Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Căng thẳng

Tiểu thuyết gốc · 3391 chữ

Mấy ngày sau.

Trong một căn phòng rộng lớn, người ta đã sắp xếp xong bàn ghế, các trang thiết bị và những thứ cần thiết để cuộc họp có thể diễn ra một cách tốt nhất.

Có thể thấy năm chiếc bàn lớn đặt theo hình cánh cung ở phía cao nhất, trên bàn cắm năm lá cờ khác nhau, đó là vị trí ngồi của những người đứng đầu trong ngũ đại đế quốc. Phía dưới là khoảng mấy chục cái bàn khác cũng đặt hình cánh cung hướng lên phía trên, mỗi bàn cách nhau khoảng hai mét và có hai ghế ngồi, đó là các nước thành viên, đã có đánh dấu để không ngồi nhầm lẫn.

Bấy giờ mọi người đều đã vào phòng ổn định chỗ ngồi, phía trên tầng hai có một hành lang để vệ sĩ các nước đứng quan sát, Thiết Thủ Trần Quốc Tuấn cũng đang ở nơi đó, uy nghi, bệ vệ, mặt hắn hiện tại không chút biểu cảm, cộng thêm vẻ điển trai đã khiến không ít các nữ vương phía dưới chẳng nhịn được mà thỉnh thoảng lại đảo mắt lên nhìn một cái.

Ngoài Trần Quốc Tuấn thì còn khoảng ba, bốn người chia ra các vị trí đứng khác nhau, điểm chung của tất cả những người này đó là sắc thái của ai cũng đang hết sức nghiêm túc và cảnh giác với mọi thứ xung quanh.

Mà ở bên dưới hội nghị đã chuẩn bị bắt đầu.

“Ta là Phương Mỹ Chi, đại diện cho Liên Hợp Quốc xin được trịnh trọng tuyên bố, cuộc họp thường kỳ Liên Hợp Quốc năm nay chính thức bắt đầu”.

Đầu tiên chính là những vấn đề nóng trong ba năm vừa qua.

Các đế quốc lớn sẽ được phát biểu trước.

Phụng Xuân đại đế nói: “Chúng ta hiện tại có ba vấn đề lớn, đầu tiên là bùng nổ xung đột mới tại Phong Linh quốc, thứ hai là căng thẳng giữa hai đại quốc vẫn chưa chấm dứt, thứ ba là một quan chức cấp cao trong hoàng thất Xuân quốc chúng ta bị ám sát trong năm vừa qua, ngoài ra chủ nghĩa cực đoan bạo lực, chủ nghĩa khủng bố vẫn luôn tồn tại nhỏ giọt và ngày càng lớn lên qua các năm tại nhiều vị trí trên thế giới”.

Rất rõ ràng, đây là những vấn đề cực kỳ nhức nhối với Liên Hợp Quốc trong mấy năm vừa qua.

Phong Linh quốc, một quốc gia không quá lớn tại phía đông Tây Phương đại lục đang xảy ra chiến tranh kéo dài. Vốn dĩ đây cũng chỉ là một chuyện nhỏ của một đất nước nhỏ không cần nhắc tới tại hội nghị quan trọng này nếu nó không dính líu đến những ông lớn.

Hiện tại Phong Linh quốc đang xảy ra chiến tranh trên khắp đất nước với ba thế lực: Một là phe triều đình được Sơn Lý đế quốc hậu thuẫn, hai là phe nổi dậy đã kêu cứu qua Phú Khanh đế quốc và được viện trợ để chống trả lại, có thể nói đây là một cuộc chiến tranh ủy nhiệm của các đế quốc.

Chiến tranh ủy nhiệm là hình thức chiến tranh mà hai nước thù địch không trực tiếp tham gia, thay vào đó họ cung cấp vũ khí, tiền bạc và cố vấn quân sự cho đồng minh của mình để chiến đấu với đồng minh của phía bên kia với mục tiêu đạt được những chiến lược riêng, Phú Khanh đế quốc, Sơn Lý đế quốc chính là cùng đang thực hiện kế hoạch chiến tranh này.

Sau bao năm đã quá mệt mỏi vì tranh đấu nội bộ cũng như chán nản về cách cầm quyền của chủ lực hai bên, một thế lực khác do nhân dân đứng lên chống lại cả hai phe kia đã hình thành, chính là thế lực thứ ba mới nổi lên tại Phong Linh quốc, bây giờ chính thức Phong Linh quốc đã hình thành nên ba nước nhỏ, và chiến tranh cứ thế mãi không thể chấm dứt.

Bá Hiển đại đế Xuân quốc đã đặt câu hỏi: “Sơn đế cùng Khanh đế, hai ông vẫn muốn tiếp tục sa đà vào những cuộc chiến vô nghĩa đó sao?”

Khanh đế đáp: “Ông phải hỏi vị kia chứ? Nhân dân Phong Linh quốc chính là đã có lời nhờ vả Khanh quốc chúng ta tới giúp đỡ để thay đổi chính quyền bất tài, đây là sự việc hợp tình hợp lý, cớ sao Sơn quốc lại nhúng tay vào chống lưng cho triều đình đã mục nát?”

Sơn đế hừ nhẹ nói: “Đã là nội chiến thì không có bất kỳ nước nào có quyền can dự vào, hơn nữa hai nước còn nằm ở hai đại lục khác nhau, ông phải vất vả vượt sông vượt biển tới đây làm gì? Chúng ta thì khác, Sơn Lý đế quốc cùng Phong Linh quốc cùng nằm trên một đại lục, có chung đường biên giới, đã giao hảo cả ngàn năm qua, chúng ta cũng ủng hộ chính nghĩa, còn các ông lại đi giúp đỡ mấy tên phản loạn chống lại triều đình. Ý chí của nhân dân gì chứ, thật nực cười.”

Khanh đế bật cười: “Nếu đất nước thái bình, người dân đủ ăn đủ mặc thì làm gì có chuyện phải khởi nghĩa, ông phải nói cho đúng.”

Sơn đế lắc đầu nói: “Chính phủ làm được hay không làm được cũng là việc nội bộ của họ, Sơn Lý quốc từ trước tới nay luôn tôn trọng vương quyền Phong Linh quốc, kể cả quốc vương của họ có làm không tốt đi nữa Phong Linh quốc cũng sẽ tự có biện pháp xử lý”.

Khanh đế phản đáp: “Trong cuộc chiến khi trước Phú Khanh quốc cùng Phong Linh quốc đã có mối quan hệ liên minh chặt chẽ, tuy không chung biên giới nhưng sự gắn kết này là không thể tách rời, ta cũng chỉ là ủng hộ nhân dân của họ mà thôi, nên nhớ dân mới là gốc, chính quyền đã mục nát thì tốt nhất nên thay mới đi thôi.”

Sơn đế cười nhạt: “Liên minh gì chứ, liên minh là đôi bên quyền lực phải ngang bằng, phải cả hai cùng có lợi, ai chẳng biết Phong Linh quốc từng là thuộc địa của các ông, cứ làm màu hoài, nếu không phải có lợi ích thì Khanh quốc cứ cố chấp bám vào mãi làm gì?”.

Khanh đế lại ung dung đáp: “Thì ra ông tính toán đến vậy, ta giúp cũng chỉ là trách nhiệm đôi bên thôi, thời thực dân thuộc địa đã xa lắc xa lơ rồi ông còn nhắc tới sao?”

Đôi bên cứ tranh luận qua lại cũng chỉ vì một Phong Linh quốc nhỏ bé, ông lớn nào cũng muốn chiếm lợi thế bằng việc kiểm soát được quốc gia này bởi nguồn tài nguyên giàu có mà nó mang lại, hơn nữa nếu có được quyền lực từ Phong Linh quốc thì Khanh quốc có thể tạo sức ép sang Sơn quốc phía bên kia, đây là mối nguy hại cho Sơn quốc, họ bắt buộc phải dốc sức viện trợ để chính phủ Phong Linh quốc có thể đàn áp các cuộc nổi dậy.

Phương Mỹ Chi, vị nữ đế duy nhất trong Ngũ Cường bấy giờ phải xen vào: “Thôi các ông đừng có cãi nhau nữa, bây giờ là lúc tìm cách giải quyết vấn đề chứ không phải truy cứu trách nhiệm, các ông cứ ngồi đó nghe góp ý đi”.

Trương Anh Quốc - vị hoàng đế Sơn Lý đế quốc gật đầu tán thành, bất ngờ hướng xuống dưới gọi tên một người nói: “Xuyên quốc từng có kinh nghiệm sâu sắc về việc này, Dương vương ông có điều gì muốn nói không?”

Hai mươi mấy nước phía dưới nhưng Dương vương lại được nhắc tới, điều này là cực kỳ vinh dự, cũng bởi nói về chiến tranh chống đế quốc xâm lược Xuyên quốc chính là biểu tượng mạnh nhất.

Hơn nữa Trương Anh Quốc còn đang muốn khịa Nguyễn Quang Phát đại đế vì Phú Khanh đế quốc trước kia từng xâm lược Xuyên quốc nhưng cuối cùng chịu thất bại thê thảm phải rút quân về nước, đây chính là một trong những thất bại nặng nề nhất trong lịch sử của họ.

Dương vương nói: “Có một cách, đầu tiên là các đế quốc hãy cùng rút quân không hỗ trợ bất cứ điều gì cho các thế lực của Phong Linh quốc, sau đó có hai trường hợp xảy ra, một là họ tiếp tục nội chiến để thống nhất đất nước, hai là thủ lĩnh của các phe phải ngồi lại với nhau cùng bàn bạc một thỏa thuận có lợi nhất cho quốc gia của họ, như là bầu chọn một chính phủ mới hợp nhất chẳng hạn, không thì chia đất nước ra mỗi bên quản một phương”.

Ông nhấn mạnh: “Nhưng điều quan trọng hơn cả là các đế quốc phải rút quân ngay khỏi chính quốc và ngừng viện trợ, một đất nước mà trông chờ vào nước khác tới để giải phóng thì nước đó không có tư cách nói hai chữ tự do, Xuyên quốc chúng ta ngày xưa cũng chính là như vậy”.

Lời này nói ra hợp lý, Dương vương biết đây là cách tốt nhất, các vị đế vương khác cũng biết như vậy nhưng cũng biết rằng để điều này xảy ra là thật sự khó.

Hai nước đã lún quá sâu vào cuộc chiến này mà chưa đạt đủ lợi ích, giờ bảo bỏ là bỏ liền sao?

Dương vương còn một điều không nói, chính là phương án thứ hai, thực ra cũng không phải là phương án mà là thực tế đã diễn ra trong mấy chục năm nay, chính là cứ để hai nước đế quốc tiếp tục bơm thêm tài lực vào cuộc chiến vô nghĩa này, khi cảm thấy quá tốn kém và để cho những nước khác vùng dậy đủ mạnh, họ cảm thấy vị thế không còn được đảm bảo nữa thì tự động sẽ buông bỏ thôi, thực tế thì cũng có khá nhiều kẻ mong muốn hai cường quốc này cứ tiếp tục đối đầu với nhau như vậy cho đến khi sức cùng lực kiệt thì mình sẽ có thể được làm ngư ông đắc lợi.

Sơn đế và Khanh đế cũng biết vậy cho nên đã có lúc tất tay cho chiến tranh để muốn kết thúc thật sớm, nhưng kết quả nó vẫn dây dưa đến tận bây giờ.

Xuân đế thở dài một tiếng, nói: “Các ông cứ như thế này lại bảo sao.. Đừng quên bài học cách đây không lâu, Ma tộc năm đó cũng là lợi dụng sự bất hòa của chúng ta để tiến hành cuộc ma chiến, tuy rằng thất bại nhưng cũng là vì chúng chưa được chuẩn bị tốt, khi đó nhân loại chúng ta đã mất mát như thế nào các ông nên nhớ lấy”.

Một vị quốc vương khác phía dưới nói: “Bá Hiển đại đế nói đúng, đến Tiên tộc vốn là đồng minh với chúng ta cả vạn năm qua cũng bắt đầu chán ghét con người, đây là điều hết sức bất lợi nếu tương lai nhân loại lại một lần nữa xung đột với các thế lực ngoài kia”.

Một vị khác lại nói: “Tốt nhất chúng ta nên để chính chủ lên tiếng thì hay hơn, không biết người đứng đầu Phong Linh quốc có ai ở đây không?”

Mọi người nhìn quanh, không thấy có cờ của bất cứ tiểu quốc Phong Linh nào ở đây.

Chết tiệt! Mấy ông này lại vì bận chiến tranh mà đến cuộc họp quan trọng như thế này cũng không thèm cử người đại diện tham gia.

Vậy thì tiến hành biểu quyết, nếu đa số thắng nhưng các nước tranh chấp bên nào không chịu theo thì sẽ phải chịu rất nhiều đòn trừng phạt của tất cả những quốc gia còn lại.

Kết quả nhanh chóng có, hầu hết các quốc gia đều biểu quyết một giải pháp hòa bình, mong muốn hai siêu cường rút viện trợ, Xuân quốc, Kim quốc cũng vậy, Sơn quốc và Khanh quốc vẫn đang do dự chưa quyết, bất ngờ Lương Khê đế quốc để phiếu trắng.

“Quốc Liên đại đế như vậy là sao?”

Vị Lương đế kia cười đáp: “Các ông ấy muốn chiến thì cứ cho chiến đi, ta không có ý kiến”.

Mấy vị bên dưới đã bắt đầu tức giận, một vị nói: “Lương đế có phải ông vì chuyện tranh chấp biên giới của mình không?”

Người khác nói: “Rõ ràng rồi, Khanh - Lương hai nước đang có tranh chấp biên giới mà, mấy chục năm rồi vẫn chưa dứt điểm được”.

Lương đế nói: “Không liên quan, các ông cũng không thể ép buộc ta phải làm thế này thế nọ được”.

Mọi người khá bực bội nhưng không làm gì được, dù sao Lương Khê đế quốc là quốc gia lớn, thậm chí có thể nắm quyền sinh sát nhiều quốc gia nhỏ trong tay, các nước yếu thế thì cũng chỉ có thể phản đối bằng miệng mà thôi, nhưng cũng chả sao, phải phân tâm đối đầu trên hai mặt trận, Khanh quốc hiện tại sẽ phải giải quyết vấn đề của mình đau đầu hơn nhiều so với Lương quốc hay Sơn quốc.

Kể cả Sơn quốc, nếu quá tập trung vào mặt trận chỗ Phong Linh quốc thì nên coi chừng phía nam cũng đang có Kim quốc hùng mạnh còn đó, họ luôn nhìn lên phía bắc tuy rằng chưa có biểu hiện gì nhưng không thể nào không để mắt tới.

Kim đế Phương Mỹ Chi hướng hoàng đế Sơn quốc hỏi: “Ông tính sao? Vẫn muốn tiếp tục chiến sự căng thẳng à?”

Cuộc họp tưởng chừng sẽ rơi vào trạng thái bế tắc về vấn đề Phong Linh quốc như cách đây ba năm trước thì bỗng Sơn đế cười nói: “Ta bỏ phiếu tán thành, Sơn Lý quốc sẽ thu lại viện trợ đối với Phong Linh quốc, nhưng trong trường hợp Phú Khanh quốc cũng làm vậy.”

Vẻ mặt mọi người đã giãn ra phần nào sau tuyên bố này, đã có người chịu lùi rồi, Khanh đế sẽ vẫn còn khăng khăng sao?

Cũng không hẳn, nói không hẳn vì Khanh đế thừa hiểu mục đích của quyết định này. Nên nhớ Sơn Lý, Phong Linh, hai quốc gia này ở gần nhau và Phong Linh quốc đã là chư hầu từ rất lâu của Sơn Lý đế quốc. Việc Sơn quốc từ bỏ viện trợ chẳng qua chỉ nói cho hay vì hai nước này ở rất gần nhau, nước lớn muốn làm cái gì hay làm thế nào với nước nhỏ thì cũng không ai biết, kể cả có biết thì cứ nhất quyết phủ nhận là xong.

Không ai hoàn toàn đúng nhưng cái sai lớn nhất thuộc về Phú Khanh đế quốc khi quá tham lam với việc muốn nuốt hết cả Phong Linh quốc bên tay phải và một phần lãnh thổ của Lương Khê đế quốc bên tay trái, họ đang phải bận bịu với cả hai mặt trận, cũng may là phía nam Khanh quốc đối với Xuân quốc khá hòa hoãn nếu không thế giới sẽ không có kết cục như bây giờ.

Suy nghĩ một hồi thì Khanh đế cũng đã đưa ra quyết định, ông ta nói: “Hai năm, ta sẽ rút toàn bộ tướng lĩnh tham mưu của mình về, hy vọng Sơn quốc cũng sẽ như vậy.”

Phương Mỹ Chi nữ đế Kim quốc hỏi: “Còn viện trợ thì sao? Nếu ông không cắt hoàn toàn viện trợ kinh tế và vũ khí thì kết cục vẫn sẽ như vậy.”

Khanh đế nói: “Bao gồm tất cả, hy vọng Sơn quốc cũng sẽ như vậy.”

Sơn quốc cười nhạt nói: “Hai năm? Chỉ là rút một số tướng lĩnh của mình về mà cần mất hai năm, có phải thời gian hơi dài không?”

Khanh đế quả quyết: “Đúng vậy, hai năm, đây là giới hạn cuối cùng của Phú Khanh đế quốc, nếu không không cần bàn nữa.”

Sở dĩ Quang Phát đại đế chịu nhún nhường vì điều này vốn cần phải xảy ra, chẳng phải ông ta nhân nhượng gì cả, rút người là một việc sớm muộn phải làm, và sau thời gian dài suy nghĩ ông ta đã quyết định giả vờ nhượng bộ trong cuộc họp lần này.

Có bốn nguyên nhân, thứ nhất sau mấy chục năm coi nơi đây như thuộc địa, Phú Khanh đế quốc đã cật lực khai thác tài nguyên đến mức có thể rời đi rồi. Thứ hai họ còn mối nguy ở phía đông khi có nhiều vùng biên giới nóng giáp ranh với Lương Khê đế quốc, hai quốc gia này có thù với nhau từ rất lâu rồi, ngay cả phía nam cũng cần phải đề phòng Phụng Xuân đế quốc, mặc dù Xuân quốc, Khanh quốc có mối quan hệ không đến nỗi nào nhưng cũng không thể cứ thế mà yên tâm, nhất là khi cường quốc này trong những năm gần đây đang có động thái rục rịch quân sự rất mạnh. Điều thứ ba liên quan đến vấn đề trừng phạt và cấm vận, nếu ba phần tư thế giới nghỉ chơi với Phú Khanh đế quốc thì họ sẽ rất mệt đấy. Còn điều thứ tư Khanh đế chỉ đang nghĩ trong đầu, mặc dù mặt mày vẫn cau có nhưng trong bụng ông ta đã luôn mỉm cười, thái độ bất mãn chỉ là để người ta nhìn thấy mà thôi.

Những điểm này đương nhiên các vị quân vương khác cũng biết hoặc cũng lờ mờ đoán ra nhưng không thể làm gì Phú Khanh đế quốc, bởi vì đây là một cường quốc, họ nhượng bộ rút viện trợ đã là một điểm tốt rồi.

Kim đế nói: “Cảm ơn Quang Phát đại đế đã nhượng bộ, nhưng ta thấy hai năm đúng là rất dài, như vậy, rút xuống còn một năm rưỡi thôi, Lương Khê đế quốc vì sát biên giới với Phong Linh quốc nên cũng sẽ rút mọi viện trợ trong vòng một năm, tất cả việc này sẽ do Liên Hợp Quốc phối hợp giám sát, các vị thấy thế nào?”

“Được, tán thành.”

“Được, ta cũng tán thành.”

Sau một hồi thương thảo cuối cùng cả hai đế quốc cũng quyết định buông xuống, nhưng là để đạt được bước tiếp theo của mình, chính là kiếm tiền.

Đúng vậy, nếu Phong Linh quốc cần thêm tài lực quân sự thì sắp tới sẽ không còn là viện trợ nữa mà sẽ thành giao dịch buôn bán, đây chính là lý do thứ tư mà Quang Phát đại đế đã nghĩ, Sơn đế cũng có cùng ý tưởng như vậy, tóm lại họ vẫn muốn vắt kiệt quốc gia nhỏ bé này đến đồng tiền cuối cùng.

Trong mắt nhiều người Phong Linh quốc đúng là rất thảm, tài nguyên thì bị nước khác khai thác, chiến tranh vẫn xảy ra, máu đổ vẫn là máu của nhân dân họ, đây là một bài học lớn cho các quốc gia nhỏ khác về câu nói “cõng rắn cắn gà nhà”.

Như vậy câu chuyện chiến tranh tay ba đã kết thúc với gần như toàn bộ phiếu tán thành, ủng hộ đôi bên rút quân, chỉ có duy nhất một phiếu trắng là của một siêu cường khác, Lương Khê đế quốc, đã có nhiều ánh nhìn không thiện cảm liếc qua Lương đế nhưng ông chẳng quan tâm.

Một vấn đề coi như đã xong, mà vấn đề kế tiếp lại không có dễ giải quyết như vậy.

Bạn đang đọc Ngạo Thế Anh Hùng - PK sáng tác bởi VoLamCaoThu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VoLamCaoThu
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.