Vị khách chân chính đầu tiên (2)
"Thôi được rồi, ăn cơm trước đi, ăn xong rồi nói." A Lực thấy bầu không khí có chút căng thẳng, liền giảng hòa, bất kể nói thế nào thì mùi vị của đồ ăn vẫn là quan trọng nhất.
Nói vậy thôi chứ A Lực không có ý định ăn, vốn dĩ thân thể không thoải mái, lần này ra ngoài là bởi vì Tôn Minh trước đó đã miêu tả món ăn ngon như trên trời có, dưới đất hiếm có nên cậu ta mới tò mò tới xem một chút.
Trong ấn tượng của A Lực, cơm chiên trứng là món nhiều dầu mỡ, cậu ta tuyệt đối không ăn nổi, dù sao buổi sáng ngay cả bánh bao có dầu cậu ta cũng không ăn được, buổi trưa sao có thể nuốt nổi cơm chiên trứng đầy dầu mỡ chứ.
Nhưng khi cúi đầu nhìn phần cơm chiên trứng, A Lực phát hiện mình đã sai, sai đến mức không thể chấp nhận được, cơm chiên trứng này căn bản không nhìn thấy trứng, ngay cả một chút mùi dầu cũng không có, chỉ có mùi thơm thanh mát của thức ăn xộc thẳng vào mũi.
Hương thơm dễ chịu, có lẽ dùng thành ngữ này ở đây là thích hợp nhất.
"Có lẽ nên nếm thử một chút." A Lực phấn chấn hơn nhiều, nghĩ thầm.
Sau khi đưa miếng đầu tiên vào miệng, A Lực cũng trở thành người bị mị lực của cơm chiên trứng cấp Thần chinh phục, không thấy hai người bên cạnh đã sắp ăn xong rồi sao, tốc độ kia quả thực là gió cuốn mây tan, giống như đã nhịn đói ba ngày vậy.
Khóe miệng Viên Châu hiện lên một nụ cười, nhưng không phải là ý cười tự hào, mà là nụ cười thản nhiên, phải biết rằng hiện tại một ngày ba bữa anh đều ăn cơm chiên trứng mình làm, nhưng cũng không hề ngán chút nào, hơn nữa mỗi lần đều phát hiện hương vị càng ngon hơn, đây tuyệt đối không phải là tự luyến.
Đồ vật hệ thống ban thưởng cũng giống như kỹ năng, theo độ thành thạo tăng lên, khẳng định sẽ càng ngày càng ngon, chỉ là ngay từ đầu đã là mỹ vị ở đỉnh cao, cho nên tiến bộ không rõ ràng, cũng sẽ không có sự tiến bộ vượt bậc, trừ phi là người có vị giác rất nhạy bén, những người khác cũng chỉ cảm thấy rất ngon mà thôi.
"Đậu xanh, nhóc con, cuối cùng cậu cũng làm được một chuyện đứng đắn rồi đấy."
"Mấy năm nay, tôi bôn ba khắp nơi, cũng đã ăn qua không ít món ngon, nhưng phần cơm chiên trứng này tuyệt đối là món ngon nhất tôi từng ăn."
"Thảo nào có giá một trăm tám mươi tám tệ, số tiền này, tôi trả mà tâm phục khẩu phục."
Sau khi ăn xong, phản ứng đầu tiên của Hầu Tử và A Lực là dùng những từ ngữ ít ỏi trong đầu để khen ngợi, sau đó phản ứng thứ hai là:
"A! Ngon quá, ông chủ, cho thêm một phần nữa, à không! Hay là hai phần, một phần này ít quá." Hầu Tử ăn xong trước tiên, vừa chép miệng, vừa đưa đĩa ra nói.
"Quả thật rất ngon, ông chủ, cho tôi thêm một phần nữa." A Lực cũng theo sát phía sau nói.
"Ha ha!"
Tôn Minh là người cuối cùng ăn xong, cũng không đợi Viên Châu trả lời đã bắt đầu cười ha hả ở một bên.
Lần này, hai người Hầu Tử và A Lực không hiểu ra làm sao.
Thấy mọi người đều đang nhìn mình, Tôn Minh cũng thu lại nụ cười toe toét, ra vẻ cao thâm nói: "Ở đây, mỗi người mỗi bữa chỉ được ăn một phần."
Nói xong, anh ta không nhịn được lại bắt đầu cười.
"Cái gì?" Hầu Tử phản ứng lại đầu tiên, nhìn Tôn Minh giận dữ nói.
"Nhóc con! Cậu dám gài tôi?"
"Tôi không gánh cái nồi này, đây là quy định của ông chủ Viên, đúng không ông chủ Viên kính mến của tôi." Tôn Minh vừa nghiêm túc trả lời Hầu Tử, vừa nháy mắt với Viên Châu.
A Lực và Hầu Tử thấy Tôn Minh nói rất thật, cũng quay đầu nhìn Viên Châu để xác nhận.
"Khụ, là thật, mỗi bữa tôi ở đây chỉ cung cấp một phần, phần này là phần ăn bình thường ở bên ngoài, tuyệt đối không ít." Viên Châu đặt tay lên miệng ho khan một tiếng, rồi nghiêm túc giải thích.
Tuy rằng lời giải thích này không khác gì không giải thích, ai cũng biết, khi đối mặt với đồ ăn ngon, con người đều sẽ vô thức ăn nhiều một chút, giống như phần ăn bên ngoài, nhưng đối với cơm chiên trứng ngon như vậy, bình thường cho dù có cô gái nào đang ầm ĩ đòi giảm cân, chỉ sợ cũng phải ăn hai phần, bây giờ lại nói một lần chỉ có thể ăn một bữa, đây không phải là gài bẫy thì là cái gì.
Hầu Tử và A Lực ngây người, đây là quy định quái quỷ gì vậy, còn có kiểu người không muốn kiếm tiền sao?
"Thật sự không thể gọi thêm một phần sao? Cậu xem, tôi là bạn của nhóc Tôn mà." Hầu Tử sốt ruột vò đầu bứt tai, không cam lòng hỏi.
"Cậu nói ai là nhóc hả, bạn của tôi thì sao, ngay cả tôi cũng chỉ có thể ăn một phần, cậu còn muốn hai phần à." Tôn Minh giận dữ nhìn chằm chằm Hầu Tử.
"Ông chủ, anh xem hôm nay tôi bị cảm, anh xem có thể châm chước không?" Tên to con A Lực này lại giở khổ nhục kế.
Viên Châu vẻ mặt nghiêm túc, nói: "Xin lỗi, quy định là quy định."
"Ông chủ, tôi phục anh rồi đấy, không hổ là người có bản lĩnh, bây giờ càng ngày càng ít người tôn trọng quy tắc như anh." A Lực nói.
Hầu Tử cũng giơ ngón tay cái lên, anh ta cũng rất khâm phục loại người đối mặt với tiền tài mà vẫn tôn trọng quy tắc của mình, dù sao xã hội hiện nay, vì tiền bạc mà người ta có thể bất chấp tất cả.
Thật ra bây giờ nội tâm Viên Châu đang gào thét: Hệ thống chết tiệt, quy định quái quỷ gì vậy, đây đều là tiền! Tiền! Tiền đó!
"Được rồi, tôi xem như đã hiểu rõ dụng ý của cậu rồi, đi thôi, chúng ta về gài bẫy những người khác." Hầu Tử nói xong liền đi ra ngoài cửa.
"Sao lại là gài bẫy chứ, đây là chúng ta có lòng tốt cung cấp địa chỉ ăn ngon, A Lực, chúng ta về thôi." Tôn Minh cũng đứng dậy theo.
"Ừm." Nghe thấy không có đồ ăn, A Lực lại khôi phục bộ dáng lười biếng, ba người cùng nhau đi ra ngoài.
"Mấy vị đi thong thả." Viên Châu đứng ở trong quầy nói.
"Ông chủ, lần sau chúng tôi lại đến." Hầu Tử quay đầu nói, Tôn Minh ở giữa phất phất tay với Viên Châu, A Lực đi ở cuối gật đầu cười.
"Được, hoan nghênh các vị." Viên Châu cũng đáp lại bằng nụ cười.
Có lẽ hôm nay là ngày may mắn, khi vừa tiễn khách xong, trong tiệm lại có khách tới, lần này là một vị khách xinh đẹp.
Cô ấy mặc một chiếc áo khoác màu đen, phía dưới là váy liền màu xám khói dài đến đầu gối, tóc đen dài rẽ ngôi giữa, trang điểm nhẹ, xách theo túi da màu trắng, khuôn mặt tinh xảo đáng yêu trang điểm nhẹ, nhìn cô ấy rất thanh thuần, xinh đẹp.
"Cốc cốc cốc."
Giày cao gót màu trắng gõ nhịp trên mặt đất.
Đăng bởi | QuiQuyetCoc |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 74 |