Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sức hấp dẫn của món cơm chiên trứng thần cấp (2)

Phiên bản Dịch · 1318 chữ

Lần này Tôn Minh có chút kinh ngạc, Tôn Minh và Viên Châu vốn quen nhau ở bếp sau của khách sạn, Tôn Minh cũng là người thích ăn, lúc trước trong nhà bắt phải học hành, không cho phép học đầu bếp, thế nên vừa tốt nghiệp xong, anh ta bất chấp tất cả, xin vào làm ở khách sạn, chỉ là tay nghề không dễ học, cuối cùng Tôn Minh chỉ có thể yên phận làm một tín đồ ẩm thực, về nhà mở một cửa hàng quần áo, ngược lại làm ăn rất phát đạt.

"Đây là..." Tôn Minh dùng thìa múc một muỗng, ánh mắt bất mãn đã dịu đi.

Cơm chiên trứng có thể làm đến mức trứng bao bọc hoàn toàn hạt gạo, Tôn Minh vẫn hiểu được người bạn này của mình rất có bản lĩnh, điều này khiến anh ta cảm thấy hứng thú.

Tôn Minh cho cơm chiên trứng vừa mới múc vào miệng, trứng mềm mại bao bọc lấy hạt gạo cứng bên trong mềm, mùi thơm của cơm và mùi trứng gà hoàn toàn hòa quyện vào nhau, những mùi thơm này kết hợp một cách hoàn mỹ, tạo nên một vị ngon chưa từng có.

Trời ơi, sao có thể có cơm chiên trứng ngon như vậy!

Cơm chiên trứng mỹ vị như vậy, khiến vẻ mặt Tôn Minh giống hệt như nữ giám khảo say mê trong món cơm tiêu hồn của Chu Tinh Trì, Tôn Minh cũng đang say mê trong món cơm chiên trứng.

Lúc trước nghĩ cái gì bị lừa cái gì, Tôn Minh hoàn toàn không nhớ rõ, bây giờ trong lòng, trong mắt, trong miệng anh ta chỉ có cơm chiên trứng mỹ vị.

Ăn, tiếp tục ăn.

Tôn Minh cảm thấy cái gì mà 188 tệ, hoàn toàn xứng đáng.

Không!

Thậm chí còn có cảm giác bản thân đã kiếm lời, đây là lần đầu tiên trong đời Tôn Minh biết cơm chiên trứng còn có thể ngon đến như vậy.

"Chmat chmat"

Tôn Minh ăn một miếng rồi lại một miếng, hoàn toàn không dừng lại được, trong lúc đó còn không quên giơ ngón tay cái lên với Viên Châu đang đứng trước mặt mình, tỏ ý bội phục, còn lý do tại sao không dùng lời để nói, đương nhiên là bởi vì trong miệng đang đầy cơm chiên trứng, hoàn toàn không muốn há mồm lãng phí thời gian nói chuyện, chỉ có thể dùng cách này để biểu đạt một chút.

Viên Châu vẻ mặt bình tĩnh gật đầu, một bộ không thèm để ý, dáng vẻ món ăn ngon như vậy hoàn toàn nằm trong dự liệu của anh.

Đợi đến khi đĩa cơm đã sạch bong như vừa được rửa, Tôn Minh rốt cuộc cũng có thời gian mở miệng nói chuyện.

"Đây là cơm chiên trứng sao?"

"Như cậu thấy đấy, chỉ là cơm chiên trứng bình thường, chỉ là so với bên ngoài thì ngon hơn một chút." Viên Châu tỏ vẻ không thèm để ý, cho rằng đây là chuyện rất bình thường.

"Tay nghề này còn ngon hơn cả ở khách sạn năm sao nữa, tuy tôi chưa từng ăn ở khách sạn năm sao, nhưng có phải cậu đã học được tuyệt kỹ của bếp trưởng rồi không?" Tôn Minh tò mò nhìn Viên Châu, vừa nhìn vừa tự suy đoán.

"Không đúng, lão già kia am hiểu những món ăn Tô tinh xảo, cơm chiên trứng cũng phải là cơm chiên Dương Châu gì đó, của cậu đây chỉ có trứng gà và cơm thôi mà."

Tôn Minh bắt đầu hóa thân thành Sherlock Holmes Tôn, suy đoán đủ kiểu, Viên Châu đứng ở một bên lẳng lặng nhìn hắn thể hiện, tỏ ra mình là một cao nhân, bình tĩnh, điềm đạm.

Ừm, nhân tiện tự mình thể hiện một chút.

Thấy Tôn Minh đoán bên trái không được, đoán bên phải cũng không xong, dứt khoát không giày vò nữa, anh ta nhìn đĩa trống không rồi nói.

"Những thứ khác khoan hãy bàn, làm cho tôi thêm một bát nữa đi, phần của cậu ít quá, mới đủ nhét kẽ răng."

"Ngại quá, mỗi người mỗi bữa chỉ có thể gọi một bát." Viên Châu nhún vai, giọng tiếc nuối nói, trông rất đáng ăn đòn.

"Cậu nhóc này, hai chúng ta có quan hệ gì, mau đi làm thêm một bát đi, đi đi." Tôn Minh lúc này nóng nảy, hoàn toàn quên mất chuyện vừa rồi nghĩ rằng không thể kết giao với người bạn này nữa.

"Tuy cậu là anh em của tôi, nhưng cũng không được, đây là quy củ của cửa hàng tôi, hay là tôi mời cậu ra ngoài ăn xiên nướng nhé." Viên Châu vẫn quyết đoán từ chối.

"Đã ăn cơm chiên trứng này rồi, ai còn muốn ăn mấy món xiên nướng khói lửa kia nữa, mau làm một bát đi." Tôn Minh vẫn chưa từ bỏ ý định, tiếp tục nói, thấy Viên Châu vẫn cười lắc đầu, anh ta đành chịu thua nói.

"Tôi gọi cậu là anh, à không, tôi gọi cậu là ông nội, cậu cũng đâu phải không biết, tôi chỉ có một sở thích này thôi mà."

Lúc này Viên Châu gọi hệ thống: "Thật sự không được sao? Đây là bạn của tôi."

Hệ thống hiện chữ: "Không có quy củ, không thành vuông tròn."

Cuối cùng Viên Châu chỉ đành nhìn Tôn Minh bằng ánh mắt mong đợi mà nói: "Đã nói là anh em rồi, cậu đừng phá quy củ trong tiệm của tôi, hôm nay mới là ngày đầu tiên khai trương, thôi đi, tôi mời cậu ăn món khác để đền bù cho cậu."

Tôn Minh thấy Viên Châu đã nói đến mức này thì đành thôi vậy, "Thôi, ăn cơm chiên trứng cậu làm rồi thì làm sao tôi còn có thể ăn được món khác, ngày mai mấy giờ cậu mở cửa? Tôi sẽ đến thật sớm."

"Chín giờ rưỡi sáng, vậy cậu ngồi thêm lát nữa nhé?" Viên Châu thấy Tôn Minh có vẻ muốn đi, bèn hỏi.

"Cậu không làm thêm bát nữa thì tôi về ngủ đây, như vậy ngày mai tôi có thể qua sớm." Tôn Minh tự giễu.

"Anh em thông cảm, sau này tôi sẽ đền bù cho cậu." Viên Châu cũng không có cách nào với cái hệ thống keo kiệt, chỉ đành nói vậy.

Nghe Viên Châu giải thích, Tôn Minh cũng biết người anh em này của mình có tài năng như vậy, có quy củ cũng là chuyện bình thường, dù sao thiên tài đều có đủ loại tật xấu, huống chi là đầu bếp có thể làm ra món ngon như vậy.

Nghĩ thông suốt rồi Tôn Minh cũng không để ý nữa, hơn nữa anh ta còn nghĩ ra một chủ ý tuyệt hảo, gần mực thì đen, gần đèn thì sáng, hội mê ăn uống quen biết nhau thì chắc chắn đều là những người mê ăn uống, câu nói này đã được thể hiện một cách hoàn mỹ trên người Tôn Minh.

Hiện giờ Tôn Minh đã quyết định về sẽ dẫn đám bạn kia tới nếm thử bát cơm chiên trứng này, đương nhiên mục đích chắc chắn là để bọn họ được mở mang tầm mắt với món cơm chiên trứng ngon nhất thế gian, tuyệt đối không phải vì mình không được ăn bát thứ hai nên mới hãm hại bạn bè, Tôn Minh sao có thể là người như vậy chứ.

Nghĩ đến cảnh những người đó ăn bát đầu tiên, rồi lại không được ăn bát thứ hai, Tôn Minh cảm thấy mình thật sự quá thiện lương, phấn khích vẫy vẫy tay với Viên Châu rồi lên xe về nhà.

Bạn đang đọc Mỹ Vị Nhất Quán của Hội Tố Thái Đích Miêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi QuiQuyetCoc
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.