Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngạc nhiên

Phiên bản Dịch · 1319 chữ

"Thưa anh, đây là canh ba ba của bếp trưởng, ếch xào, thịt bò xào cay, thịt dê Cao Nguyên, thịt bò xé tay..." Nhân viên bưng đồ ăn lên, mỗi món bê ra đều báo tên món ăn.

Viên Châu thì ở một bên an tĩnh chờ đồ ăn được mang lên đầy đủ.

"Thưa anh, đồ ăn của anh đã đủ, mời anh dùng bữa."

"Cảm ơn."

Viên Châu gật đầu cảm ơn, cầm đũa lên, chuẩn bị nếm thử.

Từ sau khi có được hệ thống, ngũ quan của Viên Châu đã sớm khác hẳn với người thường, việc nếm thử đồ ăn vẫn không thành vấn đề.

Bên này Viên Châu đang nghiêm túc nếm thử đồ ăn, bên kia, cửa hàng Thực Thần của Viên Châu liền giống như bị nổ tung.

Ào ào, tựa như tiếng sấm mùa xuân.

Đầu tiên là Ô Hải người đàn ông có ria mép, mỗi ngày đều đến đúng giờ, chín giờ mười phút đã có mặt trước cửa.

Trước cửa lạnh lẽo, không có một ai, trên cửa cuốn đang đóng có dán một tờ giấy trắng, trên đó viết chủ tiệm có việc ra ngoài, buổi tối sẽ mở cửa.

"Buổi tối? Giữa trưa không bán sao? Chắc là không, giữa trưa bán rất chạy mà." Ô Hải lẩm bẩm rồi lại quay về phòng mình, bữa sáng cũng không ăn nữa.

Đã ăn cơm chiên trứng ngon như vậy rồi, ai còn ăn nổi mấy thứ khác nữa. Bánh bao bình thường, trong điều kiện kinh tế cho phép, khẳng định sẽ lựa chọn thứ tốt hơn rồi.

Những người khác đến ăn sáng cũng phát hiện tờ giấy này, nghĩ có thể giữa trưa sẽ mở, dù sao không có ai lại bỏ qua việc kinh doanh đang tốt cả.

Thời gian trôi qua rất nhanh, đến giờ tan tầm giữa trưa, cửa tiệm nhỏ của Viên Châu đã đông nghẹt người, không biết còn tưởng rằng đang có đánh nhau, mỗi người một câu, bắt đầu ồn ào.

"Chuyện gì vậy? Giữa trưa còn không mở cửa? Một lát nữa tôi còn phải đi làm." Một người đàn ông bụng phệ nhìn đồng hồ đeo tay, lại sờ sờ bụng đang đói meo, oán giận nói.

"Anh không thấy trên đó viết gì sao, có việc, buổi tối mới mở." Một người bên cạnh sốt ruột tiếp lời.

"Sáng nay ông chủ Viên còn mở cửa, sao giữa trưa lại đóng rồi." Người đàn ông mặc vest sáng nay đến ăn bánh bao, giữa trưa vội vàng chạy tới liền thấy cửa đóng im lìm, nghi hoặc hỏi.

"Cái gì? Mở cửa vào buổi sáng ư? Sao tôi không biết?" Ô Hải vừa đến đã nghe câu này, lập tức hỏi.

"Đúng vậy, bánh bao nhân thịt mà tiểu sư phụ làm buổi sáng quả thực tuyệt vời, ông già này còn nói trưa nay phải ăn thêm một bữa nữa, bà nhà tôi cũng mang đến rồi đây." Một ông lão mặc quần áo chỉnh tề, giọng đầy tiếc nuối, còn đang thấp giọng giải thích với một bà lão ăn mặc bình thường, tóc hoa râm bên cạnh.

"Tiểu long bao ư? Sao tôi không biết, sáng sớm nay tôi đã đóng cửa rồi." Ô Hải nghe được hình như mình bỏ lỡ món mới, tâm trạng vốn dĩ đã tệ vì không được ăn sáng nay lại càng thêm tồi tệ.

"Là Hải ca à, không sai, trong tiệm của ông chủ Viên lại có món mới, tiểu long bao nhân súp thịt, mùi vị rất tuyệt." Người đàn ông mặc vest thấy Ô Hải thường xuyên đến ăn cơm, liền bắt đầu thao thao bất tuyệt miêu tả vị ngon của món tiểu long bao nhân súp thịt buổi sáng.

Người đàn ông mặc vest cũng không biết là làm công việc gì, mặc dù cãi nhau không giỏi, nhưng khả năng miêu tả này vẫn rất không tệ, ít nhất những khách quen bên cạnh nghĩ đến tay nghề của Viên Châu đã nước miếng chảy ròng, cảm thấy mình càng đói bụng hơn.

Chỉ chốc lát sau, trong số mấy chục người tới ăn tiểu long bao nhân súp thịt buổi sáng đã có một phần ba tới đây, mười mấy người tới, người một câu, tôi một câu miêu tả món bánh bao đệ nhất thiên hạ này, khiến cho những khách quen đang chờ mở cửa không còn thấy nhàm chán nữa, chỉ là đói đến khó chịu.

"Các người đừng nói nữa, bụng tôi như đang làm loạn vậy, cứ kêu ục ục không ngừng." Người đàn ông bụng phệ, không màng hình tượng ôm bụng khó chịu nói.

"Đúng đấy, đói bụng đến mức bệnh dạ dày của tôi sắp phát tác rồi, không được nói nữa." Lần này người lên tiếng chính là Ân Nhã, lời của mỹ nữ luôn có trọng lượng, mấy người cũng liền thật sự ngừng câu chuyện.

Về phần lý do là vì càng miêu tả càng nhớ tới vị ngon của tiểu long bao buổi sáng khiến cho mình càng đói, hay là vì lý do khác, thì cũng chỉ có chính bọn họ biết.

Bất quá những người đứng ở cửa đều bắt đầu đồng thanh lên án Viên Châu.

"Cậu nói xem ông chủ Viên có chuyện gì, buổi trưa cũng không kinh doanh vậy?" Người đàn ông mặc vest trơ mắt nhìn cánh cửa đóng chặt, tò mò hỏi Ô Hải.

"Làm sao tôi biết, ngay cả bữa sáng tôi còn chưa ăn được." Ô Hải bây giờ thấy những người này ăn được món mới liền tức giận, trong lời nói cũng không còn vẻ ôn hòa như thường lệ, ngược lại mang theo bất mãn.

"Không phải cậu ở gần đây sao, nên tôi mới hỏi một chút." Người đàn ông mặc vest cũng không thèm để ý, ai bảo mình là nhóm người đầu tiên ăn hàng mới chứ, bị người ta oán trách hai câu cũng sẽ không mất miếng thịt nào.

"Tôi ở gần mà bữa sáng còn không kịp ăn đây."

Một vị triết gia nói đúng, đói bụng sẽ khiến người ta nổi giận, thế là Ô Hải quẳng lại những lời này rồi xoay người rời đi.

Những người khác còn mồm năm miệng mười quở trách Viên Châu, lúc này ông lão đã hết hy vọng, nghĩ cũng không thể để bà nhà mình đói, bèn mở miệng nói: "Các vị về đi thôi, xem ra buổi trưa tiểu sư phụ sẽ không mở cửa đâu."

Ông lão nói trúng tâm ý mọi người, kỳ thật nhìn tờ giấy này liền biết buổi trưa Viên Châu không mở cửa, bất quá chờ đợi cũng chỉ là xem có kỳ tích hay không, hiện tại xem ra là không có.

Lần này đám người đều bắt đầu tản đi, có người vừa đi vừa oán giận.

"Đang kinh doanh tốt thế này mà nói không làm là không làm, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì." Một người đàn ông trung niên nhìn tiểu tiệm không có bảng hiệu, bất đắc dĩ nói.

Bên cạnh lập tức có người phản bác.

"Cái gì mà không làm, buổi tối còn mở cửa, anh nói như vậy thật dọa người."

"Đúng vậy, đúng vậy..."

"Ôi chao, nếu là cửa hàng khác, tôi đã đi rồi, khách hàng là thượng đế, nhưng cửa hàng này tôi không nỡ rời xa món cơm chiên trứng a!"

"Đồng ý, tay nghề của ông chủ quá tốt, mẹ kiếp, ăn cơm chiên trứng ở chỗ khác cứ như đang ăn cám lợn vậy."

"Tôi cảm thấy đời này của tôi xong rồi, phải dựa vào cơm của ông chủ nuôi sống."

Đám người phụ họa dần dần tản ra.

Bạn đang đọc Mỹ Vị Nhất Quán của Hội Tố Thái Đích Miêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi QuiQuyetCoc
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 56

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.