Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cái nhất thời

Tiểu thuyết gốc · 2285 chữ

Làng cổ Thổ Hà - Việt Yên phủ - Bắc Giang địa trấn - Trung du Bắc Bộ miền động thiên .

Nơi hạ lưu sông Cầu linh thiêng, tọa lạc ngôi làng cổ nghìn năm mang tên Thổ Hà. Cổng làng uy nghi như cửa ngõ tiên cảnh, được chư thần bảo hộ bởi những cổ thụ , đại thụ trăm năm tuổi, tựa những thần mộc từ thượng giới hạ phàm trấn thủ.

Dạo bước trong những ngõ nhỏ lát gạch nung và tiểu sành rêu phong, tưởng như lạc vào một mê cung của tiên giới. Những ngôi nhà cổ bảy gian, ba gian hai dĩ uy nghi như những tông môn của các phái tu tiên, với những đường trạm trổ tinh xảo như được khắc bởi bàn tay khéo léo của thần công.

Khi trăng lên, tiếng hát quan họ vọng vang như tiếng đàn tỳ bà của tiên nữ, đưa hồn người phương xa vào cõi mộng. Đặc biệt trong những ngày lễ hội đầu xuân, nơi đây như hóa thành một tiên cảnh trần gian. Các nghệ nhân quan họ như những tiên tử hạ phàm, ngân nga những khúc ca cổ xưa suốt đêm thâu trên dòng sông Cầu huyền ảo.

Làng còn nổi tiếng với những món ăn thực như bánh đa, mỳ gạo - tựa như những đan dược tiên giới được chế biến từ bàn tay khéo léo của các bậc kỳ nhân. Mỗi món ăn không chỉ là sản phẩm của trần thế mà còn chứa đựng linh khí của đất trời, được truyền thừa qua bao thế hệ như một bí kíp võ công.

Thổ Hà, một phàm trấn giữa trần gian nhưng ẩn chứa những giá trị tiên cảnh, nơi hội tụ tinh hoa văn hóa ngàn năm, như một dải ngân hà rơi xuống hạ giới, mang trong mình vẻ đẹp vừa cổ kính vừa linh thiêng của một cõi bồng lai nơi hạ giới .

Tuy đẹp đẽ là vậy , nhưng đây vẫn chỉ là bề nổi của tảng băng chìm sâu dưới lòng biển rộng …

[ Trần gia ]

Nơi giữa làng , có những ngõ nhỏ chỉ dăm thước vừa đủ cho thân người đi qua , hai bên ngõ dựng đứng những bức tường gạch cũ đỏ trải dài . Theo con ngõ nhỏ dẫn chúng ta đến Trần gia .

Biển gỗ hiệu Hán Nôm ghi rõ hai chữ “ Trần phủ ” đã cũ , khi hiện rõ nhiều vết mục rỗ do mối mọt , viền ngoài bọc trong lớp bạc mỏng đã sởn những vết đen do năm tháng ăn mòn . Chữ nét cứng một đằng mà chính nó khắc trên biển đang lung lung , nghiêng ngả như sắp rơi rụng .

Thành cổng cũng chẳng khấm khá là bao , khi cái mục nát đã nan đến tận chân cột cổng , những mùn gỗ mới với tiếng cắn đục cứ liên tục thêm . Cũng may là bản thân nó được tạo ra bởi những tay thợ mộc giỏi nhất trong làng , cùng với gỗ lim trăm năm thách thức năm tháng nên mới trường tồn đến vậy

Đi sâu vào Trần phủ , nơi này khá lớn với ba gian nhà chính bao quanh một sân đá vôi hoá quay ra hướng Nam . Ngoài gian nhà chính thì còn có nhiều gian nhà khác đằng sau với khuôn viên lớn … . Nhưng nơi này đã cũ , đã rất cũ rồi . Trên vách tường hay trên từ kẽ sân rêu mọc phủ kín , những mảng gạch đá rơi vỡ khắp nơi , những mảng tường lớn bong tróc , lở xuống . Gian nhà chính đối chéo phương với cổng , dăm ba cây cau mọc dựng đứng , quả héo cũng chẳng ai buồn hái . Đằng sau nhà có cây đa chục năm tuổi sống toạ trên mặt đất , tuy vẫn non trẻ nhưng cái vẻ sừng sững , minh chứng khi rễ mọc nổi khắp chốn , quả đa rơi vãi dưới chân thì cũng đủ hiểu chục năm cũng đã rất dài .

Trước hiên nhà gian chính , một thiếu niên mặc hắc y ngồi ung dung trên ghế bành . Nửa trên khuôn mặt hắn tối sầm như cách hắn mặc y vận , không khí u ám như bao trùm lấy cả bầu không gian , càng rõ nét khi mấy gian nhà không một ánh đèn nào .

Thiếu niên tầm mười tám đôi mươi , hắn tên Dương , tên đệm Hạo , họ Trần - Trần Hạo Dương . Khác với nhiều thiếu niên vốn dĩ phải lạc quan đón đời , tràn đầy sức sống thì hắn lại vô cùng khác . Vẻ mặt hắn vô cảm , nửa trên tối sầm , tóc buộc gọn nhưng mái che ngang đôi mắt . Trong mắt hắn lại càng tối hơn nữa , cái tối tăm khi nhìn vào cuộc đời , cái tối tăm bởi chính hắn .

Đôi tay hắn ung dung trên thành ghế , trên đầu xương cứng rơm rớm máu , thái độ bình thản giống như đang chờ đợi điều gì đó sẽ xảy đến .

Từ ngoài cổng một lão bà bước vào .

Bà ta năm nay ngoài sáu mươi , đôi mắt híp dí lại , da nhăn nheo . Tính cách bà ta nổi danh chua ngoa từ hồi trẻ , cái miệng cứ xoen xoét , cái mũi tẹt lại , nói chung vô phúc không thể tả .

Lão bà ta họ Nguyễn , tên Phốc , tên đệm Thị - Nguyễn Thị Phốc . Cái danh “ miệng lưỡi chua ngoa , tan nhà cửa nát ” sinh ra cũng để dành cho lão bà này , thế nên trong làng sinh ra câu : “ Vô phúc mới gặp già Phốc ” .

Vừa đến nửa quãng sân bà ta đã chửi vãng cửa vang xóm , cái giọng già chát , chỉ nghe thôi đã thấy đắng hết lỗ tai :

“ Mả cha tiên sư bố nhà ngươi , thằng Dương đâu ! Ra gặp lão nô mau lên ! ” .

Hạo Dương vẫn ung dung , hắn nhếch mép :

“ Lão bà mù à ? Ta ngồi đây , mà mù à ? Già nên đần hả ? ” .

“ Ngươi nói cái gì cơ ? ” .

“ Bà già , bà điếc lỗ tai à mà không nghe thấy ? ” .

Bà ta hận lắm , cái dáng chống tay mà ai nhìn thấy cũng thật ngứa mắt , bà ta chỉ tay thẳng mặt hắn :

“ Mả cha mả mẹ nhà ngươi , dám đánh cháu ta … o … ! ” .

Bà ta còn chưa nói hết lời thì đã ngắt quãng , trong quãng đó đã lĩnh trọn một cái tát như trời giáng từ hắn . Hạo Dương mặt vô cảm , trong ánh mắt tỏ rõ sự ghê tởm . Hắn đánh lão bà xong còn cảm thấy bẩn tay , cố cảnh cáo :

“ Lão già vô phúc như bà còn chưa đủ để mắng cha mẹ ta , ta nhịn bà một câu không có nghĩa ta cho qua hay để mặc . Bà nhớ đấy ! Ta đánh được cháu bà không có nghĩa là ta không dám đánh bà đâu ! ” .

“ Loại vô đạo đức ! ” . Bà ta già mồm .

Lúc này hắn mới cười nhạt , cái cười nhạt mang theo cái khinh bỉ tột độ cùng lời nói :

“ Vô đạo đức ?! Hư … ! Bà có đạo đức để nói ta à ? Loại gần đất xa trời như bà bây giờ vẫn không biết tiếp nhân xử thế , thì làm sao có được cái kính trọng của kẻ khác . Ta thà cúi đầu lễ kính với một ông lão ăn xin còn hơn với cái loại như bà ”.

Thị Phốc tức lắm , giận sôi máu nhưng chẳng thể làm gì . Lòng dạ lão đầu này làm sao có thể cam chịu khi nghe một thằng nhóc đôi tuổi chửi mình kia chứ . Nhất thời :

“ À , thế à ? Có tin ta bảo người đến đánh dẹp cái Trần phủ rách nát này không ? ” .

“ Sao ? Đấu khẩu không được lại lấy người ra doạ à ? Bà già . Bà làm ta thấy buồn cười thật đấy ! ”. Hạo Dương nói .

Sau hắn trừng mắt , ánh mắt tối đen ban đầu bây giờ chuyển sang tối xám , cái xám của một con hổ , cái liếc nhìn như muốn ăn tươi nuốt trọn con mồi . Hắn gằn giọng :

“ Cái phủ Nguyễn Thị của nhà bà cũng chẳng khấm khá hơn đâu , vốn dĩ từ đầu nó đã nát bét rồi . Trách ai đây ? Chắc trách mỗi cái mồm xoen xoét của bà được thôi nhỉ ?

Nếu muốn gọi người thì bà cứ thử xem , chỉ sợ Trần phủ chưa sập thì cái phủ Nguyễn Thị của bà cút rồi đấy !

Hôm nay thằng ta tha cho thằng Phúc cháu bà cũng chỉ là nể ông Cung chồng bà thôi ! Nếu để ta bắt gặp hắn xúc phạm nhà ta một lần nữa thì ta đảm bảo lần đó sẽ không chỉ đập thôi đâu , con dao ta hay mang chắc sẽ nhuốm máu đó !

Bà nhớ cho kỹ lời ta vừa nói ! ” .

Bà ta nghe được tràng dài vừa rồi , câm nín hẳn , trong ánh mắt đã lay động , miệng đã nuốt không trôi cơn tức . Bà ta siết tay , khí nén bên trong trào ra , điều tức qua hơi thở . Hắn cười nhếch mép :

“ Sao ? Muốn động thủ rồi à ? ”.

Hạo Dương hắn cũng chẳng phải võ mồm không , khí nén trong hắn đang trào ra . Hắn cười nói :

“ Bà tu luyện hơn 50 năm mới đến Quyền Tu nhị trọng thập đại cảnh . Còn ta mới tu luyện vài năm đã đến Kiếm Tu tam trọng nhất đại cảnh . Bà nghĩ mình đánh lại ta ? ” .

Phốc Thị nghiến miệng :

“ Vậy phải xem quyền ta cứng hay kiếm ngươi sắc ! ” .

“ Phụng bồi ! ” .

Bà ta lùi lại về phía sau , khí nén trong kinh mạch tuôn trào mãnh liệt theo đường thở . Khí quyền lão bà ta màu đỏ , tượng trưng cho hoả hệ ngũ hành , từ đó hai tay bốc cháy . Mắt chuyển sang đỏ rực , lão bà ta nhảy vồ đến .

Hạo Dương hắn dẫn khí nén trong kinh mạch đến lòng bàn tay , thủy hệ ngũ hành kiếm khí . Từ trong gian nhà , một thanh kiếm sắc phi đến , hắn siết chặt nó trên tay .

Lão bà gào lớn :

“ Yên Thế bí truyền cổ võ : Lão Hổ Thượng Sơn quyền - Bạch hổ khởi động

Chấp thủ khai mã - chi quyền khai mở

Song thủ phá cước - Chi tay đá phá

Đồng tử dâng quả - Thiếu niên dâng quả

Lưỡng thủ khai môn - Hai tay rộng mở ” .

Đằng sau lão bà , hình bóng mờ nhạt của chúa rừng sơn lâm xuất hiện hoà vào thân thể bà ta với hoa văn đen cam võ nét . Bà ta tựa con cọp dữ nhảy xồ đến , hai tay vồ mồi . Tiếng hổ dữ vang vọng khắp chốn .

Hạo Dương mỉm cười , trong đầu nghĩ qua loa vài điều . Hắn nói :

“ Thì ra là Nguyễn Thị độc môn võ quyền - Lão Hổ Thượng Sơn . Nhưng tư chất bà chỉ tàm tạm ghê thì phát huy đến bốn đòn chính , còn không chỉ ba đòn đầu . Vậy bà đánh được ta trong bốn đòn này không ? ” .

“ Nói nhiều quá ! Tiếp chiêu lão đầu đây ! ” .

Hạo Dương gào lớn :

“ Trần Tộc nhất kiếm kỹ : Thanh Long Độc Kiếm - Nhất Thiệu kiếm pháp : Loan Thuận Loan Nghịch ! ” .

Lưỡi kiếm bao bọc trong kiếm khí thủy hệ ngũ hành , bộc phát tuôn trào . Hạo Dương hắn nhảy vụt lên , một đường kiếm thuận cắt ngang cổ , lực dồn về phía mũi kiếm buộc bà ta vào thế tiến thoái lưỡng nan . Loạn thế tấn , về thế thủ .

Bà ta tránh né kịp thời , hổ rình trượt mồi , thân già lảo đảo . Trên má bà ta một đường kiếm nhẹ cắt qua , dù không sâu nhưng máu chảy rỉ liên tục xuống . Phốc Thị đưa tay vuốt của bản thân lên vết mau , quệt qua rồi liếm liếm , trong ánh mắt giận dữ bỗng hoá thành một con dã thú .

“ Lão Hổ Thượng Sơn quyền thứ tư : Hoành Thân Thoái Tọa .

Song phi cước khứ

Long quyền đả khứ

Tả hữu đả diện

Cuồng phong tróc nã ”.

Hạo Dương mắt tối lại , hắn nói mỉa mai :

“ Không ngờ bà lại luyện được quyền thứ tư thật , định đánh kết trong một đòn hay sao ? Dù không vui nhưng ta cảm thấy rất thú vị ” .

Hạo Dương đưa tay sờ lại lưỡi kiếm , trên đầu mỗi ngón đều ẩn chứa kiếm khí thủy hệ nén lại , dồn lực hơn cho thanh kiếm .

Lão bà ta đã hoá hình như con hổ dữ rình mồi , từ động tác cho đến tư thế đặc trưng của loài chúa rừng sơn lâm . Trên thân bốc cháy , cháy rực trời …

Bạn đang đọc Nghiệt Ma sáng tác bởi Tiennam_9
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Tiennam_9
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.