Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sinh Ý Gian Nan

Phiên bản Dịch · 1332 chữ

Nhìn Tôn Minh dần biến mất trong màn đêm, Viên Châu quay về tiệm, nhìn con phố thưa thớt người qua lại, anh dọn mấy cái lẵng hoa vào trong tiệm rồi kéo cửa xuống.

Quay lại phòng bếp, anh dọn dẹp bát đũa, chuẩn bị rửa, còn nghĩ hay là thuê một người rửa bát, dù sao mình cũng không thể kiêm luôn việc rửa bát được.

Chỉ là thuê người thì chắc chắn sẽ phải tốn tiền, mà tốn tiền là chuyện Viên Châu không thích nhất.

"Hệ thống, ngươi nhìn tay của ta xem." Viên Châu đột nhiên nói với hệ thống một câu chẳng đầu chẳng đuôi.

Thấy hệ thống không có phản ứng, Viên Châu lại nói tiếp: "Ngươi hẳn là biết ta rất nghèo, không thuê nổi người rửa bát, nếu như sau này khách đông mà ta lại phải rửa bát thì sẽ làm chậm trễ thời gian nấu ăn, như vậy sẽ ảnh hưởng rất lớn đến danh tiếng của tiệm, quan trọng nhất là có vị Trù Thần nào lại phải tự mình rửa bát?"

Viên Châu cầm bát đứng cạnh bồn rửa, trong đầu không ngừng kể lể việc rửa bát sẽ ảnh hưởng đến anh với tư cách là Trù Thần như thế nào, khoảng năm phút sau, hệ thống trả lời.

Hệ thống hiện chữ: "Hệ thống đã cung cấp công cụ vệ sinh tự động, mời ký chủ kiểm tra và nhận."

"Cuối cùng cũng không cần phải thuê người rửa bát nữa rồi." Viên Châu vui mừng hớn hở đi tìm công cụ rửa bát ở trong bếp.

Một cái hộp màu đen lúc sáng không thấy giờ xuất hiện ở bên cạnh nồi cơm điện, chỉ to bằng một chiếc laptop, dẹt dẹt, trông giống hệt như một cái hộp màu đen, ngay cả một cái nút bấm cũng không có, bề mặt nhẵn nhụi, phẳng lì.

Nhìn cái hộp đen này một lượt, Viên Châu đưa tay sờ thử, xem có chỗ nào khác biệt không, lúc này hộp đen tự động mở ra, bên trong là một khoảng không gian màu trắng, Viên Châu thử bỏ cái đĩa vừa nãy Tôn Minh ăn vào, lúc này hộp lại tự động đóng lại, chỉ ba giây sau, cái đĩa đã xuất hiện ở trên hộp đen, sạch bong như mới, sáng lấp lánh.

"Tiện lợi thật, đúng là Hắc Khoa Kỹ Thuật."

Viên Châu đặt đĩa về chỗ cũ, rồi lên lầu nghỉ ngơi, ngày hôm nay tuy rằng không buôn bán được gì, nhưng đã xác định được một chuyện, cơm chiên trứng Thần cấp không hổ danh là Thần cấp, chỉ cần là người đã ăn rồi thì sẽ nhớ mãi không quên.

Nằm trên giường, Viên Châu mở ra xem nhiệm vụ, phát hiện phần cơm mình ăn căn bản không tính là hoàn thành nhiệm vụ, bây giờ nhiệm vụ vẫn hiển thị là còn thiếu 99 phần.

"Reng reng reng"

Một ngày mới bắt đầu trong tiếng chuông báo thức lúc chín giờ của Viên Châu.

Xét thấy tối hôm qua mình ăn cơm chiên trứng không được tính là hoàn thành nhiệm vụ, Viên Châu tức giận quyết định sáng nay phải ăn thêm một bát nữa để bù đắp cho tâm hồn bị tổn thương của mình.

Hai bát cơm chiên trứng vào bụng, tâm trạng của Viên Châu đã khôi phục, chỉ là số tiền thanh toán mà hệ thống hiển thị khiến anh hơi đau đầu.

"Chào buổi sáng, xem ra tôi tới rất đúng lúc, mau làm cho tôi bát cơm chiên trứng đi." Còn chưa đợi Viên Châu cảm thán xong, Tôn Minh đã sải bước tới, ngồi xuống rồi nói.

"Được, đợi chút, có ngay đây." Viên Châu cũng không dài dòng, trực tiếp quay lại phòng bếp bắt đầu xào cơm.

Nói đến đồ mà hệ thống cung cấp đúng là rất dễ sử dụng, đừng thấy tiệm này nhỏ, lại bị sửa thành phòng bếp mở, nhưng lúc xào cơm thì một chút mùi dầu mỡ cũng không có, phải nói là không hề có một chút khói lửa nào.

Bếp ga âm phát ra ngọn lửa hoàn toàn khép kín, đứng ngay bên cạnh cũng không cảm thấy hơi nóng, chỉ có dầu trong nồi nổi lên bong bóng nhỏ thì mới phát hiện ra đây không phải là lửa lạnh.

Mà nồi cũng rất dễ rửa, hơn nữa các loại nồi với đủ kích cỡ lớn nhỏ khác nhau ít nhất cũng phải có mười cái, Viên Châu vô cùng hài lòng với phòng bếp này.

Còn về chảo, muôi, thìa các loại lại càng đa dạng hơn, đúng là nơi lý tưởng của các đầu bếp.

"Cơm chiên trứng của cậu đây, ăn đi." Viên Châu bưng cơm chiên trứng lên.

"Hôm qua tôi ăn chưa được kỹ, hôm nay tôi phải ăn chậm rãi mới được." Tôn Minh cầm thìa lên, nhìn Viên Châu nói.

"Được, cậu ăn xong rồi ngồi đây chơi một lát nhé?"

"Vậy không được, tôi còn phải về mở tiệm, trưa tôi sẽ qua, dẫn khách qua cho cậu." Tôn Minh nói xong cũng không đợi Viên Châu trả lời, đã bắt đầu ăn.

Phần cơm chiên trứng này Tôn Minh ăn ròng rã một tiếng đồng hồ, trong lúc đó theo như thường lệ thì không có khách.

Tôn Minh thỏa mãn buông thìa xuống, nhắm mắt lại, một lúc sau mới mở ra, cảm thán nói: "Đây đúng là hưởng thụ, ngon quá đi mất, cậu có tay nghề này thì không lo chết đói rồi."

"Vẫn còn có thể tiến bộ hơn nữa."

Viên Châu cười đáp, chỉ là những lời này không phải là khiêm tốn mà là sự thật, dù sao cũng là người có hệ thống trong người, hơn nữa mục tiêu là Trù Thần.

"Vậy được, sau này cơm nước của tôi sẽ ăn ở đây." Tôn Minh thấy dáng vẻ nghiêm túc của Viên Châu, lại càng thêm mong đợi.

"Không còn sớm nữa, tôi phải đi mở tiệm đây, cơm trưa tôi lại qua." Nhìn thời gian đã mười giờ rưỡi, Tôn Minh vội vàng trả tiền rồi xoay người rời đi.

"Đi đường cẩn thận, trưa gặp."

Khi đồng hồ chỉ mười hai giờ, người đi lại trên con phố bên ngoài lại bắt đầu đông lên, lần này Viên Châu treo ở ngoài cửa một tấm bảng đen viết "Có cơm chiên trứng", thế là cuối cùng mọi người cũng đã biết đây là tiệm bán đồ ăn.

Lúc này, một người trẻ tuổi mặc áo phông trắng, quần bò xanh phía dưới, thập thò ló đầu vào nhìn.

Nhìn quanh một vòng, phát hiện chỉ có Viên Châu đang đứng ở khu bếp mở, anh ta bĩu môi, nhà anh ta ở gần đây, chơi game đói bụng, lười gọi đồ ăn ngoài, hiếm hoi lắm mới chuẩn bị tự mình ra ngoài ăn, ai ngờ đi đến con phố phía trước, mỗi một tiệm ăn nhỏ đều chật ních người tan làm buổi trưa, hầu như tiệm nào cũng phải đợi rất lâu,

Đi một vòng thì tới đây, thấy trên phố không có mấy người, đang mừng thầm, thì nhìn thấy cửa tiệm Viên Châu treo bảng có cơm chiên trứng, lẵng hoa vẫn còn ở cửa, xem ra là mới khai trương, anh ta bèn vào xem thử.

Chỉ là bây giờ nhìn thấy chỉ có một mình ông chủ, cũng không biết có phải là đồ ăn không ngon không, ôm tâm lý ăn thử xem sao nên anh ta bèn tùy tiện hỏi.

"Ông chủ, ở đây chỉ có cơm chiên trứng thôi à? Có món gì khác không?"

Chỉ là còn chưa đợi Viên Châu trả lời, người thanh niên đã nhìn thấy bảng giá ghi giá tiền rất rõ ràng, lập tức kêu lên.

Bạn đang đọc Mỹ Vị Nhất Quán của Hội Tố Thái Đích Miêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi QuiQuyetCoc
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.