Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vị khách chân chính đầu tiên

Phiên bản Dịch · 1323 chữ

"Ở kia." Nói xong, Hầu Tử liền lái xe tiến lên, thoáng cái đã dừng ngay bên cạnh xe Tôn Minh, hai chiếc xe gần nhau nhưng không hề va quẹt, vừa nhìn đã biết là một tay lão luyện trong nghề giành chỗ đậu xe.

"Đi thôi, tôi đã dẫn bạn tới rồi, cậu phải làm cho ngon đấy." Tôn Minh đang chuẩn bị chào hỏi, đột nhiên nhìn thấy tư thế đỗ xe điệu nghệ của Hầu Tử, liền quay đầu dặn dò Viên Châu một câu rồi tiến lên đón.

"Yên tâm, vậy tôi đi chuẩn bị." Viên Châu nhìn lướt qua, phát hiện không phải người mình quen biết nên cũng không định tiến lên chào hỏi.

Vốn dĩ tính cách của Viên Châu không phải kiểu người nhiệt tình, nếu không cần thiết thì anh rất ít nói, một mình lại càng quen với cô độc, thà lẳng lặng nghe nhạc, lúc tâm trạng phiền muộn, sở thích lớn nhất của anh là đếm tiền, đếm tiền xong tâm trạng cũng sẽ tốt hơn.

Mơ ước của anh chính là đếm tiền đến mức mỏi nhừ tay, ngủ đến khi tự tỉnh dậy, đương nhiên hiện thực là đếm tiền đến khi tự tỉnh dậy, còn ngủ thì đến mức mỏi nhừ tay.

"Được."

"Hầu Tử, A Lực, bên này." Tôn Minh đi về phía trước hai bước gọi.

"Nhóc con, chỗ lần này cậu tìm hay thật đấy, bên ngoài thì tắc nghẽn, nhưng bên trong lại thưa thớt người lui tới." Hầu Tử đợi A Lực chậm rãi xuống xe, đóng cửa xe lại rồi nói.

"Đúng vậy, nơi này thanh tịnh mới có đồ ăn ngon." Tôn Minh nói xong, quay người chỉ vào cửa hàng của Viên Châu nói: "Đây chính là cửa hàng của người anh em kia của tôi."

Hầu Tử và A Lực ngẩng đầu nhìn lên, vẻ ngoài của cửa hàng nhỏ trước mặt không hề thu hút, chỉ là một tiệm ăn bình dân, muốn nói điểm khác biệt thì đó là cửa tiệm nhìn có vẻ sạch sẽ, nhưng cũng không hẳn là sạch sẽ, ngay cả bảng hiệu cũng không có.

"Bạn cậu còn không treo bảng hiệu à?" Không trách Hầu Tử kiến thức hạn hẹp, đừng thấy Hầu Tử có ngoại hình giống như tên gọi là khỉ ốm, nhưng anh ta cũng là một kẻ sành ăn, quán ăn nhỏ không có tên anh ta cũng đã ăn qua không ít, trước khi đến, Tôn Minh đã nói cửa hàng này là do bạn mình mở, khai trương chưa được hai ngày.

Những cửa hàng nhỏ vô danh khác, có nơi là nhà riêng nên không tiện treo bảng hiệu, có nơi bảng hiệu bị mất, còn ở đây rõ ràng là cửa tiệm chính tông vừa khai trương lại không treo bảng hiệu.

"Hỏi nhiều quá, mau vào ăn đi." Tôn Minh theo ánh mắt bọn họ nhìn qua cũng phát hiện cửa hàng của Viên Châu ngay cả bảng hiệu cũng không treo, hiện tại anh ta lại không tiện thừa nhận chính mình cũng không biết, đành nói qua loa rồi dẫn hai người vào cửa hàng.

Trên đường, thấy dáng vẻ uể oải của A Lực, anh ta hỏi thêm hai câu, biết A Lực bị bệnh nên thề thốt nói: "Yên tâm, hôm nay cho dù cậu không có khẩu vị, cậu ngửi thấy mùi thơm đó cũng sẽ thấy thèm cho mà xem."

"Ồ? Lợi hại vậy sao?" Vốn dĩ cơ thể A Lực đang bệnh nên không thoải mái, bây giờ cũng dấy lên chút hứng thú.

"Bịch bịch."

Tôn Minh vỗ vỗ ngực mình nói: "Yên tâm."

"Mấy vị chờ một chút, cơm chiên trứng xong ngay đây." Viên Châu đang lúc rang cơm quay đầu lại nói với ba người vừa ngồi xuống.

Hầu Tử tinh lực tràn đầy trả lời trước: "Cậu cứ làm việc của cậu đi, không sao, bọn tôi xem qua một chút."

Nói xong, Hầu Tử liền quay đầu quan sát khắp nơi, bài trí trong tiệm không có gì lạ, chỉ là chỗ nhỏ, ghế ít, bảng giá cũng kỳ quái, cho dù nói chuyên kinh doanh một loại đồ ăn thì nhà hàng ăn uống cũng không có khả năng chỉ bán một loại.

Dù sao có cầu ắt có cung, tiệm nhỏ phải tuân theo nhu cầu của khách hàng để làm ăn, cho nên Hầu Tử trực tiếp hỏi: "Cậu thật sự chỉ bán cơm chiên trứng thôi à?"

Viên Châu bưng ba phần cơm chiên trứng đã làm xong ra ngoài nói: "Tạm thời là như vậy."

"Ồ? Tạm thời, vậy bao lâu nữa sẽ bán món khác?" Hầu Tử phỏng đoán đây chẳng qua là một thủ đoạn marketing khác, đầu tiên là mánh lới chỉ bán cơm chiên trứng, sau khi hấp dẫn sự chú ý sẽ tung ra thực đơn vốn đã chuẩn bị sẵn, chuyện này rất phổ biến.

Chỉ là bình thường suy đoán luôn thuận lợi nhưng lần này lại sai lầm, chỉ thấy Viên Châu nói: "Một tuần lễ sau, sẽ có thêm cơm chiên trứng phần, sau đó tính tiếp, còn phải xem tâm trạng nữa."

"Ách." Nghe hai chữ "xem tâm trạng", Hầu Tử có chút cạn lời, bất quá thấy bộ dáng Viên Châu không muốn trò chuyện nhiều nên anh ta thức thời không hỏi nữa.

"Mau tới đây ăn cơm, cậu không qua đây thì tôi sẽ ăn luôn phần kia đấy." Tôn Minh thấy cơm chiên trứng đã bưng lên, vội vàng nói, lúc nói đến việc ăn luôn phần của Hầu Tử, anh ta biểu lộ rất nghiêm túc.

"Được, tới ngay đây."

"Mời dùng." Viên Châu đưa tay làm tư thế mời, lấy ra phong thái mà đầu bếp nên có.

"Canh ở đâu?" Người nói chuyện lần này là A Lực.

Thấy Viên Châu bưng lên chỉ có cơm chiên trứng, không có món gì khác, A Lực liền hỏi.

"Thật xin lỗi, chỗ tôi không cung cấp canh, đương nhiên cũng không có đồ ăn kèm." Viên Châu biết những người này mặc dù là bạn của Tôn Minh, nhưng hệ thống là quan trọng nhất.

Hệ thống đã có quy định từ lâu, tiệm ăn Trù Thần không cung cấp bất kỳ thức ăn nào không phải do hệ thống cung cấp, Viên Châu không thể tự mình chế biến nguyên liệu không phải do hệ thống cung cấp ở tiệm ăn Trù Thần, tất cả nguyên nhân đều là do cấp bậc còn thấp!

"Được rồi." A Lực nhìn Tôn Minh một chút rồi lại nhìn Viên Châu, có chút bất đắc dĩ.

"A Lực, Hầu Tử, hai người nhìn cơm chiên trứng trước mặt xem, tuy rằng không cung cấp những thứ này nhưng tuyệt đối đáng đồng tiền bát gạo." Tôn Minh vốn muốn ngay từ đầu, khi món ăn vừa bưng lên đã ăn ngấu nghiến, nhưng người là do anh ta dẫn tới, vẫn phải giải thích một chút.

"Được rồi, nhưng mà tiệm của anh bạn cậu cũng đủ kỳ quái, không biết cơm chiên trứng này có xứng với danh tiếng không đây." Hầu Tử thấy bạn mình là A Lực muốn một bát canh cũng bị từ chối, lập tức có chút bất mãn.

Bên kia, trên bảng giá viết rõ ràng một phần cơm chiên trứng có giá 188 tệ, mà mỗi lần đề cử nếm thử kiểu này đều là mạnh ai nấy trả, điều này làm cho Hầu Tử cảm thấy Tôn Minh có ý đồ chèo kéo khách cho người anh em của mình, loại chuyện này cũng không phải chưa từng xảy ra.

Hầu Tử nghi ngờ nhìn Tôn Minh, đối phương ngược lại là vẻ mặt thản nhiên mặc cho người đánh giá.

Bạn đang đọc Mỹ Vị Nhất Quán của Hội Tố Thái Đích Miêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi QuiQuyetCoc
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.