Kẻ đột nhập
Điểm nóng thứ hai trên thế giới chính là ngay tại biên giới Phú Khanh đế quốc và Lương Khê đế quốc, tức là vẫn liên quan đến Khanh quốc, lại một cuộc tranh luận sôi nổi nữa nảy ra giữa Quốc Liên đại đế và Quang Phát đại đế.
Biên giới Phú Khanh - Lương Khê được coi là điểm nóng nhất của thế giới hiện tại, đôi bên liên tục tuyên bố chủ quyền của nhau, tất nhiên chỉ luôn là gầm gừ nhe nanh múa vuốt và dền dứ, va chạm nhẹ chứ không đánh thẳng mặt, chuyện này cũng đã xảy ra được hơn trăm năm nay rồi đương nhiên không ai có thể tự dưng buông bỏ.
Người đứng đầu Lương quốc nói: “Muốn giải quyết, được, Lương Khê sẽ lấy phần đông bắc và phần thảo nguyên Ngọc Lâm, còn lại sẽ do Phú Khanh tiếp quản được chứ?”
Quang Phát đại đế bực mình đáp: “Ông khôn thế thì bao giờ mới chết? Những chỗ ông lấy đều là những nơi màu mỡ nhất và có vị trí chiến lược nhất, nếu không thì đổi lại để tôi lấy phần đó đi, những chỗ còn lại cho ông”.
Người hầu cận của Lương đế thấy chủ mình bị mắng liền định rút kiếm nhưng đã được ông ta ngăn lại, đối phương là người không thể tự ý đụng tới như vậy, nhưng đồng thời người này cũng bị Quang Phát đại đế mắng xối xả: “Ngươi chỉ là một tên hầu cận ra oai cái gì, ngươi ngồi xuống đó cho ta.”
Đúng là một vị lãnh đạo nóng tính.
Lương đế không để ý tới mấy lời khiêu khích này, cười ha ha nói: “Quan trọng tất cả chỗ đó đều là vùng lãnh thổ của chúng ta xưa nay rồi, ta muốn cho nhưng tổ tiên, các vị tiên đế lại chẳng phạt chết ta sao?”
Khanh đế gạt đi: “Những chỗ đó đã được quân vương đời trước của các ông gán cho chúng ta rồi, tiếc rẻ gì nữa?”
“Cái gì mà quân vương? Lũ lưu vong bán nước mưu quyền đoạt vị ông lại đồng tình với chúng sao?”
“Ta không cần biết, nói tóm lại chúng ta đã được nhượng lại vùng đó thì sẽ không buông bỏ đi đâu hết”...
Hội nghị mới diễn ra được một tiếng mà tình hình có vẻ căng thẳng, các nước liên tục tranh luận gay gắt không bên nào chịu nhường bên nào, mà nếu là chuyện của các đế quốc thì không ai có thể quyết định được trừ khi họ tự giải quyết với nhau, Liên Hợp Quốc cũng chỉ có thể đứng ngoài quan sát mà thôi.
Hơn ba mươi phút đối đáp và tranh luận, góp ý cuối cùng vấn đề vẫn không thể giải quyết, đành phải chuyển qua những việc khác.
Chuyện tiếp theo là vấn đề khủng bố toàn cầu, các thế lực cực đoan đã nổi lên rất mạnh mẽ trong hai năm trở lại đây, mà lớn mạnh nhất chính là một tổ chức có tên là Thiên Môn.
“Mọi người cũng biết rồi, hiện tại Thiên Môn đang không ngừng bành trướng, ban đầu chúng chỉ là một tổ chức đánh thuê nhưng bây giờ đã chuyển sang khủng bố, ám sát, cướp bóc và đặc biệt chúng đang có thú vui mới chính là giết người không lý do.”
“Trong ba tháng gần đây tình báo của ta cho biết tổ chức này đã xuất hiện tại một số vùng như vương quốc Đông Ma, đồng thời cũng xuất hiện tại một số nước lớn như Phụng Xuân, Kim Trung”.
Sơn đế hỏi: “Có thu thập được thông tin gì về chúng không?”
Một vị đứng phía ngoài dơ tay đứng lên nói: “Thông tin về chúng không quá nhiều, chỉ biết kẻ đứng đầu là Nguyễn Thế Quang Long, chính là quốc vương của Tân Xuyên quốc xưa, thực lực khoảng từ tứ tinh cho đến lục tinh Thần Đế, năng lực hỗn hợp bao gồm pháp sư, xạ thủ, ngoài ra còn có kỹ nghệ dùng dao và độc rất mạnh”.
“Những tên còn lại khoảng mười người và thông tin về chúng rất ít, kẻ nào kẻ nấy đều xuất quỷ nhập thần không để cho chúng ta nắm được”.
“Địa bàn hoạt động chính cách đây hai năm là tại Hoa thành thuộc Kim quốc, hiện tại không rõ”.
Thông tin thật sự quá ít không nói lên được nhiều điều.
Xuân đế bâng quơ nói: “Hay hỏi Xuyên quốc và Kim quốc đi, họ có lẽ rành đấy”.
Dương vương đáp: “Quân lưu vong chúng ta đã không quan tâm từ lâu rồi, chúng cũng là kẻ thù không đội trời chung của Xuyên quốc, Hiển đế không cần phải ẩn ý như vậy”.
Hiển đế cười ha ha nói: “Vậy thì hỏi Phương Mỹ Chi đại đế đi, sao mà chúng lại tồn tại ở Kim quốc lâu đến vậy? Mà không phải triều đình Kim quốc của bà từng là hậu thuẫn sao?”
Kim đế lắc đầu nói: “Không biết, chúng ta giữ chúng lại chỉ vì lý do nhân đạo, bây giờ chúng sa ngã đi theo con đường phạm tội ta cũng không kiểm soát được”.
Trần Quốc Tuấn đứng ở phía trên, nghe cái tên Thiên Môn hắn bất giác nghiến răng, tay nắm chặt lại dường như là có tâm sự.
Cái lúc Kim đế vừa nói xong, mọi người lại bỗng cảm thấy có một cổ khí tức lạ xuất hiện, Trần Quốc Tuấn và những người khác lông mày hơi nhếch lên, hai tai tập trung cao độ, cảnh giác bốn phía.
Một tràng cười dài đột nhiên xuất hiện, tiếp đó một giọng nói phát ra:
“Mỹ Chi điện hạ, người nói thế có phải hơi bất công với chúng tôi rồi không?”
Một gương mặt phía bên trái phòng xuất hiện, nó từ trong bức tường từ từ hiện ra khiến mọi người giật mình kinh hãi.
Ngay lập tức các hộ vệ giơ kiếm lên chĩa về phía đó cảnh giới.
Tên lạ mặt dần thoát khỏi bức tường, nhưng hai chân vẫn dính trong tường, kẻ đó đeo một cái mặt nạ ma quỷ màu xanh, hướng Mỹ Chi nữ đế mà nói, giọng chậm rãi mà nghe có hơi đáng ghét: “Khi quân đội các ngươi tiến vào Xuyên quốc, chúng ta đã mở đường, còn không tiếc thân mình cống hiến cho Kim quốc, vậy mà giờ nói chỉ cho họ một miếng đất để sinh sống và coi đó là nhân đạo thôi sao? Còn nữa, bây giờ các ngươi đã tính tới chuyện quay lại phủ nhận quan hệ với chúng ta rồi?”
Kẻ lạ mặt kia tuy đeo mặt nạ nhưng Kim đế, Dương vương lẫn Trần Quốc Tuấn đều nhận ra hắn.
“Hắn từng là thượng tướng, quốc sư của Tân Xuyên quốc, tên Trần Hổ”.
Lão niên ngồi bên cạnh Dương vương cất tiếng:
“Không phải phủ nhận mà là muốn tiêu diệt, Kim Trung đế quốc hành động như vậy là rất đúng. Xuyên quốc chúng ta trong quá khứ chưa từng khuất phục, đáng tin hơn bọn phản bội các ngươi nhiều”.
Giọng nói hùng hồn âm lượng, những người khác nghe thật sự rung động nhất là các cao thủ, âm lực này sợ rằng đã là một vị Siêu Thần Cấp rồi, ngay cả vị trưởng lão Hắc Bạch Ngai Thần đang đứng phía trên cũng lấy làm ngạc nhiên, người tu ở cấp bậc này trên thế giới liệu có được mấy người đâu, Xuyên quốc lại có con bài mới?
Trong lúc đôi bên đang nói chuyện thì binh lính cũng đã chạy vào mà vây kín lại tên lạ mặt kia, nhưng kẻ này có vẻ rất tự tin vào khả năng chạy trốn của mình, có thể hắn không quá mạnh nhưng kỹ năng đào tẩu chắc chắn phải rất cao, hơn nữa khả năng hóa giải kết giới cũng phải thuộc hàng cao thủ, phải biết rằng nơi đây kết giới vô cùng chặt chẽ, nội bất xuất ngoại bất nhập không phải là trò đùa, vậy mà tên này có thể vô tư đi lại, không hiểu hắn làm thế nào nữa.
Binh lính đang vây ráp thì Hắc Bạch Ngai Thần dơ tay ra hiệu mọi người ngừng tấn công, vệ binh thấy vậy liền đứng yên.
Quốc Liên đại đế mới hỏi: “Vậy hôm nay nhà ngươi tới đây làm gì, muốn trình bày gì ở Liên Hợp Quốc? Hay là muốn cho cả thế giới biết đến mình? Dám đứng ngay chỗ này phát ngôn, ngươi cũng có chút bản lĩnh đấy.”
Trần Hổ lại cười lớn hơn đáp: “Thật sự là ta chỉ tò mò muốn tới dạo chơi cho vui, ai ngờ lại bị lạc đến chỗ này, mà giờ hết vui rồi nên sẽ trở về sớm thôi, các ông.. có tin không?”
Chưa đợi mọi người trả lời hắn lại nói: “Mà Liên Hợp Quốc cái khỉ gì chứ? Gọi là chính quyền thế giới đi, nói là liên minh các quốc gia nhưng cũng chỉ là sân chơi của Ngũ đại đế quốc các ngươi thôi, ta biết các ngươi lập ra tổ chức này chỉ là để dễ dàng chi phối và kiểm soát thế giới này hơn, liên hợp á? Ta nhổ vào”.
Một số người phía bên dưới cũng bắt đầu cười nhạt một tiếng, tên này mặc dù ăn nói hơi khó nghe nhưng thô mà thật, Liên Hợp Quốc lâu nay vẫn hay bị người ta gọi ngầm là Chính quyền Thế giới vì năm nước lớn lập ra chỉ để thao túng và xoa dịu các nước nhỏ hơn mà thôi, thậm chí họ cũng thay từ đế quốc của mình thành cường quốc, chúng ta đã biết cường quốc nói các nước lớn hùng mạnh, còn đế quốc dùng cho những kẻ đi chinh phạt, không có một ông lớn nào lại muốn thừa nhận mình là một quốc gia đi xâm lược nước khác để củng cố sức mạnh cả.
“Khốn kiếp, nơi này không phải chỗ để ngươi nói xằng nói bậy đâu, quân đâu, lên!”
Binh lính đang định lao lên nhưng thái độ của Trần Hổ vẫn cực kỳ thong dong, còn vẫy tay chào tất cả, người nâng lên tính hòa nhập vào bức tường sau lưng, mọi người thét lên:
Bắt lấy hắn.
Vệ binh xông tới nhưng kẻ đó đã dần biến mất vào trong tường, không những thế còn cười lớn một tiếng giễu cợt, đang sắp sửa biến mất thì bỗng một tia sáng cực nhanh bay tới, tốc độ của nó khiến một số vị cao thủ ở đây nếu không chú ý cũng không thể nhận ra.
Trần Hổ giật mình dơ tay ra đỡ nhưng không thể tin được, thứ đó đâm xuyên qua lòng bàn tay của hắn, cắm vào cổ họng và găm chặt hắn vào tường.
“Xoạt!”
Trần Hổ ho ra một ngụm máu màu trắng, mắt trợn ngược lên đang không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Thứ đâm vào bàn tay và xuyên qua cổ họng hắn là một cây kích màu đen tuyền vẫn còn chập chờn lôi điện, không ít người đã nhận ra thứ đó. “Hải Thần Phá Thiên Kích!”
Có mấy người hướng tới nhìn Trần Quốc Tuấn, họ vốn đã định ra tay áp chế kẻ lạ mặt nhưng hắn đã nhanh hơn một chút.
“Quả nhiên là Kiến Diện Tất Sát, hình như thực lực của hắn lại tăng rồi”. Có người bình luận.
Trần Hổ hiện tại cổ họng bị găm không nói được bất cứ lời nào, miệng hộc máu ra, mắt đã trợn ngược và không còn thở, chết tươi tại chỗ.
Trần Quốc Tuấn nhảy lên đứng trên cây cây kích, chỉ nhìn qua cái xác một chút sau đó liền thu vũ khí về, thân thể Trần Hổ rơi xuống nhưng chân vẫn dính chặt vào tường.
Đã có người đặt nghi vấn: “Kết giới ở đây mạnh như vậy mà hắn vẫn qua được sao, mau mau kiểm tra lại”.
“Vâng”.
Mấy pháp sư hộ vệ lập tức tản ra tứ phía xem xét tình hình, Trần Quốc Tuấn lôi cái xác ném xuống sàn, kỳ lạ nó lại hóa màu xám với những hạt nhỏ như cát, hắn nói: “Chỉ là phân thân thôi, ngoài ra cũng không phải hắn phá kết giới vào mà đã ở đó từ rất lâu rồi”.
Mọi người kinh ngạc nhìn sang Trần Quốc Tuấn.
Sao lại không rõ chứ, Trần Quốc Tuấn cùng hắn ngày xưa vốn cùng là đồng đội mà, dĩ nhiên biết rõ năng lực của nhau.
Trần Hổ này là một kẻ sở hữu năng lực điều khiển cát, cũng coi như là nhân tài của Xuyên quốc xưa, rất tiếc lại bán mình theo giặc để hưởng lấy vinh hoa phú quý.
Hắn có một năng lực cực mạnh dành cho việc trinh thám chính là có thể đồng hóa cơ thể với môi trường xung quanh để tiện cho việc ẩn nấp và ra tay, kẻ này thực lực chỉ khoảng bát cấp nhưng lại cực kỳ lợi hại về khoản ẩn nấp đợi thời cơ và là con át chủ bài của Thiên Môn.
Theo Trần Quốc Tuấn suy đoán hắn đã có mặt ở đây từ trước khi cuộc họp diễn ra rất lâu, đồng hóa cơ thể mình cùng với các chất liệu chỗ kia và nằm chờ ở đó đợi ngày để xuất hiện, mục đích không rõ.
“Phải chăng hắn muốn nghe lén chúng ta”.
Một người lắc đầu đáp: “Không thể, bởi một khi hắn thức tỉnh thính giác thì chắc chắn sẽ bị cường giả cảm nhận của chúng ta phát hiện, chính hắn cũng nên biết điều này, đừng quên ở đây cao thủ nhiều như mây, hắn sẽ không ngu ngốc thế đâu.”
Sơn đế nói: “Đúng vậy, nhưng tại sao hắn lại chỉ xuất hiện thời gian ngắn như vậy? Hơn nữa hắn có tự tin mình sẽ chạy thoát sao?”
Dương vương từ phía sau điềm đạm nói: “Có thể đây là một cuộc thử nghiệm”.
“Thử nghiệm?” Mọi người đều sửng sốt.
Ông đáp: “Phải, thử nghiệm năng lực của mình, trước bao nhiêu cao thủ như vậy đây chẳng phải đều là những vị giám khảo tốt nhất sao?”
Ngừng một chút ông nói tiếp: “Còn việc rời đi.. Ta có một giả thuyết thế này: Trần Hổ nếu không bị tập kích bất ngờ sẽ rút cơ thể mình vào bên trong, lại tiếp tục đồng hóa nó và biến mất không dấu vết, hắn đoán chúng ta sẽ không nghĩ tới việc hắn lại ở chính chỗ ban đầu xuất hiện, sau đó chờ hội nghị kết thúc cũng sẽ âm thầm thoát xác”.
“Ta có biết chút ít về năng lực đồng hóa của hắn, thứ này rất lợi hại, nếu phong bế đi toàn bộ hơi thở và các giác quan thì thậm chí cường giả cảm nhận cấp bậc Thần Đế cũng khó mà phát giác”.
Mọi người đều gật gù sau lời phân tích của Dương vương, dù sao đây có lẽ là giả thuyết hợp lý nhất rồi.
“Chỉ đáng tiếc không giết chết hắn, chúng ta chỉ lấy được một cái phân thân mà thôi”.
“Không, chúng ta lấy được nhiều hơn là một cái phân thân”.
Người vừa nói là Hắc Bạch Ngai Thần, ông tiến tới kiểm tra cái xác và nói: “Thứ này cao cấp hơn phân thân, ta cảm nhận nó cũng có máu thịt và có liên hệ chặt chẽ với chân thân của hắn”
Mọi người kinh ngạc: “Không lẽ là.. bí pháp?”
Hắc Bạch Ngai Thần gật đầu bởi ông biết có một số loại công pháp tu luyện có thể tạo ra một cơ thể mới giống hệt với chân chính thân thể, thứ này cao cấp và phức tạp hơn phân thân nhiều.
Thân thể kiểu này sẽ mất thời gian để hình thành hơn nhưng chắc chắn là mạnh hơn và không thể nhận biết nó là thật hay giả, hơn nữa nó còn có tri thức cùng các tuyệt kỹ giống hệt chính chủ.
Quang Phát đại đế tỏ ra là một người hiểu biết nói: “Ta biết có một loại công pháp tên là Song Sinh Ma Thân Quyết, có thể tạo ra một người giống hệt mình, năng lực, hành vi, cách hành xử cũng tương tự, liệu có phải là nó không?”
Hắc Bạch Ngai Thần gật đầu nói: “Ta cũng đang nghĩ đến thứ đó, được rồi, mang cái xác này về trước đã, giao cho Thiên Hoàng xử lý đi”.
Ông nói với đám thuộc hạ, tất cả làm theo chỉ thị, những người khác cũng không nói gì, dù sao đang ở trên đất của họ, cứ để họ giải quyết là được rồi, hơn nữa mọi người cũng có niềm tin rất lớn với Thiên Hoàng, kiến thức của mỗi người trong tổ chức này là tuyệt đối sâu sắc, họ chắc chắn sẽ tìm ra được những điều quan từ việc nghiên cứu cái xác này.
Cũng từ ngày hôm nay cái tên Trần Hổ đã bị truy nã trên toàn thế giới ở mức độ đỏ với số tiền một trăm triệu kim đồng, Thiết Thủ có nhiệm vụ truy bắt hắn không cần biết sống hay chết.
Sau đó cuộc họp lại tiếp tục được diễn ra, chỉ sau mấy phút lại trở nên cực kỳ căng thẳng và sôi nổi quên luôn chuyện mới xảy ra.
Các vấn đề của Trung Thiên thế giới tiếp tục được đem ra bàn luận, mổ xẻ, các nước lớn thì liên tục tố nhau âm thầm lập thuộc địa trên các nước nhỏ hơn, thậm chí đâm sau lưng gây mất đoàn kết.
Các nước nhỏ cũng có vấn đề riêng của mình, liên tục kêu khóc vì nhiều vấn đề khác nhau: Dịch bệnh, thiếu tài nguyên như nước sạch, thực phẩm.. Khủng bố hoành hành hay thậm chí là các tranh chấp trên biên giới của mình với các nước lân cận.
Các chủng tộc khác cũng được đem ra phân tích, Tiên tộc, Ma tộc lâu nay luôn im lặng, đây tạm thời là điều tốt nhưng cũng không biết trong tương lai sẽ xảy ra chuyện gì. Yêu tộc, Cổ Thiên Thần tộc vẫn không có chút dấu tích.
Linh tộc, đồng minh thân cận nhất của con người càng ngày xuất hiện trên nhân gian càng ít, hiện tại nhân loại đã có rất ít Triệu hồi sư rồi, thế hệ tương lai sợ rằng cũng sẽ chẳng còn mấy ai có thể tiếp cận được với loại bí thuật rất mạnh này.
Một khu rừng rất xa nơi Liên Hợp Quốc đang họp, khung cảnh âm u im ắng, có hai người một nam một nữ đang ngồi trên một mỏm đá ăn cá nướng, điệu bộ cực kỳ bí ẩn.
Cô gái hỏi: “Sao vậy? Thất bại rồi à?”
Tên kia thở hắt ra một tiếng đáp: “Ừ, đen thật, ta phải luyện song sinh này tới mười bảy năm mới có thể khiến nó đạt tới cảnh giới Thần Vương, vậy mà nay lại đã hỏng mất rồi”.
Cô gái cười ha ha: “Vậy mà cứ tự tin tuyên bố mình là Đệ nhất tiên tri cơ, lần này lại dự đoán sai bét nữa, không những mất đi trợ thủ đắc lực còn mất tiền cho mấy tên đó, tiền mất tật mang, xem ra ngươi cũng đã quá coi thường Chính quyền Thế giới rồi”.
Gã có khuôn mặt đang buồn bực kia chính là Trần Hổ vẫn đang cay cú vì song sinh của mình vừa bị hủy mất, vốn dĩ lần này hắn muốn thử nghiệm năng lực trên người song sinh, cũng đã bói trước cho nó một quẻ, là quẻ cát nghĩa là an lành cho nên đã đánh cược với mấy tên đồng đội mình sẽ đột nhập và thoát khỏi Liên Hiệp Thánh Điện một cách nhẹ nhàng đồng thời phơi bày hết bí mật trong cuộc họp của Liên Hợp Quốc, điều này sẽ giáng một đòn mạnh vào mặt mũi tổ chức lớn nhất thế giới này, hắn đã cược tất tay với đám chiến hữu trong hội, vậy mà cuối cùng thua thảm.
Cô gái an ủi: “Thôi bỏ đi, ngươi vẫn nên làm việc mà mình làm tốt nhất, đừng có học mấy cái trò tiên tri vớ vẩn nữa, ta toàn thấy ngươi đoán trật lất”.
Nàng nói tiếp: “Cũng phải cẩn thận, song sinh kia chắc chắn sẽ bị đem ra giải phẫu nghiên cứu sớm thôi, đến lúc đó coi gặp nguy hiểm đấy”.
Trần Hổ lắc đầu nói: “Không phải lo, trên đó ngoài một chút da tóc của ta thì chẳng còn gì nữa đâu, tặng chúng vậy”.
“Được rồi ăn xong chưa? Chúng ta đi tụ họp với đám kia, cũng sắp tới giờ rồi đấy, ta sẽ thuật lại những gì đã nghe được ở đó”.
“Được, chúng ta đi”.
Ném đi cái xương cá đang cầm trên tay, cô gái cùng kẻ tên Trần Hổ đó dần biến mất trong rừng cây âm u.
**
Đăng bởi | VoLamCaoThu |
Thời gian |