Sản phẩm mới gây ra sóng gió
"Hệ thống, cho ta thêm một bát canh rong biển và củ cải muối nữa, ta có thể không ăn với cơm."
Hệ thống hiển thị: "Món ăn kèm và canh không thể thêm."
"..."
"Hóa ra là treo vị giác của người khác, chỉ một chút như vậy sao đủ ăn." Giờ thì cuối cùng Viên Châu cũng đã thấm thía nỗi khổ của những thực khách chỉ có thể ăn một bát cơm chiên trứng, mặc dù anh có thể gọi thêm một phần nữa với giá 288 tệ, nhưng vẫn có chút không cam lòng.
Thời gian thấm thoắt, đã là mười một giờ rưỡi trưa, kiểm tra kỹ càng cửa hàng một lần, bảng giá đã tự động hiển thị giá của combo cơm chiên trứng, những công việc chuẩn bị khác gần như không có, kiểm tra hình ảnh của mình một phen, Viên Châu mở cửa chính.
Cửa lớn vừa mở chưa đầy năm phút, đã có khách hàng bước vào, lần này không phải khách quen cũ mà là một khách hàng mới.
Khách hàng là nữ, khoảng chừng ba mươi tuổi, ăn mặc theo phong cách trí thức, bộ vest công sở màu xanh lam lịch sự, tay cầm túi xách da nhỏ, đeo kính không gọng, ánh mắt có vẻ sắc sảo, tóc búi cao, trang điểm nhẹ nhàng, màu môi là màu đỏ nhạt.
"Cốc cốc cốc."
Cô đi giày cao gót bước vào, quan sát tỉ mỉ tình hình trong cửa hàng, có vẻ như đang soi mói vấn đề vệ sinh, khẽ gật đầu có vẻ hài lòng, sau đó mới ngồi xuống chiếc ghế đối diện Viên Châu.
Cô nhìn bàn một chút, gỗ nguyên khối không sơn, phía trên cũng rất sạch sẽ, không có vết dầu mỡ, trong lòng hài lòng gật đầu, sau đó mới đặt chiếc túi da nhỏ trong tay lên bàn.
Cô gái tên là Cao Dĩnh, năm nay 31 tuổi, là nhân viên nhân sự của một công ty lớn. Bởi vì mắc bệnh sạch sẽ, nên trừ khi cần thiết, cô rất ít khi dùng bữa bên ngoài. Hôm nay cũng là trùng hợp, xe của Cao Dĩnh bị hỏng nên không thể về nhà ăn cơm. Còn bạn hỏi sao không đi xe ngoài á? Có nhiều người đã ngồi những chiếc xe đó, hơn nữa còn là không gian kín, nghĩ đến đó Cao Dĩnh thà tìm một cửa hàng sạch sẽ tùy tiện ăn chút gì còn hơn.
Những cửa hàng ăn uống dưới lầu công ty quả thật rất nhiều, nhưng người cũng rất đông, hơn nữa bảng hiệu thoạt nhìn rất dơ bẩn, Cao Dĩnh đương nhiên sẽ không ghé vào. Chọn tới chọn lui, cô thấy chỉ có cửa hàng nhỏ của Viên Châu không có bảng hiệu là trông sạch sẽ nhất.
Cao Dĩnh không biết điều này là tất nhiên, cửa hàng nhỏ của Viên Châu nằm trong phạm vi phủ sóng của hệ thống, chỉ cần có một hạt bụi hay vết bẩn nào đều sẽ bị hệ thống trực tiếp loại bỏ. Có thể nói mức độ sạch sẽ của cửa hàng này có thể so với phòng vô khuẩn, đương nhiên là không có vi khuẩn có hại, chỉ có lợi khuẩn mà thôi.
"Ông chủ, ở đây anh có món gì đơn giản không?" Cao Dĩnh nghĩ rằng nếu món ăn đơn giản thì tay ít phải tiếp xúc, như vậy sẽ sạch sẽ hơn một chút.
"Thực đơn ở trên tường phía sau, cô xem thử đi." Từ lúc Cao Dĩnh đi vào, Viên Châu đã quan sát cô, đầu tiên là cô ghét bỏ đánh giá một lúc lâu rồi mới đến ngồi. Viên Châu đoán chừng cô thấy giá cả cũng sẽ không muốn ăn, liền tùy ý chỉ chỉ vào vách tường.
Cao Dĩnh quay đầu lại nhìn bảng giá, cô khẽ đẩy mắt kính, tưởng rằng kính bị mờ dẫn đến việc người cận thị nhẹ như mình nhìn nhầm. Định thần nhìn kỹ thì đúng là giá như vậy, Cao Dĩnh không khỏi quay đầu nhìn ông chủ, trong lòng thầm nghĩ.
"Không ngờ nhìn bảnh bao thế kia, lại mở cửa hàng gian dối, cơm chiên trứng 188 tệ một phần, còn combo cơm chiên trứng đắt hơn một trăm tệ, tận 288 tệ."
"Ông chủ, anh chỉ có hai món này thôi sao?" Cao Dĩnh kinh ngạc bất mãn hỏi.
"Ơ? Hôm nay tôi không phải người đầu tiên, ông chủ Viên cho một phần món mới đi, tôi đã đợi từ sáng sớm rồi đó." Không đợi Viên Châu trả lời, Ô Hải, người đàn ông với bộ ria mép ở lầu đối diện đã sải bước đi vào.
"Chim mồi à?" Cao Dĩnh thoáng quay đầu nhìn qua, thầm đánh giá thấp.
Ô Hải đầu tiên quay đầu nhìn giá cả trên bảng giá, từ trong ví tiền rút ra ba tờ tiền màu đỏ đưa cho Viên Châu.
Viên Châu đưa tay nhận lấy bỏ vào hộp tiền. Tiện thể nói luôn, hộp tiền này do hệ thống sản xuất, tiền nhận được bỏ vào sẽ tự động hiện ra đúng số tiền cần thối lại, hoàn toàn không cần lo lắng sai sót, đúng là thao tác dành cho người lười.
Thứ này tuyệt đối là công cụ mà nhân viên thu ngân các ngành các nghề cực kỳ hâm mộ, dù sao nhân viên thu ngân đều là "thừa không trả lại, thiếu tự bỏ tiền túi" mà.
Mỗi ngày sau khi ngừng kinh doanh, hệ thống sẽ tự động thu đi chín phần, bất quá từ hôm nay là tám phần, sẽ để lại cho Viên Châu hai phần.
"Chờ một chút," Viên Châu đưa cho Ô Hải 12 tệ tiền thừa, liền xoay người trở về phòng bếp chuẩn bị cơm chiên.
Theo Cao Dĩnh, một phần cơm chiên trứng không mất bao lâu, cho dù là combo cơm chiên trứng cũng vậy. Cô nghĩ đợi người được cho là "chim mồi" kia ăn xong rồi nói tiếp, bàn tay trắng nõn mềm mại hất nhẹ lọn tóc bên tai, Cao Dĩnh cũng không nói chuyện, lẳng lặng nhìn Viên Châu quay lại làm cơm chiên.
Cao Dĩnh đoán rất đúng, thời gian làm một phần cơm chiên trứng và combo cơm chiên trứng đặc biệt quả thật giống nhau, bởi vì vẫn chỉ cần làm cơm chiên là được. Viên Châu đặt phần cơm chiên trứng đã chuẩn bị xong xuống, trên khay lại lập tức xuất hiện các món ăn kèm của combo cơm chiên trứng, một bát canh rong biển và một đĩa củ cải muối, kỹ thuật này quả thực là ảo diệu vô cùng.
Viên Châu nhanh nhẹn bưng khay tới gần chỗ Ô Hải.
"Tôi nói ông chủ Viên, combo đặc biệt này của anh chỉ có thêm hai món này thôi à?" Ô Hải vươn cổ nhìn chằm chằm vào cái khay trong tay Viên Châu, hỏi.
"Ăn rồi nói sau." Viên Châu cũng không nói nhiều, đặt khay trong tay xuống, nhanh chóng lấy đồ vật ra.
"Được, vậy tôi đây không khách khí." Ô Hải cũng là khách quen, biết tính tình Viên Châu không thích nói nhiều, làm người rất có nguyên tắc, đương nhiên đồ ăn ngon là số một, nên anh cầm lấy chiếc thìa chuẩn bị húp một ngụm canh trước.
Mà Cao Dĩnh quan sát một hồi, xem như đã xác định đây không phải là "chim mồi", liền hỏi: "Ông chủ, đây là combo cơm chiên trứng à? Vậy cơm chiên trứng thì sao?"
"Cơm chiên trứng chính là chỉ có cơm chiên trứng." Viên Châu đối mặt với mỹ nữ cũng dứt khoát trả lời.
"Vậy mà anh còn bán đắt như vậy?" Cao Dĩnh cảm thấy có chút khó hiểu.
Đăng bởi | QuiQuyetCoc |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 70 |