Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sự khác biệt giữa bào ngư (2)

Phiên bản Dịch · 1329 chữ

"Đúng là làm khó cho ông chủ Viên, phải vất vả tìm mấy cái ngày lễ kỳ quặc này." Giọng nói nghiến răng nghiến lợi lộ rõ vẻ bất mãn.

"Thế này đi, Nhân Nhân, em tra xem ngày mai có ngày lễ kỳ quặc nào nữa không." Người đàn ông bình tĩnh lại, dặn dò.

Thì ra cô gái vẫn luôn cầm điện thoại tra cứu tên là Nhân Nhân, cô ngoan ngoãn ừ một tiếng, rồi bắt đầu tìm kiếm.

Phó phòng Lý lúc này cũng đã hoàn hồn, tò mò hỏi: "Ông chủ này còn mở cửa không, nhỡ đâu lại trốn mất, nghe nói đồ trong tiệm đắt lắm."

"Người mới không hiểu gì cả, tay nghề của ông chủ Viên mà không làm đầu bếp thì đúng là phí cả đời." Ý nói nếu Viên Châu không phải đầu bếp thì có thể đi chết đi cho rồi.

Lời nói sắc bén, trực tiếp, hơn nữa còn nhận được sự đồng tình của phần lớn mọi người.

Lần này phó phòng Lý phục rồi, chỉ có điều cửa tiệm không mở, quay về cũng khó ăn nói, ông bèn hỏi thêm: "Hôm nay ông chủ có mở cửa không?"

"Anh hỏi thừa, chắc là không mở đâu." Người này trả lời rất thú vị, đầu tiên nói phó phòng Lý đầu hói hỏi thừa, sau đó lại đưa ra câu trả lời không chắc chắn, xem ra cũng hy vọng hôm nay tiệm mở cửa.

Phó phòng Lý không thể cứ ở đây cả ngày, nghĩ ngợi rồi quyết định sáng mai quay lại xem, sau đó sẽ báo cáo lại với trưởng phòng.

"Em tra được rồi, em đã tra rất kỹ rồi." Nhân Nhân khẳng định nói.

"Thế nào, ngày mai còn có ngày lễ à?" Người đàn ông trầm giọng hỏi.

"Không có, ngày mai không có ngày lễ kỳ quặc nào." Cách nói chuyện vòng vo của Nhân Nhân, nếu không phải là con gái, có lẽ đã bị bóp cổ rồi.

"Tốt quá rồi, không có ngày lễ, tôi xem ông chủ Viên còn làm trò gì được nữa." Nghe được tin tốt này, mấy người đều thở phào nhẹ nhõm, tản ra, chuẩn bị ngày mai quay lại xem.

Sự thật chứng minh, bọn họ vẫn còn quá ngây thơ, hôm nay Viên Châu lại đổi cách dán giấy A4, khiến Ô Hải đã hai ngày không được ăn cơm ngon vẫn không thể tóm được, lần này cách làm của anh ta càng đơn giản, trực tiếp hơn.

Viên Châu đặt báo thức hai giờ sáng, sau khi thức dậy, anh cầm tờ giấy A4 lén lút đi đến trước cửa tiệm của mình.

Có ai từng ngắm bầu trời thành phố Dung lúc hai giờ sáng chưa? Ít nhất trước kia Viên Châu chưa từng, lần này coi như anh đã được chiêm ngưỡng một phen.

Trong bóng đêm se se lạnh, ánh đèn đường lúc tỏ lúc mờ, càng khiến bầu không khí thêm phần huyền hoặc, Viên Châu dù đã khoác thêm áo khoác vẫn cảm thấy lạnh.

"Ối, dọa tôi giật cả mình." Giọng Viên Châu vang lên trên con phố vắng tanh.

Thứ khiến Viên Châu giật mình là một con chó đang nằm phục ở cửa, trong khung cảnh tối om, chỉ có hai con mắt nó phát sáng, ngay cả người to gan như Viên Châu cũng bị dọa cho hết hồn.

Con chó ngẩng đầu nhìn Viên Châu một cái, rồi lại nằm xuống, không hề sủa lấy một tiếng.

Tiến lại gần, Viên Châu mới phát hiện ra, đó chính là con chó Teddy lông xù mà anh vẫn hay cho ăn canh mỗi ngày, nó nằm im bất động, hòa vào bóng tối, hai mắt đen láy, cảnh giác quan sát xung quanh, như đang canh giữ thứ gì.

"Mày nằm đây làm gì, về chỗ của mày đi." Viên Châu biết rõ cửa tiệm của mình rất an toàn, không cần phải canh giữ, nhưng thấy cảnh này, trong lòng anh cũng vui mừng.

Tuy rằng làm ơn không mong báo đáp, nhưng nếu có, anh cũng thấy vui.

Teddy rất cá tính, nó quay đầu nhìn Viên Châu, rồi lại tiếp tục nhiệm vụ cảnh giới của mình, hoàn toàn không thèm để ý đến anh.

"Thôi được rồi, nằm đâu mà chẳng là nằm." Thấy Teddy chẳng thèm nghe lời, Viên Châu nhún vai dán tờ thông báo, rồi lạch bạch trở về phòng, tiếp tục ngủ.

Viên Châu không hề hay biết, Teddy đã canh giữ cửa tiệm rất nhiều ngày rồi.

Trời sáng rõ, lại là một ngày nắng đẹp, mấy người hẹn nhau tới, từ xa đã nhìn thấy tờ giấy dán nổi bật trên cửa, trong lòng chợt dâng lên dự cảm không lành, họ vội bước tới.

"Chuyện này cũng có thể xảy ra sao?"

"Diệp Lương Thần ta xin chịu thua."

"Ông chủ Viên, tôi phục anh rồi." Nói xong, người này liền quay lưng bỏ đi.

"Giả vờ như thế này, tôi cũng phục, nếu được, tôi muốn đánh hắn một trận, nhưng tuyệt đối không đánh vào tay và mặt." Lời nói rất logic và rất có lý trí.

Dù sao, nếu tay bị thương, hắn sẽ không thể cầm xẻng nấu ăn.

Thông báo: Không tìm được ngày lễ, không vui, nghỉ một ngày để ổn định tâm trạng, mai mở cửa.

Chữ ký vẫn là Viên Châu.

Lần này không có ai đứng đợi ở cửa, trông cửa tiệm cũng giống như những cửa tiệm đóng cửa khác.

Lần này, Phó phòng Lý vội vàng đến nơi lại một lần nữa đành về tay không, ngay cả người đợi bên ngoài cũng chẳng có, chỉ có tờ thông báo dán chỏng chơ trên cửa, đọc nội dung thông báo, Phó phòng Lý tức anh ách.

"Một quán ăn nhỏ, mà cũng làm ra vẻ." Trên đường về, Phó phòng Lý càu nhàu suốt.

Không vào được trong tiệm, Phó phòng Lý cũng không tiện báo cáo, đành phải đợi ngày mai lại đến , may mà trên thông báo có nói rõ ngày mai sẽ mở cửa.

Đúng là chuyện đời khó lường, lúc này, Trưởng phòng lại cho người gọi: "Phó phòng Lý, Trưởng phòng có việc muốn gặp anh."

"Vâng, tôi đến ngay." Phó phòng Lý đành bất đắc dĩ nhận lời.

"Cốc cốc"

Tiếng gõ cửa cắt ngang dòng suy nghĩ phê duyệt văn kiện của Trưởng phòng, ông ngồi thẳng dậy, nói: "Vào đi."

"Trưởng phòng, xin lỗi, cửa hàng đó ba ngày nay không mở cửa, tôi cũng không rõ tình hình cụ thể." Phó phòng Lý vừa vào đã lên tiếng xin lỗi, sau đó mới trình bày rõ nguyên nhân.

"Vậy là có rất nhiều người khen tay nghề của đầu bếp đó?" Trưởng phòng hứng thú hỏi.

"Đúng vậy, chỉ là ông chủ đó hơi kỳ quặc." Phó phòng Lý đánh giá, khó tránh khỏi mang theo chút oán khí.

"Nếu tay nghề tốt như những người kia nói, thì cũng không có gì đáng trách." Trưởng phòng mỉm cười nói.

Phó phòng Lý không nghĩ vậy, nhưng không tiện phản bác ý kiến của lãnh đạo, nên đành im lặng.

"Thế này, ngày mai tan làm, cậu đi cùng tôi đến đó một chuyến." Trưởng phòng có chút tò mò về một cửa tiệm rộng ba mươi mét vuông mà nộp thuế nhiều như vậy, giờ lại nghe nói ông chủ là một người kỳ lạ, nên cả về công và tư đều nên đi xem thử.

Hai ngày nay, Viên Châu người đang là tâm điểm bàn tán đi ăn uống khắp nơi, cũng đã có chút thu hoạch, có một số cửa tiệm tuy nguyên liệu không tốt bằng của anh, nhưng vẫn kiên trì sử dụng nguyên liệu tươi mới nhất.

LVQ8371

Bạn đang đọc Mỹ Vị Nhất Quán của Hội Tố Thái Đích Miêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi QuiQuyetCoc
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 40

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.