Cửa hàng nhỏ đi đúng quỹ đạo
combo cơm chiên trứng kia rõ ràng là trong các cửa tiệm bình thường đều có, nhưng ở đây lại đắt hơn mười mấy lần, mà món vốn dĩ đắt hơn cơm chiên trứng bình thường mười mấy lần lại chỉ có cơm chiên trứng. Cao Dĩnh cảm thấy có lẽ mình đã rất lâu không ăn ở bên ngoài, nên có chút không hiểu thế giới bên ngoài rồi.
Đưa tay nhẹ nhàng vuốt trán, nhìn ánh nắng ngoài cửa, Cao Dĩnh vẫn quyết định gọi một phần ăn cho xong.
"Cho ly nước, với một phần cơm chiên trứng."
"Thật xin lỗi, ở đây tôi không cung cấp đồ ăn nào khác ngoài những món trên bảng giá, bao gồm cả nước." Viên Châu nhún vai, nhìn Cao Dĩnh nói.
"&..." Dù Cao Dĩnh làm nhân sự đã nhiều năm, sớm đã luyện được tính không dễ tức giận, nhưng giờ phút này cũng có chút nhịn không được muốn chửi thề.
Cơm chiên trứng bán với giá 188 tệ mà không cung cấp một ly nước lọc! Nếu không phải thật sự không muốn chạy tới chạy lui tìm chỗ ăn, Cao Dĩnh đã muốn phẩy tay áo bỏ đi rồi, tiền của cô cũng không phải gió lớn thổi tới.
"Vậy thì cho một combo cơm chiên trứng!" Cao Dĩnh nói có chút nghiến răng nghiến lợi.
"Được, chờ một chút."
Viên Châu cũng không thèm để ý thái độ của Cao Dĩnh, dù sao lát nữa ăn xong, Cao Dĩnh chắc chắn sẽ phải quỳ rạp xuống trước cơm chiên trứng, chỉ cần kinh tế cho phép, Cao Dĩnh chắc chắn sẽ quay lại.
Từ khi Viên Châu có hệ thống, có những món ăn này, anh liền không cần lo lắng vấn đề khách hàng gì nữa, dù sao thế giới rộng lớn, người mê ăn uống nhiều vô kể, mục tiêu của Viên Châu là biển sao trời kia.
Ngồi ở vị trí của mình, trả tiền xong, Cao Dĩnh cảm thấy mình bị lừa, quay đầu muốn hỏi thăm gã đàn ông có ria mép bên cạnh một chút, lại nhìn thấy hắn đang với vẻ mặt hưởng thụ uống canh, ăn đồ ăn kèm, thỉnh thoảng còn múc một muỗng cơm chiên trứng nhét vào trong miệng, hoàn toàn không phát hiện mình đang nhìn hắn.
"Chẳng lẽ là bởi vì ăn ngon nên mới đắt như vậy?"
Điều này làm cho Cao Dĩnh cảm thấy có chút khó tin, nhưng dù ăn ngon thế nào cũng không khoa trương như vậy, nhìn cái vẻ hạnh phúc kia kìa.
"Phần cơm chiên trứng đặc biệt của cô đây, mời cô dùng bữa." Viên Châu bưng phần cơm chiên trứng đặt xuống, cắt ngang suy nghĩ của Cao Dĩnh.
Cao Dĩnh đánh giá một phen dụng cụ và phần ăn trước mặt, lấy ra túi da nhỏ, từ bên trong móc ra một gói khăn ướt có in chữ dùng trong y tế, lau hai chiếc thìa lớn nhỏ khác nhau, lúc này mới bắt đầu ăn.
Mục tiêu đầu tiên đương nhiên là canh rong biển, đi xa như vậy lại nói chuyện một hồi, miệng khô là tất nhiên.
Thìa múc canh là loại chuyên dụng, phù hợp với kích thước của chén nhỏ tráng men, cho nên một thìa cũng không có bao nhiêu canh. Mà Cao Dĩnh múc vừa vặn, bên trong một miếng nhỏ rong biển, hơn nửa thìa canh, cô ưu nhã cẩn thận đưa vào trong miệng, ngay cả son môi cũng không bị lem.
Môi Cao Dĩnh khẽ mím rồi nuốt xuống, mùi vị canh trong miệng bùng nổ.
Đúng là bùng nổ, rất khó tưởng tượng canh thanh mát phải ngon tới mức nào, mới bùng nổ như vậy.
Từ đầu lưỡi bắt đầu đến cuống lưỡi, rồi đến cổ họng, thực quản, cuối cùng là trong dạ dày, mỗi một giọt canh đi qua đều đang cảm nhận được mỹ vị, đó là một loại mỹ vị làm cho lòng người vui vẻ tới cực điểm, không cách nào hình dung. Giờ thì Cao Dĩnh đã biết vì sao biểu cảm của gã đàn ông có ria mép kia lại như vậy rồi.
Vẻ mặt hạnh phúc kia không phải là giả!
Cao Dĩnh bây giờ hoàn toàn không khống chế được vẻ mặt của mình, không, không cần để ý biểu cảm gì nữa, tất cả tế bào trên người cô đều đang reo hò muốn ăn, muốn ăn đồ trước mặt. Cao Dĩnh cũng bắt đầu một muỗng cơm chiên trứng một ngụm canh, lại thêm một miếng củ cải muối, đây thật sự là chuyện mỹ diệu.
Thời gian chuyển tới 12 giờ 10 phút, người đi trên đường bắt đầu nhiều hơn, Ân Nhã dẫn theo mấy đồng nghiệp thường tới, chiếm hết sáu cái ghế còn lại.
"Hô"
Ân Nhã dùng tay vỗ vỗ ngực, thở phào một cái rồi cười nói với mấy đồng nghiệp: "May là hôm nay chúng ta tới sớm."
"Đúng vậy, may mắn là chúng ta vừa đến giờ đã lập tức quẹt thẻ, nếu không lại phải chờ rồi." Một cô gái tóc ngắn, mái ngang ngồi bên cạnh Ân Nhã cũng cảm thán một câu.
Mấy người nói chuyện một hồi, vẫn là Ân Nhã mở miệng hỏi trước.
"Ông chủ, hôm nay có món mới chưa?"
"Đã có rồi, trưa nay vừa mới bắt đầu bán, họ đang ăn đó." Viên Châu mỉm cười chỉ vào bàn trước mặt Cao Dĩnh và Ô Hải đang nghiêm túc thưởng thức.
"Ồ? Hôm nay có canh, vậy cho tôi phần này." Ân Nhã nhìn theo ngón tay Viên Châu, phát hiện Cao Dĩnh đang uống canh, vui vẻ quyết định.
"Tiểu Nhã, em xem bảng giá đi." Cô gái tóc ngắn kéo kéo Ân Nhã, chỉ vào bảng giá cho cô xem.
Hiện tại khách hàng trong cửa hàng Viên Châu đã không còn là tình cảnh ít ỏi nữa rồi, khách thường đến rất nhiều, cơ bản là truyền miệng nhau. Nhóm này chính là đồng nghiệp của công ty Ân Nhã, một người dẫn một người tới, cơ bản mỗi ngày đến ăn một lần, sớm đã biết giá cơm chiên trứng, cũng không có bất kỳ ý kiến gì.
Lần này như vậy cũng là bởi vì nhìn thấy bộ đồ ăn trước mặt Ô Hải cùng Cao Dĩnh, mới có chút thắc mắc.
"Ông chủ Viên, combo cơm chiên trứng này của anh chỉ thêm hai món này thôi sao?"
Ân Nhã nhìn thấy giá tiền 288 tệ cũng có chút há hốc mồm, lương tháng của cô tuy rằng không tệ, nhưng mỗi ngày một bữa ăn nhiều như vậy vẫn có chút tiếc tiền, con gái tiêu tiền vốn dĩ đã nhiều rồi.
"Yên tâm, xứng với cơm chiên trứng của tôi, cô thử xem." Viên Châu vừa vặn bưng ra phần cơm chiên trứng đặc biệt của Ân Nhã, nói một câu như vậy.
"Cô thử xem, sẽ biết." Viên Châu đặt khay xuống, ý bảo Ân Nhã thử một chút rồi nói.
"Được, vậy tôi ăn đây." Ân Nhã gật đầu, cầm lấy thìa bắt đầu ăn.
Lập tức biểu cảm của cô liền biến thành giống hai người bên cạnh đã sắp ăn xong, vẻ mặt hưởng thụ, dáng vẻ không dừng được, đương nhiên có chút khác biệt rất nhỏ, hai người sắp ăn xong, lông mày bắt đầu nhăn lại.
"Ông chủ cho thêm một bát canh rong biển và củ cải muối!"
"Ông chủ thêm một bát canh rong biển và củ cải muối!"
Cao Dĩnh cùng Ô Hải trăm miệng một lời nói.
Hai người nhìn nhau, lại làm như không có việc gì quay lại nhìn chằm chằm Viên Châu, chờ trả lời.
Đăng bởi | QuiQuyetCoc |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 92 |