Nhiệm Vụ Thứ Ba
"Hì hì, tôi đây chẳng phải đang cho ông chủ Viên cơ hội thể hiện sao." Cậu thanh niên đeo kính mặt không đổi sắc, nói bậy.
"Thôi, mọi người mau đi đi, xem kìa, có người đang đợi rồi." Cô gái tóc ngắn uống xong ngụm canh cuối cùng rồi nói.
Quả thực lúc này, ba vị trí còn trống vừa nãy đã sớm kín chỗ, phía sau đã bắt đầu có người chờ bàn.
Điều này trong thực tế gần như không thể xảy ra, một cửa tiệm chỉ có cơm chiên trứng, vị trí vốn đã nhỏ, chỉ có tám chỗ, còn phải bày thêm kệ hoa, khiến khách không thể ngồi hết, đã vậy còn không bán mang về, cho dù anh có tự mang bát đến cũng không được mang ra ngoài ăn, à đúng rồi, còn không được phép gọi phần thứ hai, quan trọng nhất là trong điều kiện như vậy, cơm chiên trứng như vậy lại bán với giá 188 tệ.
Dần dần, xung quanh tiệm nhỏ vô danh của Viên Châu đã có chút danh tiếng, cũng chính là lúc này Viên Châu nhận được nhiệm vụ thứ ba.
Lúc này, tiệm nhỏ của Viên Châu đã không còn là nơi không ai hỏi han như lúc ban đầu nữa. Đúng chín giờ sáng, chín giờ tối mới đóng cửa. Viên Châu cũng rất liều mạng.
Kết quả của sự nỗ lực là sáng sớm có thể bán khoảng hơn một trăm phần cơm chiên trứng, mà giữa trưa và buổi tối thì người đến người đi tấp nập, cửa tiệm nhỏ bé bị chen chúc chật như nêm cối, đương nhiên càng nhiều người có ý kiến đối với những quy định này, yêu cầu mang đi, nếu không sẽ bỏ đi nơi khác.
Mà thái độ của Viên Châu đương nhiên là trong lòng ngậm nước mắt nóng, ngoài mặt thản nhiên từ chối tất cả, cũng có người tức giận tuyên bố không bao giờ tới nữa, liền thật sự không tới, còn có nhiều người không nỡ rời xa tay nghề của Viên Châu.
Đối với việc này, Viên Châu tuy đáng tiếc nhưng cũng không cảm thấy có gì, sau khi có hệ thống, quả đúng là không còn như xưa, không quan tâm chút lợi ích nhỏ nhoi của mấy người kia, đương nhiên nếu sau này họ quay lại, Viên Châu vẫn sẽ giả vờ như không biết người này từng thề không bao giờ tới nữa.
Cũng chính là lúc này hệ thống công bố nhiệm vụ thứ ba.
Viên Châu đang ngồi ngay ngắn trên giường mình, đếm thu nhập nửa tháng mở tiệm, nói chính xác thì dù có nhàn rỗi nhàm chán đến mấy cũng đếm tiền, ngoại trừ ba ngày đầu kinh doanh ế ẩm, sau khi hoàn thành nhiệm vụ hai vào ngày thứ năm, hai món bán cùng nhau khiến việc kinh doanh tốt đến mức không dừng lại được.
Dựa theo mỗi ngày bán ra năm trăm phần cơm chiên trứng, trong đó combo cơm chiên trứng chiếm ba trăm phần, Viên Châu có thể được hai phần, làm việc từ chín giờ sáng đến chín giờ tối cũng rất vất vả, hiện tại chính là thời điểm kiểm tra thành quả.
Từng tờ tiền một trăm tệ đỏ chót đặt trên giường cực kỳ hấp dẫn, bởi vì hệ thống mỗi lần đều trực tiếp lấy đi tám phần của hắn, hiện tại những thứ này chính là hai phần còn lại thuộc về Viên Châu.
"Một tờ, hai tờ, ba tờ..."
Viên Châu bắt đầu lẩm nhẩm đếm.
Con số cuối cùng khiến Viên Châu bắt đầu không thể tin được, lại cẩn thận đếm một lần, phát hiện vẫn là 249.880 tệ, 24 vạn 9.880 tệ chẵn.
"Ha ha ha ha!"
Viên Châu không nhịn được cười lớn, mới qua bao lâu chứ, mới nửa tháng, trừ phí điện nước cũng có thể có hai mươi bốn vạn, nhân viên văn phòng bình thường một tháng mới hơn tám ngàn, nhân viên văn phòng cao cấp cũng bất quá một tháng hai ba vạn, mà mình một ngày có thể kiếm lời một vạn sáu, hai ngày chính bằng tiền lương ba tháng của nhân viên văn phòng bình thường, đúng là kinh doanh một vốn bốn lời.
Hai ba vạn đầu tư lúc trước đã kiếm về từ lâu, cái này còn nhanh hơn so với cướp, mà mình cũng không tính là vất vả, tuy thời gian đã là mười một giờ tối, nhưng Viên Châu không hề buồn ngủ, đây là lần đầu tiên kiếm được nhiều như vậy, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy nhiều tờ tiền mệnh giá một trăm xếp chồng lên nhau như thế.
"Xem ra chẳng mấy chốc mình sẽ bước lên đỉnh cao của cuộc đời."
Viên Châu cầm tiền đầy tay, nhắm mắt cảm nhận mùi mực in trên tiền, đây hẳn là mùi thơm tuyệt vời nhất trên thế giới, được yêu thích nhất.
Nghĩ đến một tháng sau ít nhất số tiền còn phải gấp đôi, Viên Châu cảm thấy mình đã say mê trong cảm giác này, còn có cảm giác gì tốt đẹp hơn so với việc bỏ công sức ra gặt hái được thành quả, thậm chí vượt qua cả mong đợi.
Đúng lúc đó, hệ thống đã lâu không động tĩnh đã hiển thị nhiệm vụ mới.
Hệ thống hiện chữ: "Nhiệm vụ thứ ba bắt đầu."
Nhiệm vụ 2: Xét thấy ký chủ đã có chút danh tiếng ở xung quanh, yêu cầu trong hai mươi ngày đạt được hơn một ngàn độ nổi tiếng trên mạng.
Nhắc nhở nhiệm vụ: Không được tự mình tuyên truyền hoặc bỏ tiền ra tuyên truyền, là một trù thần tương lai sao có thể tự mình tuyên truyền, phải là người khác cam tâm tình nguyện truyền miệng.
Phần thưởng nhiệm vụ: Mì Thanh Thang.
Thu lại tâm trạng hưng phấn, Viên Châu cẩn thận xem xét nhiệm vụ, sau đó hỏi:
"Cần độ nổi tiếng như thế nào?"
Hệ thống hiện chữ: "Người dùng mạng biết rõ, nhận biết tiệm ăn nhỏ của Trù Thần cụ thể làm gì."
"Vậy có ấn tượng thì sao?" Viên Châu nhớ tới những khách nhân chụp ảnh rồi đăng lên, bèn hỏi.
Một ngàn độ nổi tiếng không tính là cao, nếu tính cả có ấn tượng, hẳn là đã vượt qua rồi.
Hệ thống hiện chữ: "Không tính, cần người dùng mạng biết, nhận biết tiệm ăn nhỏ của Trù Thần cụ thể làm gì."
"Xem ra yêu cầu tương đối cao, có chút khó khăn."
Theo Viên Châu, một người có ấn tượng đối với một thứ tuy có chút khó khăn, nhưng đối với tiệm ăn nhỏ đặc biệt như Viên Châu mà nói không phải việc khó gì, nhưng muốn cụ thể thì rất khó, cụ thể tức là phải nhớ kỹ, trên mạng có rất nhiều chuyện mới mẻ, trừ phi tận mắt nhìn thấy nếu không khó có thể nhớ kỹ.
Ví dụ như đoạn thời gian trước trên mạng có tin tức nói, có tiệm mì thịt bò vô cùng đắt, hai ngàn tệ một bát còn phải đặt trước, rất khó ăn được, nhưng chỉ sợ không ai biết cửa tiệm đó là ở Đài Loan, tên là mì thịt bò Ngưu Ba Ba Đài Loan, trong tiệm đắt nhất là hai ngàn tệ một bát, nhưng cũng có một trăm tệ một bát, đương nhiên là tiền Đài Loan.
Một Đài tệ bằng 0,2086 nhân dân tệ, đổi thành nhân dân tệ thì bát rẻ nhất cũng chỉ hai mươi tệ, bát mì thịt bò đắt nhất cũng có 417,2 tệ một phần, đúng là giá trên trời, trong tiệm Viên Châu cũng không bán đắt như vậy.
Đăng bởi | QuiQuyetCoc |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 89 |