Người thứ ba
Mấy ngày nay anh mệt muốn chết rồi, thời gian có hạn mà người tới càng ngày càng đông.
"Nhiệm vụ này cũng không biết khi nào mới có thể hoàn thành."
Nghĩ nghĩ, anh ấn mở nhiệm vụ nhìn một chút.
Nhiệm vụ thứ hai: Xét thấy ký chủ đã có chút danh tiếng ở xung quanh, yêu cầu trong hai mươi ngày, ở trên mạng đạt được hơn một nghìn lượt người biết đến.
Tiến độ nhiệm vụ: 400/1000
"Xem ra còn nhiều việc phải làm, may mà mới qua mấy ngày."
Viên Châu ngồi trên ghế, một tay chống đầu, một tay nghịch ly nước thủy tinh.
"Ông chủ Viên, tôi có chuyện muốn nhờ anh." Ngũ Châu xách hộp đồ ăn vào, thấy trong tiệm còn chưa có người, vội vàng tiến lên hỏi.
"Quy tắc đều ở phía trên, tự mình xem." Viên Châu đã sớm qua giai đoạn cần giải thích cẩn thận, cũng không ngẩng đầu lên, chỉ chỉ vào vách tường.
"Ông chủ Viên yên tâm, không phải chuyện thêm đồ ăn." Ngũ Châu đứng trước mặt Viên Châu, nhìn hộp cơm trong tay một chút, rồi nói.
Có một số việc chỉ cần mở miệng, câu nói kế tiếp cũng rất dễ dàng nói ra, ví dụ như vay tiền.
"Chuyện gì?" Viên Châu lần này có chút hứng thú, ngẩng đầu nhìn Ngũ Châu, mang theo chút hiếu kỳ.
"Ông chủ Viên, tôi muốn ăn cơm ở đây." Ngũ Châu nhìn Viên Châu, thấy anh không có phản ứng gì, mới tiếp tục nói: "Nhưng tôi ăn đồ ăn ngoài của tiệm khác."
"Cậu ăn cơm hộp chạy đến chỗ tôi làm gì?" Viên Châu cảm thấy khó hiểu.
"Tôi không có tiền, ăn không nổi, nhưng lại muốn ăn cơm của ông chủ Viên, ở chỗ này ăn tương đương với việc được ăn cơm ông chủ Viên làm." Ngũ Châu buông hộp cơm trong tay xuống, thẳng thắn nói ra nguyên nhân.
"Cậu cứ tự nhiên." Viên Châu nghe xong nguyên nhân này thì nghẹn họng, một hồi lâu mới đưa tay ra hiệu "mời".
"Không sao, bây giờ còn chưa có ai gọi món, chờ có người rồi tôi ăn." Ngũ Châu thấy Viên Châu đồng ý, vui vẻ nói.
"Như vậy mới có cảm giác ăn cơm chiên trứng của ông chủ Viên." Nói xong, anh còn bổ sung một câu.
"Được, một lát nữa xin mời cậu phát huy trí tưởng tượng lớn nhất của mình." Viên Châu nói móc một câu.
"Có cần lấy bát và đĩa đựng lại không? Như vậy sẽ giống hơn."
"Ông chủ Viên suy nghĩ chu đáo quá, vậy cảm ơn nhé." Ngũ Châu vẻ mặt kinh ngạc, không chút khách khí đáp.
"Cậu chờ một chút." Viên Châu nhìn hộp đựng cơm.
Nhìn kích thước này, sợ rằng hộp cũ không đựng vừa, Viên Châu lấy một cái hộp lớn hơn đưa cho Ngũ Châu, cùng một cái bát sứ trắng cỡ vừa.
Ngũ Châu vui vẻ đổ cơm rang và canh rong biển vào, sau đó tự giác ném rác vào thùng rác cách cửa không xa.
Một lúc sau, trong tiệm đã có khách, ngoại trừ chỗ đặt đồ ăn trước bàn, những chỗ khác đã ngồi đầy, đang nhao nhao gọi món.
"Ông chủ Viên, một phần cơm chiên trứng."
"Cơm chiên trứng."
Mà Ngũ Châu tiến lên ngồi xuống, cũng không bắt đầu ăn, liền trông mong nhìn Viên Châu, chờ anh làm xong.
May mà Viên Châu chỉ mất năm sáu phút đã làm xong cơm chiên trứng bưng lên.
"Cơm rang và phần ăn của mọi người đây."
"Cảm ơn ông chủ Viên."
"Ông chủ Viên, cơm chiên trứng này của anh đúng là có ma lực, một ngày không ăn là tôi lại thấy thèm, không ăn không được." Người đàn ông ngồi bên cạnh Ngũ Châu mặc vest, thắt cà vạt, giơ tay còn để lộ ra đồng hồ, nhìn là biết là người có học thức, vừa nói vừa ăn, không chút khách sáo.
Thấy đồ ăn đều đã được bưng lên, Ngũ Châu cũng bắt đầu ăn.
Viên Châu ở bên trong thích thú quan sát cảnh này.
Vốn dĩ khi mọi người đang thưởng thức món ngon, bầu không khí sẽ rất yên tĩnh, chẳng ai nỡ nói chuyện, và càng không có chuyện ngó đông ngó tây, cho nên hành vi của Ngũ Châu rất dễ nhận thấy.
Chỉ thấy hắn múc một thìa cơm chiên trứng của mình, quay đầu nhìn cơm chiên trứng trong bát người bên cạnh, rồi đút vào miệng mình. Cứ như vậy mấy lần, người đàn ông lịch lãm bên cạnh bèn chủ động dời mấy đĩa thức ăn về phía mình, rồi tiếp tục ăn.
Mà Ngũ Châu vẫn không hề hay biết, cứ nhìn chằm chằm người khác. Người đàn ông lịch lãm húp một ngụm canh, hắn cũng húp một ngụm canh, người đàn ông lịch lãm ăn một miếng củ cải muối, hắn cũng ăn một miếng. Nhìn vẻ mặt thỏa mãn của hắn, có lẽ đúng là hắn đang tưởng tượng mình cũng được ăn cơm chiên trứng của Viên Châu.
Viên Châu đứng một bên phì cười, thấy người đàn ông lịch lãm càng ăn càng nhanh, anh càng muốn cười hơn.
Ngay khi Viên Châu cho rằng Ngũ Châu sẽ ăn như vậy, người đàn ông lịch lãm không chịu nổi nữa, ngẩng đầu trừng mắt: "Anh làm cái trò gì vậy? Ở đây mỗi người chỉ được ăn một phần, tôi sẽ không nhường cho anh đâu." Nói xong lại nhích cái đĩa qua một bên.
"Không đúng, sao phần của anh lại lớn hơn phần của tôi, canh cũng nhiều hơn, cả củ cải muối này nữa, ông chủ Viên, chỗ anh có bán phần lớn à?" Người đàn ông lịch lãm cúi đầu nhìn, liền phát hiện mâm của Ngũ Châu to hơn mâm của mình, bát canh cũng to hơn, kinh ngạc hỏi.
"Không có, ở đây tôi chỉ bán phần tiêu chuẩn, còn vì sao phần của cậu ấy lớn hơn, thì để cậu ấy tự nói đi." Viên Châu thấy người đàn ông lịch lãm đã phát hiện, giả vờ đưa tay che miệng cười, sau đó mới ra hiệu cho Ngũ Châu tự nói.
"He he, tôi ăn không phải của ông chủ Viên làm, mà là mua ở chỗ khác." Ngũ Châu thẳng thắn đáp.
"Cậu ăn đồ của quán khác, sao lại mặt dày đến đây ăn?" Người đàn ông lịch lãm kinh ngạc hỏi.
"Hết tiền rồi, mà lại thèm cơm chiên của ông chủ Viên, cho nên tôi nhìn mọi người ăn cơm của ông chủ Viên, rồi ăn phần của mình, như vậy tôi có cảm giác như mình cũng đang được ăn cơm của ông chủ Viên vậy." Ngũ Châu với vẻ mặt "tôi nghèo" một cách vô tư và đầy hiển nhiên.
Cái...
Chuyện này mà cũng nghĩ ra được thì đầu óc có vấn đề đến mức nào?
Nhưng cũng có thể thấy được, món cơm chiên trứng của Viên Châu ngon đến mức nào, tin chắc rằng đây cũng là lần đầu tiên xảy ra tình huống này.
Người đàn ông lịch lãm đột nhiên cảm thấy ê ẩm cả răng, trong lòng lẩm bẩm: "Thằng nhóc này đúng là điên rồ, nhưng không có ý đồ gì với phần cơm của mình là tốt rồi."
Cũng không thèm để ý tới Ngũ Châu nữa, anh ta bắt đầu ăn phần cơm chiên trứng của mình.
Ngũ Châu ăn xong phần cơm chiên trứng của mình, thật ra trong lòng không vui vẻ gì.
Nhìn những hạt gạo trong veo trong bát người khác, còn trong bát mình thì bóng nhẫy, nhìn là biết cho nhiều dầu rồi, bẻ trên mặt bát còn có một lớp dầu dày.
Đăng bởi | QuiQuyetCoc |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 4 |