Cơm chiên trứng Thần cấp bắt đầu phát huy uy lực
Cô ấy tiến lên ngồi xuống nói: "Cho tôi xem thực đơn một chút." Thanh âm rất dễ nghe, âm cuối hơi luyến láy, tựa như giọng nói ngọt ngào của cô gái Giang Nam.
"Ở đây chúng tôi chỉ có cơm chiên trứng, mời cô xem bảng giá trước, cô thấy hợp lý thì tôi sẽ chuẩn bị cho cô." Viên Châu nhìn người đẹp trước mặt và nói.
"Hả? Được." Cô gái Giang Nam ban đầu nghi hoặc, sau đó lên tiếng rồi quay đầu nhìn lại.
"188 tệ? Được thôi, để tôi thử xem cơm chiên trứng của anh có đáng giá từng đó không." Giọng nói mang theo vẻ bất mãn, nhưng cũng không quá tức giận, chỉ là ngữ khí lạnh đi một chút.
"Yên tâm, cô sẽ không thất vọng đâu." Viên Châu thấy mỹ nữ này nguyện ý thử, trong lòng có chút kích động, liền nói.
"Vậy được, nhanh lên nhé, tôi còn phải đi làm." Cô gái Giang Nam thấy ông chủ trẻ tuổi này tự tin như vậy, cũng không thèm để ý nữa, liền lấy điện thoại di động ra xem tin nhắn mới nhận được.
Viên Châu đứng cách đó không xa, kín đáo quan sát vị mỹ nữ này, thấy cô dùng bữa với dáng vẻ nhanh nhẹn mà tao nhã, anh cảm thấy mình cũng có chút đói bụng. Ngắm người đẹp có thể khiến người ta thèm ăn hơn, "tú sắc khả xan" đúng là câu nói lưu truyền từ ngàn xưa.
Mỹ nữ xinh đẹp này đúng là người Giang Nam, tên là Ân Nhã, trước kia cô học đại học ở Dung Thành, sau khi tốt nghiệp thì ở lại đây làm việc, làm việc ở tòa nhà cao tầng phía sau, là trợ lý thư ký cho tổng giám đốc, đãi ngộ cũng khá, một tháng cũng có khoảng ba vạn tệ.
Còn về việc tại sao hôm nay đầu óc đãng trí thế nào lại muốn ăn một phần cơm chiên trứng giá 188 tệ, là vì sáng sớm hôm nay cô bị Tiểu Trương, cũng là một trợ lý thư ký, giở trò, thế nên bị tổng giám đốc phê bình một trận. Chuyện này khiến cho Ân Nhã từ trước đến nay chưa từng chịu qua nỗi oan ức như vậy cảm thấy rất ấm ức, quyết định ăn chút gì đó ngon ngon để xả giận.
Nhưng mà mấy quán ăn nhỏ dưới lầu cô cơ bản đều đã ghé qua, đang định tìm một quán chưa từng ăn qua, gọi nhiều món một chút, ăn cho đã giận. Từ ngoài cửa nhìn vào thấy quán này có vẻ cũng được, cô liền đi vào, ai ngờ ở đây chỉ bán mỗi cơm chiên trứng, đã vậy một phần cơm chiên trứng bé tẹo lại có giá tới 188 tệ.
Vốn dĩ cô định không ăn, nhưng nghĩ lại đằng nào cũng định ăn để xả giận, 188 thì 188 vậy.
Ân Nhã ngẩng đầu nhìn ông chủ đang nghiêm túc xào cơm, nghĩ thầm nếu không ngon thì mình sẽ đăng bài lên trang cá nhân tẩy chay chỗ này, dù sao nơi này cũng gần chỗ làm của mình.
Để cho gã này ế chỏng gọng, dẹp tiệm luôn cho rồi.
"Đây là cơm chiên trứng của cô, mời cô dùng." Viên Châu vẫn nhanh nhẹn như trước.
"Cảm ơn."
Ân Nhã đặt điện thoại xuống, ngẩng đầu nhìn Viên Châu, lễ phép mỉm cười, cầm lấy thìa bắt đầu ăn.
Là một trợ lý, cô ấy không có gì để chê về mặt lễ nghi.
Cơm chiên trứng vàng óng ánh, bất ngờ khơi dậy cơn thèm ăn.
"Mùi hương này..."
Ân Nhã khẽ hít một hơi, nước miếng trong miệng lập tức tiết ra, trong lòng chỉ có một ý nghĩ, muốn ăn, muốn ăn quá đi!
Thìa chạm vào đĩa phát ra tiếng vang thanh thúy, Ân Nhã nếm thử miếng cơm chiên trứng đầu tiên, vị ngon của cơm, vị ngon của trứng kết hợp hoàn mỹ, giống như là ăn quả nhân sâm vậy, lỗ chân lông toàn thân đều mở ra.
Sau đó, những suy nghĩ lúc nãy như là nếu không ngon sẽ đăng bài lên trang cá nhân, rồi thì những phiền não gì đó, tất cả đều tan biến hết.
Ngon, chỉ một chữ thôi, nhưng cô cũng chỉ nói một lần.
Cha mẹ đều là giáo viên, Ân Nhã từ nhỏ đã có điều kiện gia đình khá giả, bây giờ lại có mức lương không thấp, chỉ cần nuôi sống bản thân, cuộc sống thường ngày cũng gọi là chỉn chu, thỉnh thoảng cô cũng tự thưởng cho mình những bữa ăn thịnh soạn, một tháng đôi khi cũng tiêu hai ba ngàn tệ để ăn một bữa ngon.
Là một mỹ nữ, lại có người theo đuổi, khi đó chắc chắn là hoa tươi rượu ngon, nhà hàng cao cấp, cho dù như thế, Ân Nhã cũng chưa từng ăn qua cơm chiên trứng nào ngon hơn thế này.
Bây giờ cô có một cảm giác, đó chính là lần trước đi cùng đồng nghiệp đến một nhà hàng tư nhân nghe nói là xếp trong top 3, phải đặt chỗ trước nửa tháng, một bữa ăn tốn hơn ba ngàn tệ, so với bát cơm chiên trứng này quả thực là, hoàn toàn không thể so sánh nổi.
"Ông chủ này chắc chắn là có tài!"
Ân Nhã tao nhã, ý nhị, nhưng dưới ma lực của cơm chiên trứng, lần đầu tiên cô muốn liếm đĩa một cách không hề thục nữ, tất nhiên là với sự giáo dục từ nhỏ, cô vẫn nhịn được hành động như vậy, chỉ là ngẩng đầu lên cười nói từ tận đáy lòng.
"Làm ơn, cho tôi một phần nữa."
Nói xong, Ân Nhã có chút ngượng ngùng, làm một mỹ nữ, việc xin thêm cơm ở bên ngoài có chút không hay, dù sao giữ gìn vóc dáng vẫn là điều quan trọng nhất.
"Xin lỗi, ở đây chúng tôi mỗi bữa chỉ phục vụ mỗi khách một phần thôi ạ." Viên Châu đối với mỹ nữ luôn kiên nhẫn và có thiện ý hơn một chút, những thứ đẹp đẽ luôn khiến lòng người vui vẻ.
"Được rồi, vậy tối mấy giờ các anh đóng cửa?" Ân Nhã bị từ chối, có chút kinh ngạc chớp chớp mắt hạnh, lập tức chuyển đề tài.
Thấy mỹ nữ không hỏi cặn kẽ, Viên Châu cảm thấy vừa vui mừng vừa thất vọng, nếu như hỏi thêm hai câu nữa thì chẳng phải là có thêm đề tài để nói chuyện rồi sao, bất quá bây giờ xem ra tài nấu nướng của anh cũng đã chinh phục được dạ dày của cô ấy rồi.
"Chín giờ tối ạ."
"Được, tính tiền đi."
Ân Nhã nhanh chóng lấy tiền rồi rời đi, mặc dù có chút kinh ngạc với việc yêu cầu của mình bị từ chối, nhưng cũng không đến mức tức giận, mỗi nơi đều có quy định riêng, huống chi là một cửa tiệm có thể làm ra món cơm chiên trứng ngon như vậy.
Cô cũng không phải là loại người cho rằng mình xinh đẹp thì cái gì cũng phải theo ý mình, tất nhiên với tính cách như vậy thì cũng không thể nào lên làm trợ lý giám đốc được.
"Cảm ơn quý khách, lần sau lại ghé ạ."
Câu nói này của Viên Châu là thật lòng.
Buổi trưa trôi qua rất nhanh, nếu như là cửa tiệm nhỏ bình thường, hiện tại cần phải chuẩn bị nguyên liệu cho buổi tối, những gì bán hết vào buổi trưa thì phải bổ sung thêm.
Rau cần rửa, cơm cần nấu, những loại rau cần cắt trước, linh tinh những việc này phải mất cả một buổi chiều mới có thể chuẩn bị xong.
Đăng bởi | QuiQuyetCoc |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 13 |