Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Viên Châu "lừa" cha

Phiên bản Dịch · 1325 chữ

Đi ra khỏi cửa lớn, cô gái mắt to còn ở phía sau nói: "Hoan nghênh quý khách lần sau ghé thăm."

Viên Châu một tay cầm điện thoại mới và máy tính, một tay nhìn số tiền mình vừa tiêu, trong lòng không khỏi hài lòng.

Nếu là trước kia, chắc chắn anh đã không có nhiều tiền nhàn rỗi như vậy để mua mấy thứ này.

Cầm lấy điện thoại di động mới xem giờ, đã là mười một giờ rưỡi trưa, đến giờ ăn cơm trưa rồi. Đây cũng chính là lúc Viên Châu thực hiện mục đích khác của mình khi ra ngoài ngày hôm nay.

Trước kia, sau khi tốt nghiệp đại học, Viên Châu không tìm công việc liên quan đến chuyên ngành thiết kế thời trang của mình, mà là tới làm việc tại một khách sạn ba sao, bắt đầu từ vị trí tạp vụ, với mong muốn học cho giỏi nấu nướng. Nhưng khi chưa gặp được hệ thống, thiên phú nấu nướng của anh chỉ ở mức bình thường, lại không có thầy giỏi để chỉ dạy, hai năm trôi qua, trình độ nấu nướng vẫn chỉ ở mức gà mờ.

Chỉ có điều, trên thế giới này, người làm cơm chiên trứng và bánh bao mà ngon hơn anh thì không có, Viên Châu rất tự hào và hài lòng về điều này.

Dù sao anh cũng đã từng làm việc ở khách sạn ba sao, mỗi ngày ở trong bếp đều nấu cho khách ăn, bản thân lại chưa từng được ăn qua. Cho dù bây giờ anh biết tài nấu ăn của những người đó không ngon bằng mình, nhưng cũng khiến Viên Châu cảm thấy rất tiếc nuối.

Hiện tại có cơ hội, anh nhất định phải đi thử, hơn nữa phải thử ở khách sạn ba sao, chứ không phải năm sao.

Viên Châu bắt taxi đi thẳng đến khách sạn Danh Nhân nơi trước kia mình làm việc.

Bác tài xế dừng xe ngay tại khu vực đỗ xe dành riêng cho taxi ở trước cửa.

Viên Châu ngẩng đầu nhìn cánh cửa lộng lẫy trước mắt, mấy chữ "Khách sạn Danh Nhân" mạ vàng treo trên cao, thảm đỏ tươi trải dài từ trong cửa ra đến tận bậc thềm.

Cánh cửa kính trong suốt mở rộng, hơi lạnh của điều hòa từ đây đã có thể cảm nhận được. Sư tử đá hai bên cửa nhìn uy vũ, khí phách, bốn nhân viên đứng cửa đều cao như nhau, mặc đồng phục màu đỏ, thấy Viên Châu xuống xe, liền bước nhanh tới.

"Xin chào quý khách, mời vào trong."

"Hành lý của quý khách có cần tôi cầm giúp không?" Nhân viên đứng cửa nở nụ cười tiêu chuẩn, hỏi.

"Không cần, tôi tự làm được."

Viên Châu theo nhân viên đứng cửa đi vào từ cửa chính.

Trước kia, khi làm việc ở nhà bếp, anh đều đi bằng lối đi dành riêng cho nhân viên, đây là lần đầu tiên trong hai năm qua Viên Châu đi vào từ cửa chính ở nơi này.

Tiền, đúng là thứ khốn kiếp, nhưng thứ khốn kiếp này đúng là đồ tốt.

Dưới sự dẫn đường của nhân viên, Viên Châu đi lên quầy lễ tân trước. Sau khi nghe nói Viên Châu tới dùng bữa, nhân viên liền trực tiếp gọi phục vụ đưa Viên Châu tới nhà hàng ở lầu bốn của khách sạn.

"Thưa anh, mời đi bên này." Nhân viên phục vụ mặc váy đỏ duỗi bàn tay trắng nõn ra, làm tư thế mời, sau đó bắt đầu nghiêng người dẫn đường đến thang máy.

"Đinh"

Sau khi giúp ấn mở thang máy, nhân viên phục vụ lui ra phía sau, mời Viên Châu vào. Bên trong có nhân viên chuyên phụ trách ấn thang máy, sau khi nói muốn tới nhà hàng, thang máy từ từ khép lại trong nụ cười của nhân viên phục vụ.

Cơ sở vật chất và dịch vụ của khách sạn ba sao vô cùng chu đáo và tỉ mỉ. Ngay khi Viên Châu bước vào nhà hàng, ngay lập tức có nhân viên phục vụ đến đón, vì thời gian chưa đến 12 giờ, nhà hàng vẫn còn rất nhiều chỗ trống.

"Tôi muốn ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ."

Chọn xong vị trí, dưới sự dẫn dắt của nhân viên phục vụ, Viên Châu đi tới chỗ ngồi đã được sắp xếp.

Một chiếc bàn hình chữ nhật, sơn màu vàng, khăn trải bàn màu trắng, trên bàn còn cắm một bông hoa cẩm chướng tươi, chén bát đũa được xếp ngay ngắn, chỉnh tề.

Nhiệt độ trong nhà hàng rất dễ chịu, từ đây nhìn xuống tuy rằng tầng lầu không cao, nhưng cũng có một nét thú vị riêng. Ừm, phía dưới đều là nhà cửa, cũng không có cảnh vật gì để ngắm.

Nếu như là buổi tối, ngược lại còn có thể ngắm cảnh đêm của thành phố, hiện tại thì tạm chấp nhận vậy.

"Thưa anh, thực đơn của anh đây." Hai nhân viên phục vụ đến, một người tay chân lưu loát dọn ba bộ đồ ăn còn lại đi, một người giọng nói nhẹ nhàng đưa thực đơn cho Viên Châu.

"Hôm nay có món ăn gì ngon không?"

Đây là lần đầu tiên Viên Châu đến khách sạn ba sao ăn cơm, mặc dù là nơi mình đã từng làm việc hai năm. Bởi vì không ở trong ký túc xá do khách sạn cung cấp, cho nên ngoại trừ đồng nghiệp ở khu bếp, anh không hề quen biết một nhân viên phục vụ nào.

Về phần các món ăn, Viên Châu chỉ biết nấu chứ chưa từng được ăn, nghe giới thiệu một chút cũng tốt.

"Có ạ, trưa nay có món canh ba ba bổ dưỡng do bếp trưởng làm, anh có muốn gọi thử một phần không?" Nhân viên phục vụ ân cần lật thực đơn đến trang có món canh ba ba, mỉm cười đề cử.

"Vậy cho một phần, còn món nào khác nữa không?" Viên Châu nghĩ nghĩ, bếp trưởng đúng là đôi khi có hầm canh, chẳng qua mình chưa từng uống bao giờ, cũng rất ít khi có cơ hội gặp mặt bếp trưởng.

Nhưng bây giờ tay nghề của anh đã vượt xa bếp trưởng rồi.

"Thực đơn của bếp trưởng hôm nay chỉ có vậy thôi, hay là anh nếm thử món ăn đặc sắc của chúng tôi nhé." Nói xong, nhân viên lại nhẹ nhàng lật thực đơn đến mấy trang đặc sắc được đề cử.

"Rào rào"

Viên Châu lật xem ba trang món ăn đặc sắc, cuối cùng nói: "Mấy món này đều lấy một phần, món chính là cơm chiên trứng."

Nhân viên phục vụ thấy Viên Châu gọi tất cả các món ăn đặc sắc, cộng thêm món của bếp trưởng, tổng cộng là mười chín món, liền nhắc nhở: "Thưa anh, anh chỉ đi có một mình, lượng đồ ăn ở đây cũng khá nhiều, anh xem..."

"Không sao, tôi ăn nhiều." Đương nhiên Viên Châu biết gọi nhiều như vậy sẽ ăn không hết, nhưng hôm nay đến đây là để thực hiện tâm nguyện, thuận tiện nếm thử hương vị của khách sạn ba sao, tuy rằng chắc chắn không ngon bằng anh tự làm.

Nếu đã nếm thì phải nếm cho kỹ, gọi một hai món ăn thì thà về nhà tự làm còn hơn.

"Vâng, anh chờ một chút." Nhân viên phục vụ thấy Viên Châu kiên trì, cũng không khuyên can nữa, lễ phép cầm thực đơn đi vào bếp đặt món.

Nhà bếp của khách sạn lớn được phân công rất rõ ràng, thời gian từ lúc đặt món đến lúc mang đồ ăn ra tổng cộng không quá bảy, tám phút.

Bạn đang đọc Mỹ Vị Nhất Quán của Hội Tố Thái Đích Miêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi QuiQuyetCoc
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.