Cửa hàng nhỏ đi đúng quỹ đạo (2)
Viên Châu cũng không ngờ hai người ăn xong cùng một lúc còn ăn ý như vậy, nghiền ngẫm nhìn hai người, Cao Dĩnh và Ô Hải đều có chút xấu hổ.
Sau đó anh nói: "Thật ngại quá, tất cả đồ của tôi ở đây đều chỉ cung cấp một phần, phía sau có ghi rồi."
"Ông chủ Viên, tôi không gọi nhiều, chỉ cần thêm bát canh và củ cải muối, bên ngoài đều cung cấp miễn phí vô hạn, ông chủ Viên không phải keo kiệt như vậy chứ." Ô Hải đương nhiên biết quy củ của nơi này, chỉ là món ăn kèm này theo anh thấy hẳn là có thể thêm, món ăn ngon như thế, cho dù không cần cơm Ô Hải cũng có thể ăn mười bát tám bát, đây quả thực là việc nhỏ.
"Đúng vậy, ông chủ, tôi chỉ cần một chén canh cũng được." Bên kia Cao Dĩnh cũng nghiêm mặt nói.
"Cung cấp một phần nghĩa là không thể thêm." Viên Châu vẫn lãnh khốc vô tình như cũ từ chối.
"Còn quy định của cửa hàng bên ngoài thế nào, không có quan hệ với tôi." Viên Châu nghĩ nghĩ còn nói thêm một câu.
Nói đùa, cửa hàng nhỏ có hệ thống trù thần, tuyệt đối khác với những cửa hàng nhỏ ngoài kia.
Lần này Cao Dĩnh không nói gì nữa, quay đầu nhìn lại, quả thực trong tiệm có ghi chú như vậy, nhìn thật sâu Viên Châu, cầm lấy túi da nhỏ xoay người ra khỏi cửa tiệm.
Ánh mắt này theo Viên Châu thấy giống như mang theo bất mãn và sát khí, nghĩ lại, nếu như không phải Cao Dĩnh tận mắt nhìn thấy là Viên Châu làm ra, sợ rằng sẽ trực tiếp đạp anh một cước cũng không biết chừng. Người để cho người ta ăn không no rất đáng sợ, cố ý để cho phụ nữ ăn không no càng đáng sợ hơn.
Viên Châu khoanh tay trước ngực, đứng ở nơi đó với vẻ mặt thản nhiên.
"Ông chủ Viên, anh như vậy không được, hay là cho một đĩa củ cải muối đi?" Ô Hải nhìn cái bát sạch trơn, chưa từ bỏ ý định tiếp tục nói.
"Ồ, thật sao." Viên Châu giọng điệu bình thản, hoàn toàn không bị ảnh hưởng.
"Thôi được rồi, anh thắng rồi, buổi tối tôi lại đến, nhưng mà canh cho tôi nhiều một chút, củ cải cũng ít một chút, ăn với cơm không đủ, anh thêm mấy miếng nữa, vậy là được rồi." Ô Hải đành phải xuống nước, trong lòng tràn đầy hy vọng như vậy sẽ thành công, nhìn Viên Châu.
Mà Viên Châu nhíu mày, ngữ khí thản nhiên nói:
"Mỗi phần ở chỗ tôi đều có lượng giống nhau, rất chính xác, không tin anh có thể dùng thước đo."
Thước đo?
""
Ô Hải cạn lời, chỉ đành xoay người ra cửa, quyết định vẫn là về nhà mình nghỉ ngơi đã.
Thấy không còn kịch hay để xem, mấy người vừa nãy chăm chú hóng chuyện mới bắt đầu lần lượt gọi món, đương nhiên đều gọi suất cơm chiên trứng mới.
Xem xong một màn này, coi như đã biết mùi vị của món mới.
Còn về thói quen hóng chuyện, thật sự không trách mấy người này, ai bảo người mới tới ăn cơm gần như đều gọi thêm một phần, sau đó có thể nhìn ông chủ Viên Châu lạnh lùng, tàn nhẫn từ chối người khác y như lúc từ chối mình, coi như là bù đắp một chút cho bản thân lúc ấy bị từ chối, thực khách đã từng tới ăn giờ đều đã hình thành thói quen tốt như vậy.
Năm phần cơm chiên, đối với Viên Châu đã quen tay mà nói cũng không phải chuyện gì to tát, chưa đầy mười phút đã bưng toàn bộ đến trước mặt từng người, mà lúc này Ân Nhã mải ăn nãy giờ cũng vừa ăn xong bữa trưa của mình.
"Haiz!"
Khẽ thở dài, Ân Nhã mới đưa ánh mắt thâm trầm nhìn Viên Châu, nói: "Ông chủ Viên, anh cố ý phải không?" Giọng điệu oán giận, vẻ mặt ai oán, cứ như Viên Châu là tên người yêu phụ bạc vậy.
Bộ dạng này khiến Viên Châu vừa mừng thầm vừa thấy buồn cười.
"Khụ khụ."
Viên Châu hắng giọng một cái rồi hỏi: "Sao thế? Cố ý gì?"
"Anh làm suất ăn này ngon như vậy, sau này tôi biết làm sao? Tiền lương của tôi không đủ ăn cơm đắt thế này, anh nói xem có phải anh cố ý không?" Ân Nhã trừng đôi mắt hạnh xinh đẹp, nhìn thẳng Viên Châu nói.
"Không sao, thỉnh thoảng cô có thể tới." Viên Châu không nghĩ ngợi gì đáp luôn.
"Phụt."
Đây là cô gái tóc ngắn, mái bằng nhịn không được bật cười, thấy Viên Châu không hiểu gì, còn Ân Nhã thì xấu hổ, cô liền lập tức nói: "Không có gì, không có gì, chủ yếu là cơm này ngon quá."
"Ngon thì cô mau ăn đi, nếu ăn không hết tôi có thể giúp cô húp canh." Mặt Ân Nhã đỏ bừng, giọng mang ý uy hiếp.
"Không, không, ở đây phần ít, tôi tự ăn là được rồi." Cô gái tóc ngắn vội vàng che chắn đồ ăn của mình, hơi dịch ra xa Ân Nhã một chút, bộ dạng này khiến Ân Nhã càng cạn lời.
Ân Nhã không thèm để ý cô, quay đầu nói với Viên Châu: "Ông chủ Viên, anh xem chúng ta thân quen như vậy, anh thêm cho tôi một bát canh được không?"
Đối mặt với lời thỉnh cầu nho nhỏ của mỹ nữ, nếu như là Viên Châu trước kia, dù có chi li đến mấy cũng sẽ lập tức đồng ý, chỉ có điều bây giờ thì...
"Không được, đây là quy định của tiệm." Viên Châu dứt khoát từ chối, trong lòng cũng có chút oán trách, không khỏi hỏi thầm hệ thống.
"Hệ thống, loại canh này không thể cung cấp riêng sao?"
Hệ thống hiện chữ: "Xin ký chủ nỗ lực thăng cấp."
""
Hay lắm, đúng là hệ thống, trên mặt Viên Châu vẫn giữ nguyên vẻ nghiêm túc, còn thực ra trong lòng anh thế nào thì chỉ có bản thân anh mới biết.
"Ông chủ Viên, anh làm vậy sẽ dễ mất khách hàng như tôi lắm đấy." Lần này Ân Nhã thật sự tức giận rồi.
Dù sao mình cũng là một mỹ nữ có nhiều người theo đuổi, cho dù là đàn ông không quen biết bây giờ cũng phải có chút dao động chứ, huống chi mình thường xuyên tới đây ăn cơm, còn giúp giới thiệu nhiều khách như vậy, tuy rằng đều là vì cơm chiên trứng ngon tuyệt đỉnh này mà ở lại, nhưng cũng có công lao của mình chứ.
Thế mà giờ anh lại không hề dao động, thẳng thừng từ chối, trong mắt Ân Nhã, Viên Châu trực tiếp biến thành đại ác ma, hơn nữa còn là loại keo kiệt bủn xỉn nữa.
Cảnh tượng này Viên Châu không thể nói gì, chỉ có thể lẳng lặng nhìn Ân Nhã.
Thấy Viên Châu không trả lời, chỉ yên lặng nhìn mình, Ân Nhã cũng đành chịu thua, nói một câu:
"Hừ, tôi đi trước đây."
Rồi xách túi đi thẳng, ngay cả đồng nghiệp cùng tới cũng không đợi.
"Ông chủ Viên, anh được đấy, thỉnh cầu của đại mỹ nữ mà mặt không đổi sắc, anh đúng là..." Cậu thanh niên đeo kính ngồi ở rìa giơ ngón tay cái về phía Viên Châu, bội phục nói.
"Nói ông chủ Viên, vậy sao vừa rồi cậu không đi nịnh hót đi?" Người đàn ông mặc vest lớn tuổi hơn chỉ vào bát nhỏ Thanh Hoa sạch bong của cậu thanh niên đeo kính, khinh bỉ nói.
Đăng bởi | QuiQuyetCoc |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 89 |