Chàng trai ngốc nghếch vui vẻ
Người đàn ông mặc vest tên là Ngũ Châu, một cái họ khá hiếm, thật ra anh là một lập trình viên, không sai, chính là cái loại liều mạng tăng ca, đương nhiên là ông chủ muốn mạng của bọn họ, nhưng Ngũ Châu khá may mắn, bởi vì anh có bạn gái, còn là một cô gái rất thanh tú đã quen biết được năm năm.
Là một lập trình viên vừa cần cù vừa yêu bạn gái, ước mơ lớn nhất của anh là mua một căn nhà để cưới bạn gái, vì vậy anh chủ động yêu cầu được điều đến nơi không phải là trung tâm thành phố này làm việc, chỉ vì ở đây tiền lương cao, tuy rằng cách bạn gái khá xa.
Tiền lương của Ngũ Châu rất cao, khoảng hai vạn hai, vì để mua nhà, hai vạn anh đưa cho bạn gái giữ, còn lại hai nghìn làm phí sinh hoạt, về phần những khoản khác, đây chính là lợi ích của việc có bạn bè, tiền điện thoại có người trả, tiền thuê nhà cũng có bạn gái hỗ trợ trả, đỡ cho bản thân khỏi quên, quần áo, giày dép, đồ lót đều có bạn gái mua, nghĩ lại đều cảm thấy hạnh phúc.
Khi Viên Châu chưa mở tiệm, vì công việc bận rộn, cộng thêm cuối tuần bạn gái sẽ qua nhà nấu cơm cho mình ăn, Ngũ Châu không hút thuốc, không uống rượu, một tháng hơn hai nghìn tệ tiền sinh hoạt căn bản dùng không hết, vì thế anh còn rất tự hào khoe khoang trước mặt bạn gái mình.
"Người đàn ông của em biết kiếm tiền nhưng không bao giờ tiêu tiền bậy bạ."
Nhìn phần ăn trị giá 288 trước mắt, Ngũ Châu vừa hạnh phúc lại vừa đáng thương, cả ngày hôm nay đã tiêu tốn hơn bốn trăm tệ, tháng này mới qua nửa tháng, tiền trong túi chỉ còn lại năm trăm tệ.
Về phần Ô Hải đứng ăn cơm thì không có cố kỵ như vậy, có tiền thì tiêu xài tùy thích.
"Bộp."
Ô Hải trực tiếp đổ củ cải muối vào cơm chiên trứng, ngay cả một giọt nước cũng không để lại, sau đó đem đĩa và canh rong biển đặt lên trên bàn.
"Chóp chép."
Anh bưng đĩa lên ăn, ngon không thể tả.
Nhìn vẻ mặt hạnh phúc say mê của những người đang ăn kia, cộng thêm tiếng nhai "chóp chép" truyền đến bên tai, đối với những người còn đang đợi, đây quả thực là một sự dày vò, những người đang đợi không đợi được nữa, nhao nhao yêu cầu đứng ăn.
Đừng nói đứng ăn trước mặt mỹ thực, cho dù ngồi xổm ăn cũng không thành vấn đề.
Nhưng bắt đầu từ hôm nay, Viên Châu sẽ thức dậy lúc sáu giờ rưỡi sáng để làm bánh bao, mỗi ngày chỉ làm một trăm cái, một tiếng là có thể bán hết, sau đó bắt đầu đóng cửa đến giữa trưa, buổi trưa bán hàng hai tiếng, buổi tối ba tiếng, sáu tiếng là vừa vặn, những tòa nhà văn phòng như thế này, buổi tối ngoại trừ tăng ca, bình thường bảy giờ tối là sẽ không có ai.
Những người không thể ăn vào những thời gian khác, chỉ có thể tranh thủ ăn trong sáu tiếng đồng hồ này, như vậy việc làm ăn của Viên Châu chẳng những không giảm xuống mà ngược lại còn tăng lên, thời gian mở cửa hàng mỗi ngày, trong tiệm đều chật ních người, cửa ra vào cũng chật ních người xếp hàng.
Thời gian thấm thoắt đã tới thứ sáu, buổi tối ở tiệm nhỏ của Viên Châu rất bận rộn, khác thường là cuối tuần này công ty của Ngũ Châu không những không tăng ca mà còn tan làm sớm một tiếng, điều này đối với Ngũ Châu mà nói đúng là kỳ tích.
"Ngũ Châu, đừng đi nhanh như vậy, hôm nay đi ăn đồ nướng đi?" Ngũ Châu quẹt thẻ xong, cầm ba lô, đang đi ra ngoài, một cánh tay liền khoác lên vai anh, trước mắt hiện ra một khuôn mặt đẹp trai nói.
"Ồ, không đi." Ngũ Châu vẻ mặt ngây ra, giọng nói nhẹ bẫng.
"Cậu sao vậy? Mấy ngày nay không tăng ca, sao cậu trông như bị vắt kiệt sức vậy?" Người đàn ông đẹp trai khoác vai Ngũ Châu cười xấu xa, nháy mắt ra hiệu.
"Cậu nghĩ nhiều rồi, tôi muốn ăn cơm chiên trứng." Ngũ Châu vẻ mặt không còn gì luyến tiếc, ngay cả liếc mắt cũng không buồn.
"Tôi đã năm ngày không được ăn rồi, tháng này khi nào mới kết thúc đây!" Nói đến đây, Ngũ Châu hồi phục tinh thần, nghiến răng nghiến lợi nói.
Người đàn ông đẹp trai trợn trắng mắt: "Cơm chiên trứng chỗ nào mà chẳng có, có gì ngon đâu, cậu thật sự không đi ăn đồ nướng à?"
"Không đi." Ngũ Châu gỡ tay người kia đang khoác trên vai mình xuống, trong lòng nghĩ đến phần cơm chiên trứng của tiệm Viên Châu và ba trăm tệ còn sót lại trong túi mình.
Bực bội vò đầu, Ngũ Châu xuống lầu, đi tới phố ăn vặt, chuẩn bị tùy tiện ăn chút gì đó để giải quyết nhu cầu sinh lý.
Hiện tại Ngũ Châu cho rằng ngoại trừ đồ ăn của tiệm nhỏ Viên Châu, ăn những thứ khác chỉ là để duy trì nhu cầu sinh lý, tránh cho bản thân chết đói mà thôi.
Đi ngang qua một tiệm nhỏ trước kia thường ghé, Ngũ Châu nghĩ tới một chủ ý tuyệt vời, bước nhanh vào.
"Ông chủ, một phần cơm chiên trứng đóng gói, lấy hộp chắc chắn một chút nhé."
"Được, đợi một lát, xong ngay đây." Ông chủ tươi cười đáp một tiếng.
"Cậu lâu rồi không tới, hôm nay chỉ ăn cơm chiên trứng thôi sao?" Ông chủ gọi nhà bếp làm cơm, rồi xê dịch thân hình mập mạp tới hỏi.
Trước kia việc làm ăn của nhà ông chủ béo rất tốt, tuy rằng hương vị bình thường, giá cả cũng đắt hơn các tiệm khác, nhưng đồ ở đây rất sạch sẽ, chủ yếu chính là sạch sẽ, dân văn phòng ở đây làm việc không thiếu một hai đồng.
Nhưng gần đây ông chủ béo phát hiện ít khách hơn, người trước mắt này trước kia một ngày ba bữa đều tới, hiện tại lại thỉnh thoảng mới ghé, thế nên ông mới lại gần hỏi thăm tình hình.
"Ừ, tôi không muốn ăn gì khác." Ngũ Châu hưng phấn nghĩ tới chủ ý của mình, tùy tiện qua loa hai câu.
Thấy Ngũ Châu không để tâm, ông chủ béo cũng không tiện hỏi nhiều nữa, vừa lúc này cơm chiên trứng đã đóng gói xong.
"Cơm chiên trứng của cậu đây, cộng thêm hộp là mười sáu tệ, canh tôi cũng đã chuẩn bị sẵn cho cậu rồi." Ông chủ béo vừa cười tủm tỉm thu tiền, vừa cẩn thận nói.
"Cẩn thận một chút, đừng để đổ canh." Ông chủ béo thấy Ngũ Châu tùy tiện cầm rồi rời đi, bèn lớn tiếng nhắc nhở từ phía sau.
"Biết rồi."
Ngũ Châu xách hộp cơm vẫn đi rất nhanh, thoạt nhìn căn bản không để tâm.
Người trên đường vẫn còn khá ít, nhân viên trong tòa nhà văn phòng này đều tan làm từ năm giờ rưỡi đến sáu giờ tối, bây giờ mới có năm giờ, một tay xách đồ ăn, một tay nhìn điện thoại, Ngũ Châu thì thầm.
"Hẳn là vẫn còn chỗ, không biết đã mở cửa chưa."
"Rầm."
Viên Châu lập tức kéo cửa chính ra, đứng ở cửa duỗi lưng một cái, nhìn quanh một chút phát hiện còn chưa có người, liền đi vào trong tiệm chờ.
Đăng bởi | QuiQuyetCoc |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 4 |