-2: Mỗi Bữa Đều Muốn Có Chúng Ta!
Trong ánh mắt xoắn xuýt của Thẩm Ngang, Chúc Phàm mười phần muốn từ chối, thậm chí còn muốn cáo lui ngay lập tức.
Chúc Phàm thật sự rất muốn hỏi, sư huynh à, ngươi xoắn xuýt cái gì vậy? Loại chuyện này chẳng phải ngươi nên từ chối thẳng thừng sao?
Ngươi không hợp đâu! ! !
Trước sự uy h·iếp "bàn lại việc này thì không có đồ ăn" của Chúc Phàm, hai tỷ đệ chỉ có thể ấm ức húp xong mấy phần viên thuốc da heo nổ, da heo đông lạnh và canh chua.
Nguyễn Mạn ăn canh xong thoải mái, liền dùng hỏa pháp nung chảy tinh thiết đồng đỏ, sau đó dùng kim hệ pháp thuật nặn thành hình cái chậu.
Chỉ có điều tay nghề của nàng thực sự khó nói, nặn ra trông chẳng khác nào con nít nghịch đất, xấu đến phát khóc.
Không biết các vị luyện khí sư thấy có người phí phạm nguyên liệu như vậy có chửi ầm lên không.
Thấy đã phát xong đồ, Chúc Phàm thong thả trở về phòng, để nồi cơm điện tiếp tục công việc, còn bản thân thì thoải mái nằm xuống nghỉ ngơi.
Ngay lúc Chúc Phàm nằm trên giường, để tu vi tự mình tăng lên, thì mấy tên đệ tử Húc Kiếm phong đang tụ tập trong rừng, nét mặt nghiêm túc thảo luận chuyện gì đó.
Mấy người kia chính là mấy tên kiếm tu đệ tử ban đầu đến ăn canh chỗ Chúc Phàm.
"Sư huynh, cứ thế này không ổn."
Người đệ tử nhỏ tuổi nhất gãi gãi đầu, vẻ mặt buồn rầu.
"Đúng vậy, cứ tiếp tục thế này..."
Một đệ tử khác nét mặt ngưng trọng nói: "Làm sao có thể bỏ lỡ đồ ăn ngon được, những ngày tháng này làm sao sống nổi đây!"
Mấy người bọn họ là những người đầu tiên phát hiện ra vị sư đệ "bảo tàng" Chúc Phàm này. Tuy nói ban đầu được nếm ngon ngọt, mỗi ngày đều có canh để uống, nhưng mà về sau vận may của họ không tốt lắm.
Lúc nổ viên thuốc nướng giờ Tý, bọn họ đều đang ở bên ngoài g·iết yêu thú, vừa trở về thì chẳng còn gì.
Nhất là mới vừa rồi còn gặp phải cái tên tiểu tử kia, ăn ngay trước mặt bọn họ còn chóp chép miệng, ngươi nói có tức không chứ!
Nhưng mà săn g·iết yêu thú là nhiệm vụ của tông môn, không thể bỏ bê.
"Ta có một ý này, mọi người nghe thử xem có được không."
Người đệ tử lớn tuổi dẫn đầu mở miệng đưa ra ý kiến:
"Chúng ta lấy điểm cống hiến trước đó về chủ phong đổi một môn thuật pháp -- Trì Phong Tráo! Ta nghe nói pháp thuật này có thể khiến người ta chạy nhanh hơn đồng thời tiết kiệm sức lực."
"Ta đã quan sát quy luật nấu cơm, khụ, luyện đan của Chúc Phàm sư đệ. Bình thường cứ đến giờ Thìn, đệ ấy bày ra trận đầu tiên. Sau đó cứ cách một khoảng thời gian, đệ ấy sẽ dọn sạch nồi rồi nấu mẻ thứ hai, thứ ba, thứ tư..."
"Trong lúc đó có khi sẽ có món mới!"
"Cho nên, việc chúng ta cần làm là đến chờ mẻ đầu tiên, sau đó trong vòng một canh giờ săn g·iết yêu thú rồi quay về đan phòng trước khi đệ ấy nấu mẻ thứ hai!"
"Cứ thế suy ra, chúng ta sẽ đi đi về về giữa các lần nấu, nhanh chóng giải quyết yêu thú! Như vậy, có thể đảm bảo mỗi bữa đều có phần của chúng ta, vận may tốt còn có thể được ăn món mới của Chúc Phàm sư đệ!"
"Cho dù vận khí không tốt, một ngày đi đi về về bốn năm lần cũng không sao, dù chỉ trúng một lần thôi thì chúng ta cũng lời rồi!"
Nghe vậy, những người khác mắt đều sáng lên.
"Có lý!"
"Sư huynh thật sáng suốt!"
"Quá hay, diệu kế! Dù sao hôm nay cũng không gặp được món mới của Chúc sư đệ, chúng ta mau trở về tông môn nhận Trì Phong Tráo đi!"
Mấy tên đệ tử liền lên đường đến Thuật Đường.
Thuật Đường.
Một đệ tử trực ban đang ghi chép, thì thấy bốn năm đệ tử vội vội vàng vàng chạy vào.
"Sư huynh, ta muốn đổi thuật pháp Trì Phong Tráo, làm phiền huynh!"
Trực ban đệ tử có chút kỳ lạ, bởi vì đệ tử muốn đổi Trì Phong Tráo này mặc đồng phục đệ tử ngoại môn của Húc Kiếm phong.
Đệ tử ngoại môn tích lũy điểm cống hiến không dễ, bình thường đều sẽ đổi một số thuật pháp có lực công kích mạnh.
Trì Phong Tráo là thuật pháp phụ trợ, công năng chỉ là tạo cho mình một cái lồng, khiến cơ thể nhẹ hơn, chạy nhanh hơn, tiết kiệm sức lực khi di chuyển đường dài.
Hơn nữa cái lồng này so với giấy còn mỏng hơn, cơ bản đụng một cái liền nát, nát thì mất hiệu lực, căn bản không dùng được trong chiến đấu. Rất nhiều thân pháp thuật còn tốt hơn cái này, bình thường cơ bản không ai đổi thuật pháp này cả.
Dù sao trong tông môn có linh thú, cần đi đâu xa thì cưỡi ngựa, cưỡi chim là được, hà tất phải dùng hai chân của mình mà chạy?
Hơn nữa đệ tử đạt tới Trúc Tâm cảnh, tông môn còn tặng pháp khí phi hành và thân pháp thuật cao cấp hơn, cái nào mà chẳng hơn Trì Phong Tráo này?
Chẳng qua dù sao điểm cống hiến cũng là của người ta, người ta thích tiêu thế nào thì tiêu, hắn cũng không can thiệp, nhiều nhất là làm tròn bổn phận sư huynh, nhắc nhở một chút về công năng của thuật pháp này, tránh để các sư đệ không hiểu rõ, đổi nhầm lãng phí điểm cống hiến.
Ai ngờ, sau khi trực ban đệ tử giải thích hết công năng của thuật pháp này, mấy đệ tử kia liền chốt luôn:
"Được, ta đổi!"
"Ta cũng vậy, làm phiền sư huynh cho ta một phần Trì Phong Tráo."
"Ta cũng thế!"
Trực ban đệ tử: ?
Là ta mới nói chưa đủ rõ ràng sao? Sao mấy người các ngươi hình như càng kích động hơn vậy?
Trực ban đệ tử khó hiểu, nhưng dù sao hắn cũng đã giải thích rồi, những đệ tử này muốn đổi thì cứ đổi thôi.
Mấy người đệ tử ôm thuật pháp hớn hở rời đi, chỉ để lại trực ban đệ tử mặt đầy nghi hoặc lật xem giới thiệu thuật pháp, tự hỏi có phải mình đã bỏ sót gì không.
Ngày hôm sau, Chúc Phàm vẫn như mọi khi, bày canh ra.
"Chúc sư đệ, chào buổi sáng!"
Mấy vị sư huynh chào hỏi hắn xong, liền vào trong rừng săn yêu thú.
Chúc Phàm nhận ra mấy sư huynh này, là những đệ tử Húc Kiếm phong đến chỗ hắn múc canh sớm nhất.
Điều khiến hắn kỳ lạ là, bình thường các đệ tử trước khi đi đều hận không thể múc mấy chục phần, nhưng lần này mấy sư huynh lại chẳng múc gì?
Chẳng lẽ là ngán món canh xương rồi?
[(  ̄^ ̄) Ký chủ ngu ngốc, cứ dùng nồi cơm điện nấu canh lười biếng như vậy sớm muộn gì cũng bị xã hội tiến bộ đào thải! Cần cù hăm hở tiến lên thành đại tiên, lười biếng dùng mánh khóe sẽ chẳng đi đến đâu, hiểu chưa? ]
Chúc Phàm thật không ngờ xuyên đến Tu Tiên thế giới rồi mà vẫn còn gặp phải văn hóa cặn bã của xí nghiệp sói đói (*).
(*) Văn hóa sói đói: một thuật ngữ mô tả văn hóa làm việc 996 (9 giờ sáng đến 9 giờ tối, 6 ngày một tuần)
Bị Tiểu Lục thúc giục, Chúc Phàm có chút bất đắc dĩ, suy nghĩ một lúc, dù sao còn thừa rất nhiều phế liệu, xem có phương pháp phối hợp nào phù hợp thì đổi một cái vậy --
[Ting, nhận được phương pháp: Kho lòng lợn. Công hiệu: Tăng cường tạng phủ.]
Công hiệu này ít thấy, Chúc Phàm cũng không biết cụ thể ảnh hưởng như thế nào, nhưng sản phẩm của hệ thống chưa từng kém, điểm này hẳn là rất đáng tin.
Kho lòng lợn có thể kho rất nhiều thứ, tỉ như tai heo, lưỡi heo, dạ dày heo, phổi heo, lòng heo, đuôi heo...
Dù sao cũng là phế liệu còn thừa lại sau khi nấu canh và thịt, mục tiêu là tận dụng tối đa, không lãng phí chút nào.
Trong nhẫn trữ vật của Thẩm Ngang có một môn thuật pháp tên là Địch Thủy Thuật, giống như Tịnh Trần Quyết, dùng để làm sạch, rất dễ sử dụng.
Thuật pháp này được Chúc Phàm dùng để rửa rau rửa thịt, vô cùng tiện lợi.
Những nguyên liệu lòng heo, phổi heo vốn khó làm sạch, sau khi dùng mấy đạo Địch Thủy Thuật, sạch sẽ đến mức có thể trượt patin.
Đầu tiên dùng nước nóng chần qua thịt, sau đó căn cứ theo phương pháp chế nước kho. Món này phiền phức duy nhất ở khâu sơ chế nguyên liệu, còn lại không có gì khó.
Tiếp theo --
Nhờ cả vào ngươi đấy, nồi cơm điện-tan! (′▽ ? ? ? )
Nồi cơm điện: Cái nhà này không có ta chắc sập mất (:i]∠)
Món này cần kho rất lâu, Chúc Phàm nằm trên giường chờ đợi là hợp tình hợp lý.
Trong lúc đó, nồi canh hầm bên ngoài đã cạn, Chúc Phàm lấy hàng tồn ra châm thêm một lần.
Lúc châm canh, Chúc Phàm còn nhìn thấy mấy tên kiếm tu đệ tử, thấy bọn họ mồ hôi nhễ nhại đang ngồi điều tức, cảm thấy có chút kỳ lạ.
Mấy sư huynh này không phải mới đi săn yêu thú sao? Sao còn ở lại chỗ này?
Hơn nữa còn có dáng vẻ như vừa chạy mấy dặm đường...
Tuy có chút kỳ lạ, nhưng Chúc Phàm cũng chỉ châm canh xong rồi về phòng tiếp tục chờ món kho.
Thời gian chậm rãi trôi qua, hương thơm của món kho dần bay ra, mấy tên đệ tử vừa trở về ngửi thấy mùi, mặt mày hớn hở.
"Mùi thơm này... Chúc sư đệ nhất định lại có món mới rồi?"
"Oa, vận may của chúng ta tốt quá!"
"Lần trước Chúc sư đệ làm viên thuốc ta không c·ướp được, lần này cuối cùng cũng kịp rồi!"
Mấy người đệ tử vô cùng mong chờ, lúc này các đệ tử khác còn đang trong rừng, mấy người bọn họ nhất định có thể ăn uống no nê!
Ngay lúc mấy người đang chảy nước miếng, trong rừng lại có mấy tên kiếm tu đệ tử lao ra --
Tên kiếm tu đệ tử dẫn đầu ngửi thấy mùi thơm, mừng rỡ như điên.
"Ha ha, lần này may quá, ta đuổi kịp rồi!"
Cảm nhận được ánh mắt sùng bái của các sư đệ phía sau, tên đệ tử dẫn đầu không khỏi ưỡn ngực, đắc ý một phen.
Nghĩ ra được diệu kế như vậy, không hổ là ta!
Đăng bởi | bach_nguyetquang |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 13 |