Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngạc nhiên (2)

Phiên bản Dịch · 1325 chữ

Mà dì Đồng ở tiệm giặt là cách vách quan sát toàn bộ vở kịch lúc này mới cảm thán một câu: "Không ngờ tay nghề của Viên tiểu tử tốt như vậy, mới bao lâu, đã có nhiều khách quen như vậy rồi."

Nhưng dì Đồng không hề nghĩ tới việc đi nếm thử, phải biết có lần dì Đồng vào cửa hàng của Viên Châu, hàng xóm định bụng ủng hộ Viên Châu, vừa nhìn giá cả đã dọa dì Đồng sợ tới mức không dám nói ra khỏi miệng.

Lúc ấy còn nghĩ đầu óc Viên Châu này có bệnh rồi, ai lại bỏ ra hai trăm tệ để ăn một đĩa cơm chiên trứng, hai ngày đầu đúng như dì Đồng dự đoán, sau đó dì Đồng cũng thấy đám người bên trong ra ra vào vào rất náo nhiệt, trong lòng còn nghĩ bây giờ người ngốc nhiều tiền thật đúng là nhiều.

Vở kịch hôm nay mới khiến dì Đồng hiểu được, hóa ra những người này đều đến vì tay nghề của Viên Châu.

"Hay là hôm nào mình cũng đi thử cơm chiên trứng giá 200 đồng nhỉ?" Dì Đồng không khỏi lẩm bẩm.

Chuyện xảy ra trước cửa tiểu điếm, Viên Châu đang ăn cơm lại không hề hay biết, hắn đang nghiêm túc thưởng thức từng món ăn, dù sao cũng đã tốn tiền, mấy món này còn đắt gấp đôi bên ngoài.

"Thịt ếch quá già, vị cay quá nồng, lấn át hết vị tươi của thịt ếch." Viên Châu ăn xong ếch xào lăn rồi bình luận.

"Thịt bò cũng quá dai, nhai không nổi."

"Trứng xào tanh quá, che lấp hết cả mùi thơm."

Gần như mỗi lần ăn một miếng, Viên Châu đều phải bình phẩm như vậy một phen, cuối cùng chỉ còn lại canh ba ba của bếp trưởng là chưa được nếm qua.

Canh ba ba được đựng trong bát hoa sen bằng sứ xanh cỡ lớn, nước canh trắng như tuyết không có váng mỡ, không ngửi thấy mùi tanh, hành lá xanh biếc nổi trên mặt bát canh, dùng thìa nhẹ nhàng gạt, lộ ra phần thịt ba ba được chặt gọn gàng ở phía dưới.

"Nhìn có vẻ ngon đấy."

Viên Châu lẩm bẩm một câu, bắt đầu múc ra uống một ngụm.

Một ngụm này khiến Viên Châu cảm thấy sau này vẫn nên ngoan ngoãn ăn cơm mình làm thì hơn, cũng không phải canh khó uống, có thể cảm nhận được bản thân nước canh vẫn được, nhưng vị giác nhạy cảm của Viên Châu cảm nhận được mùi tanh của ba ba, còn có mùi nước khử trùng, mùi bùn đất của hành.

Một bàn thức ăn này khiến Viên Châu có sự so sánh và cảm nhận trực quan, hệ thống cung cấp quả nhiên là tinh phẩm trong tinh phẩm.

Thấy mỗi món ăn cơ bản chỉ động một miếng, Viên Châu nhịn không được khóe miệng co giật.

"Sớm biết thế đã không thể hiện, lần này thật lãng phí."

Viên Châu không ngừng tự an ủi mình là vì ở Châu Phi còn có rất nhiều đứa trẻ không có cơm ăn, mình đang lãng phí lương thực, tuyệt đối không phải là bởi vì đau lòng tiền.

Ước chừng năm phút sau, Viên Châu bình tĩnh lên tiếng.

"Tính tiền."

"Thưa tiên sinh, ngài đã dùng bữa hết tổng cộng 2986 tệ, ngài thanh toán bằng thẻ hay tiền mặt ạ?" Nhân viên phục vụ cầm hóa đơn tới, ánh mắt quét qua thức ăn trên bàn gần như không được động đến, điềm tĩnh nói.

Nghĩ đến xấp tiền một trăm đồng căng phồng trong ví, Viên Châu hào khí ngút trời nói: "Trả tiền mặt."

"Vâng, mời ngài đi lối này, quầy thu ngân ở đây ạ." Nhân viên phục vụ dẫn Viên Châu đi quầy thu ngân.

Viên Châu sảng khoái lấy ví tiền ra, rút ra ba ngàn đồng, cầm theo mười bốn đồng tiền thừa rồi tiêu sái rời đi, còn nhân viên phục vụ dọn dẹp ở đây đã gọi quản lý tới.

"Chị xem, vị khách kia, gọi toàn món đặc sắc nhưng hầu như không động đũa mấy." Nhân viên phục vụ chỉ vào những món ăn cơ bản còn nguyên vẹn nói.

"Vậy cô lập một danh sách, lát nữa tôi sẽ báo cáo lên trên xem sao." Quản lý suy nghĩ một chút, rồi chỉ huy nhân viên phục vụ xử lý chuyện này một cách kín đáo.

Sau đó quản lý gọi mấy nhân viên truyền đồ ăn, bưng những món ăn này đến phòng bếp.

Đơn của quản lý ở khách sạn bên kia nhanh chóng được chuyển đến tay quản lý đại sảnh, chỉ là chuyện này liên quan đến nhà bếp, quản lý đại sảnh chỉ có thể chuyển giao cho bộ phận hành chính.

Cuối cùng bếp trưởng bị gọi đến văn phòng tổng giám đốc.

"Lão Liêu, cậu xem người này có phải là nhà phê bình ẩm thực không?"

Tổng giám đốc thấy bếp trưởng vừa đến, liền chỉ vào đoạn camera ghi lại cảnh Viên Châu ăn cơm trên máy tính hỏi.

Đầu bếp họ Liêu, không béo phì như những đầu bếp khác, ngược lại là một người trung niên tinh thần phấn chấn, vẻ mặt khôn khéo, đi tới nhìn hình ảnh trong camera giám sát.

"Nhìn cách ăn mặc thì không giống lắm, nhưng tôi cũng không chắc chắn, có nhận được thông báo là có người đến thưởng thức không?" Trong camera, Viên Châu mặc áo phông đơn giản, quần bò, nhưng dáng vẻ ăn uống lại rất giống những nhà phê bình ẩm thực, lần này đầu bếp Liêu không dám đưa ra kết luận.

Tổng giám đốc lại nhìn, thực sự nhìn không ra cái gì cũng chỉ có thể nói với bếp trưởng: "Vậy đi, hai ngày nay cậu làm thêm mấy món, để tôi xem có tạp chí nào đưa tin không."

"Không thành vấn đề."

Đầu bếp Liêu lập tức đồng ý, thấy người thanh niên trong video uống canh của mình cũng không hài lòng lắm, trong lòng cũng có vài phần bất mãn, tay nghề nấu ăn của mình vẫn rất tốt.

Viên Châu không ngờ rằng, cũng vì mình mà khách sạn bên kia xảy ra một chút xáo trộn.

Ra khỏi cửa khách sạn, Viên Châu ngồi lên chiếc taxi mà nhân viên phục vụ gọi giúp.

"Đến đâu vậy?" Tài xế hỏi.

"Số 14 đường Đào Khê."

Nói xong Viên Châu nhắm mắt lại bắt đầu nghỉ ngơi.

Xe chạy êm ru trên đường, tài xế chạy rất chuẩn, không hề đi đường vòng, trực tiếp đưa đến nơi.

Trả tiền xe xong, Viên Châu xuống xe rồi đi thẳng vào từ cửa sau.

Lần này Ô Hải vẫn luôn quan sát đối phương chẳng hề hay biết gì, còn đang băn khoăn buổi tối nếu Viên Châu không mở cửa, mình sẽ nhịn đói một ngày, hay là nhịn đói một ngày, hay nhịn đói một ngày đây.

Đối với Ô Hải mà nói, đây không phải là vấn đề khó, trước kia bận rộn cả ngày không ăn cơm cũng là chuyện bình thường, chẳng qua hiện tại đã có cửa hàng nhỏ của Viên Châu cực kỳ hợp khẩu vị, mới hình thành thói quen ba bữa nhất định phải ăn đúng giờ mà thôi.

Về đến nhà, Viên Châu đầu tiên là cất máy tính và điện thoại cũ đi, sau đó lấy máy tính và điện thoại mới ra dùng.

Buổi chiều này Viên Châu cũng không ngủ trưa, mà chơi game cả buổi chiều, chơi trò xếp bài Nhện có sẵn trên máy tính, mãi đến bốn rưỡi chiều mà Viên Châu vẫn chưa thắng được ván nào.

Bạn đang đọc Mỹ Vị Nhất Quán của Hội Tố Thái Đích Miêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi QuiQuyetCoc
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.