lên trời.
Chẳng qua sau khi mỗi người ăn hết một viên, phát hiện trong đĩa còn lại vài viên.
Đột nhiên, bầu không khí sói nhiều thịt ít lập tức trở nên căng thẳng.
Sư huynh cầm đĩa nhanh tay lẹ mắt định ăn thêm một viên, bị người bên cạnh nhanh chóng ngăn lại --
"Sư đệ, ngươi chớ cản ta!"
"Sư huynh, xin lỗi, việc này thật không thể nhường được!"
"Xem ta Phi Vân Bộ... Ai nha!"
Những viên thịt còn lại trong lúc giằng co bay lên không trung, một đệ tử phi thân lên, nhảy được nửa chừng bị người lột quần kéo xuống đất.
"Ta tiếp... Ối ối!"
Có người há miệng định đón viên thịt rơi xuống, lại bị người khác nhét đầy miệng thứ kỳ lạ.
Mấy người võ kỹ thi nhau xuất ra, các loại thuật pháp điên cuồng bay loạn, cảnh tượng nhất thời vô cùng hỗn loạn.
Chúc Phàm trợn mắt há mồm nhìn các đệ tử thi triển thủ đoạn, một mảnh hỗn chiến.
Sau đó lại thấy bên cạnh cũng truyền tới tiếng động -- Thẩm Ngang và Nguyễn Mạn đã ăn xong phần của mình, ánh mắt để ý tới các đệ tử đang hỗn chiến.
Thân truyền và nội môn đệ tử tự nhiên không phải ngoại môn đệ tử có thể sánh được, hai tỷ đệ từ trong hỗn loạn c·ướp được hai viên thịt, để lại các đệ tử khác với ánh mắt u oán.
Thật đúng là -- Cho Gấu Mèo ăn măng đi! Đoạt măng!
Các đệ tử bị đoạt thịt đau lòng như cắt.
Thế là, mắc mưa bọn họ xé dù của người khác --
Rất nhanh, những đệ tử không có mặt ở hiện trường cũng biết mình đã bỏ lỡ món mới của Chúc Phàm, từng người ôm ngực dậm chân, than khóc như cha mẹ qua đời.
Nhìn thấy cảnh này, các đệ tử bị đoạt thịt cũng không còn buồn bã nữa (~ ̄▽ ̄)~
Chúc Phàm: ( ′ ロ ) Đây rốt cuộc là loại người gì vậy...
Ngày thứ hai.
Chúc Phàm đẩy cửa, liền thấy cửa vây quanh một đống sư huynh, tất cả đều là những người hôm qua không kịp xông lên giành thịt viên.
Theo như hệ thống nói, thịt viên ít nhất phải ăn ba viên mới có thể phát huy công hiệu, thế là hôm nay Chúc Phàm dùng thẻ tre, chuyền thịt viên lên, đựng vào trong chậu lớn để các đệ tử nhận lấy.
Các đệ tử một miếng thịt viên một thìa canh, ăn uống ngon lành.
Điều duy nhất khiến họ băn khoăn là rốt cuộc nên chọn 2 chén canh 1 phần thịt viên, hay là 2 phần thịt viên 1 chén canh.
Chỉ có Thẩm Ngang và Nguyễn Mạn, dưới ánh mắt hâm mộ của mọi người, xa hoa lựa chọn gấp đôi và siêu cấp gấp đôi.
Một sư huynh tu luyện thể tu vừa gặm thịt viên vừa làm ra lựa chọn gian nan, mặc dù hắn thích hương vị thịt viên hơn, nhưng nghĩ đến canh có thể gia tăng linh khí, có lẽ nên chọn hai bát canh.
"A?! Thịt viên này lại giống như Thông Cốt Đan, có thể gia tăng sức mạnh thân thể?! Mặc dù hiệu quả không mạnh, nhưng ăn nhiều có thể cộng dồn!"
"Oa, thật đúng là vậy, Thông Cốt Đan là đan dược tam phẩm, Chúc sư đệ thật lợi hại!"
Những đệ tử nhận được nhiều thịt viên khác kinh ngạc thốt lên.
Sư huynh thể tu đã ăn hết khẩu phần hôm nay: "! ! !"
Sư huynh thể tu vừa ai oán nhìn trúc tử đã hết, vừa quyết định ngày mai nhất định phải đổi ba phần thịt viên!
Ngày hôm sau, mọi người nhìn thấy món thịt heo nướng và bì lợn đông lạnh mới được thêm vào, rơi vào trầm tư.
Chúc Phàm còn tri kỷ viết công hiệu lên tấm gỗ --
[ Thịt heo nướng - Công hiệu: Tăng cường thể chất (Tăng nhẹ độ mạnh của thận) ]
[ Bì lợn đông lạnh - Công hiệu: Làm trắng đẹp da (Chấm gia vị càng ngon hơn ~) ]
Nam đệ tử: ! ! !
Nữ đệ tử: ! ! !
Không nói nhiều, xông lên --
[ Ding, nhận được khen ngợi từ thực khách, nhận được tu vi: 2 điểm ]
[ Ding, nhận được khen ngợi từ thực khách, nhận được tu vi: 2 điểm ]
...
Heo là tùy tiện đốt đống lửa nướng, bì lợn đông lạnh là Chúc Phàm buổi tối lúc ngủ nhờ nồi cơm điện nấu cả đêm.
Vốn chỉ là nghĩ giải quyết chỗ nội tạng heo còn thừa, không ngờ các đệ tử lại nể mặt như vậy, khen ngợi còn nhiều hơn thịt viên hôm qua.
Nhưng mà do số lượng nội tạng và bì lợn đông lạnh ít, chỉ có những đệ tử đến sớm mới nhận được, những đệ tử đến sau bỏ lỡ hai thứ này, tại chỗ mang lên mặt nạ đau khổ, rưng rưng làm mấy chén canh lớn và đề nghị Chúc Phàm lần sau làm nhiều hơn.
Chúc Phàm phi thường bất đắc dĩ, tuy nói con Yêu Trư này hình thể rất lớn, nội tạng có thể cắt thành rất nhiều phần để nướng, nhưng mà một con lợn cũng chỉ có hai quả thận, muốn nhiều hơn cũng không có điều kiện.
Mà Thẩm Ngang và Nguyễn Mạn, mỗi người cầm trong tay hai phần thận, dưới ánh mắt hâm mộ ghen tị của những người còn lại, ăn ngon lành.
Hai vị công tử và tiểu thư của hai gia tộc tu tiên, chưa từng nghĩ tới nội tạng heo không ai để ý, lại là mỹ vị như vậy.
Lớp da bên ngoài nướng hơi cứng, nhưng đối với người răng tốt mà nói hoàn toàn không phải vấn đề, ngược lại cảm thấy càng dai, nhai càng thích.
Phần thịt bên trong mềm mại, mọng nước, độ tương phản mang đến hương vị độc đáo.
Muối rắc bên ngoài có cảm giác hạt tròn, hòa quyện với hương vị của mè, che lấp đi mùi tanh vốn có của thịt heo.
Đặc biệt là loại gia vị thần kỳ tên là thì là này, quả thực là tuyệt bút!
Biến nội tạng heo thành món ăn ngon như vậy, Chúc sư đệ tuyệt đối là thiên tài!
Không chỉ hai tỷ đệ, những đệ tử còn lại cũng chưa từng nếm qua nội tạng heo, lúc này cũng tấm tắc khen ngợi.
Các đệ tử ăn ngon, Chúc Phàm nhận tu vi cũng thoải mái.
Cũng chỉ tốn chút ít điểm để đổi thì là, những thứ khác coi như là tu vi cho không!
Nghĩ đến trước hầm gà còn thừa lại rất nhiều lòng gà, Chúc Phàm dự định lần tới thay nồi sắt làm món lòng gà xào, kiếm chút tu vi.
"Chúc sư đệ..."
Ăn xong thận, Nguyễn Mạn khôi phục dáng vẻ tiểu tiên nữ tao nhã, nàng thấy tâm trạng Chúc Phàm lúc này hình như cũng rất tốt, mở miệng định nói gì đó.
"Nguyễn sư tỷ có chuyện gì sao?" Chúc Phàm hỏi.
"Ngươi có muốn đạo lữ không?"
"? !"
Chúc Phàm ngây ngẩn cả người.
"Khụ khụ khục --" Thẩm Ngang vừa uống một ngụm canh lớn suýt chút nữa sặc c·hết.
Hắn thậm chí không kịp lau miệng, trừng to mắt nhìn Nguyễn Mạn, lại nhìn Chúc Phàm.
Tỷ, tỷ làm vậy... có thích hợp không?!
Chúc sư đệ mà làm tỷ phu của mình, có phải mình có thể mỗi ngày ăn chực cơm của tỷ tỷ... Hừ, ăn chực cơm của tỷ tỷ sao?
Không đợi Thẩm Ngang chìm đắm trong viễn cảnh tươi đẹp, đầu Chúc Phàm đã lắc như chó vẫy đuôi.
"Không không không không được sư tỷ, ta một lòng hướng đạo, không có ý định tìm đạo lữ..."
Chúc Phàm hoảng hốt từ chối.
Nói đùa, tác giả cái thân cẩu độc thân còn chưa tìm được đối tượng, nếu ta mà yêu đương trước, chẳng phải sẽ bị hắn gây khó dễ sao?
Mà nói thật, cuộc sống độc thân tự do tự tại không ai quản, hắn mỗi ngày nằm trên giường có thể kiếm tu vi, thời gian tươi đẹp như vậy, không cần thiết phải thay đổi.
"Vậy sao..."
Nguyễn Mạn có vẻ rất thất vọng, nàng còn lấy ra một chiếc gương soi, ngắm nhìn bản thân xinh đẹp, suy nghĩ một lúc, sau đó nhỏ giọng nói:
"Thực ra, tỷ tỷ không được, đệ đệ cũng có thể..."
Thẩm Ngang & Chúc Phàm: ? ? ?
Cái gì vậy?
Ngươi có đang nghe mình nói gì không vậy?!
Đăng bởi | bach_nguyetquang |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 12 |