Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cái bất giác

Tiểu thuyết gốc · 2325 chữ

Trong làng không chỉ có mấy thế gia , tiên sĩ ẩn cư cũng rất nhiều . Thí dụ như lão Bốn chuyên đi gác cổng làng , hàng ngày lão ta ngồi trên cái ghế bành cũ kỹ , tay phe phẩy cái điếu cày với tàn thuốc lá , đội cái nón lá rách ngang mặt , che đi nửa khuôn hình .

Chẳng ai bắt bớ gì lão ta , nhưng cái tính buông thả của lão già này thì không ai quản được . Chính lão đầu này tự dựng lên cái chốt cổng làng , kẻ nào muỗn vào làng sẽ tự ý thu tiền , không tiền thì cút .

Lão Bốn họ Nguyễn , đệm Văn - Nguyễn Văn Bốn , tuy cùng họ Nguyễn nhưng không hề can dự gì đến Nguyễn Thị gia . Lão ta năm nay đã ngoài 60 , sống buông thả từ hồi niên thiếu , lại giỏi ăn chơi nên bây giờ nghiệp mới quật . Không gia , không nghiệp , không sản , sống vật vạ lang thang , chui rúc nơi cổng làng . Lấy thu tiền vô lý làm công việc chính , thỉnh thoảng ra sông Cầu mò thêm đôi chút đồ mặn , lấy rượu và thuốc lào làm thú vui . Cái vốn làm nông thì không quên được .

Hôm nay , làng cổ Thổ Hà đón một đoàn người mới ghé thăm . Họ có già có , trẻ có , tầng lớp xã hội đều có . Kẻ bước đầu , ưỡn ngực bước thẳng đi tới , lão này mặc trên người bộ y phục Giao Lĩnh trắng nhẹ ngả màu . Lão ta cúi đầu :

“ Tiền lão , có thể cho ta thông chốt cổng hay không ? ” .

Lão Bốn ngồi thẳng , rít mạnh hơi thuốc lào , vẻ mặt mê man . Lão ta gõ lọc cọc chân điếu cày lên cái bảng gỗ bên cạnh , trên bảng gỗ ghi rõ bằng phấn trắng :

« Vào làng : 50 kim tiền

Ra làng : 100 kim tiền »

Giọng lão Bốn trầm , giọng khàn khàn :

“ Nhìn thấy rồi đấy ! Không có tiền thì phắn ! ” .

Lão ta lướt qua một lượt , đôi chút do dự , vẻ khó nghĩ . Sau vẫn lấy từ trong túi áo đủ số tiền , đưa cung kính cho lão Bốn , không dám ho he điều gì . Tên này bình thản đi vào , không quên cảm tạ . Lão Bốn hô lớn :

“ Các ngươi , thấy rõ rồi đấy ! Có tiền thì bước qua , không có tiền mau cút về ! ” .

Đám người muốn vào làng , ngoan ngoãn bước đến đưa tiền lần lượt , rất trật tự . Cho đến một kẻ , hắn khoác trên người bộ Nhật Bình ai nhìn rõ cũng hiểu đây là con nhà quyền quý . Không một lời cứ thế bước vào , lão Bốn ngứa mắt , lấy chân điếu cày chặn kẻ này .

“ Tiểu tử , ngươi mù chữ hay ngu óc ? Không thấy bảng gỗ lão đây viết sẵn à ? Còn dám bước tiếp ? ” .

Đằng sau tên này còn có hai tên Quyền Tu tam trọng ngũ đại cảnh , muốn tiến đến cản lão Bốn . Chỉ là chưa kịp đưa tay gạt cái điếu cày , thì đã bị uy áp lão Bốn đè nén , mặt dí sát đất . Lão Bốn trừng mắt nhìn hai kẻ này , giọng khàn nói to :

“ Hỗn xược ! Muốn làm càn hay gì ?! ” .

Rồi lão Bốn giáng uy áp xuống đầu tên vương gia này , miệng hôn trọn đất , nhục không thể tả . Lão ta trừng mắt nhìn tên này :

“ Đừng nghĩ bản thân có đôi chút máu loãng vương giả là cao quý , cỡ như ngươi chưa đáng để lão phu bỏ vào mắt . Cho dù cả hoàng tộc Đại Ngu các ngươi hôm nay đến đây , cũng chưa chắc có thể làm gì lão phu . Hiểu chứ ?! ” .

Tên này run rẩy , đôi phần sợ hãi . Răng vẫn nghiến chặt , tay siết lại bất cam nhưng chỉ còn nước cầu xin :

“ Tiền bối trên cao tại thượng , không chấp nhặt trẻ ranh . Ta có mắt mà như mù , không thấy núi Thái Sơn . Xin tiền bối tha cho một mạng ! ” .

Lão Bốn tắt đi luồng uy áp , ba kẻ này run rẩy đứng dậy . Bây giờ , lại như con chó cụp đuôi cúi đầu trước lão Bốn . Nhiều kẻ giấu thân thể đằng sau chỉ sực cười , cười trong lòng .

Bên bờ sông Cầu , có một gốc cây đa ngàn năm tuổi đứng sững , vết tích năm tháng không che lấp . Vỏ cây sần sùi , thô ráp , rễ bay như thả chỉ xuống đất , tán cây rộng ngàn thước . Bên dưới gốc cây có một ngôi miếu nhỏ , trong miếu thờ Sơn thần . Bên cạnh ngôi miếu có một bàn cờ đá , bàn cờ đá này rất hay được mấy lão đầu kỳ cựu tận dụng . Họ đánh sờ sau những giờ ra đồng , đôi khi cũng là khách cư ngụ đến chơi .

Hôm nay , trong làng lão Lý với lão Lục đang so tài đọ nghệ . Nước cờ tướng nào cũng đều là nước cờ cao siêu , mỗi nước đi đều là vạn nước kế tiếp , họ vừa đánh vừa nói chuyện , giọng rất sảng khoái :

“ Lão Lý , hôm nay lại có mấy tên đi đến dòm ngó Mộc Bản Độc Tự Kinh của làng ta . Ông nghĩ sao ? ” .

“ Lão Lục à , sao ông cứ phải lo xa đến thế chứ ? Vị tiền nhân kỷ trước còn chưa động ý phàm , việc gì đã đến ta lo . Hơn nữa , lão Bốn rất chuyên cần chuyện này kia mà ” .

“ Nghĩ cũng không sai ! Dù sao Mộc Bản Độc Tự Kinh cũng toạ chấn cái làng cổ này lâu rồi , khéo sao không lo được ! Hầy … ! Mà hôm nay con mẹ Phốc lại đến đánh nhau với một thằng nhóc , Nguyễn Thị lụi tàn đúng là số trời mà ” .

“ Tên nhóc Trần Gia đó , trong ba năm đã đạt đến Kiếm Tu tam trọng nhất đại cảnh , tuyệt đối không phải tầm thường . Thật là , không hiểu hắn đạt được cơ duyên tạo hoá gì nữa ”.

“ Kiếm Tu tức tu kiếm , nghĩa là tu sắc bản tâm … . Đời nào mà chẳng có kẻ giỏi , mấy lão đầu chúng ta quan tâm làm gì . Có điều , sau hôm nay Nguyễn Thị tận diệt thật rồi ! ” .

“ Số trời định , Không cản được ! Nguyễn Thị mục nát đã lâu , hôm nay hắn không diệt thì mai cũng có kẻ khác diệt , cớ gì quan tâm ?! ” .

“ Tập trung ! Tập trung ! Tiếp cờ ta này , lão Lý ! ” .

“ Được ! ” .

[ Trần Phủ ]

Không khí nơi đây nóng như cái lò nung gốm , nó toát ra từ khí nén trong kinh mạch lão Phốc . Hạo Dương bao quanh hắn là luồng kiếm khí thủy ngũ hành , tất nhiên sẽ không nóng . Thanh kiếm trên tay hắn lúc này uy lực cực lớn , sắc vô ngần sắc , khí tụ bản nguyên .

Trên mi tâm hắn , thoắt ẩn thoắt hiện ấn đường hình giọt nước , con mắt chuyển sang xanh lam đặc trưng . Hắn hô lớn :

“ Trần tộc nhất kiếm kỹ : Thanh Long Độc Kiếm - Tam thiệu kiếm pháp : Nhất Thủy Vô Lộ Trảm ! ” .

Lão Phốc giống như con hổ gầm , phi tới , lúc trái lúc phải , thoắt ẩn biến hiện . Lão nhảy xồ lên , bỗng hoá vạn hổ dữ , lao đến . Vuốt lửa rực trời , một khắc vạn cấu xé . Nhưng bà ta đã quên một điều rằng “ thủy khắc hoả ” , võ nghệ Nguyễn Thị điểm yếu chính là lửa , lửa khắc hoả là không thể nào .

Thanh kiếm trên tay Hạo Dương không hề xê dịch dù chỉ là một chút , khí nén kiếm khí thủy ngũ hành đã biến mất , lưu lại dấu vết trên người lão bà Phốc . Trong cái chớp mắt , vạn vết chém bộc phát , lửa bị dập tắt biến hoá hư không , không chút dấu vết chỉ còn khí thủy .

Bà ta ngã xuống , máu tuôn thẫm đất , khẽ nhìn lần cuối rồi tắt thở , tầm mắt sẫm tối . Hạo Dương hắn đưa thanh kiếm về lại đúng gian nhà , ánh mắt nhìn xác chết vô hồn , vẻ mặt vô cảm , dường như đã quá quen với chuyện này .

Hắn chỉ cảm khái :

“ Vốn dĩ ban đầu cũng muốn cùng bà đấm đá qua lại một lượt , nhưng để Yên Thế đệ nhất quyền vào tay bà đúng thật là tự diệt ” .

Lúc ấy , thằng cháu Phúc đích tôn của lão bà này chạy đến , khóc nức nở . Trên tay hắn cầm , một thanh đao gỉ sét , định nhảy vồ đến , vừa chạy vừa gào :

“ Mày dám giết bà ta , ta liều mạng với ngươi ! ” .

Hắn nhìn lại , khuôn mặt tên này đã sưng tím tái , bầm dập đến mức khó chấp nhận được , máu chảy rỉ qua nhiều lớp băng keo . Lúc ấy cũng vừa nhớ ra , chính hắn đã giã cho tên này một trận .

Chỉ là cây đao chưa đến gần , tên này lĩnh trọn một cú đá thẳng vào lồng ngực , cực kỳ đau đớn . Cú đá văng tên này đến trước xác bà hắn , Phúc ôm ngực đau đớn ngồi dậy , lấy tay chống mà vẫn run rẩy không ngừng . Hắn ho ra máu , thở dốc hổn hển .

Không kịp phản kháng , thanh đao hắn vừa cầm đã kề trước cổ , đối diện với hắn là một Hạo Dương lạnh lùng vô cảm . Hạo Dương cười nhạt :

“ Vừa bị ta giã cho một trận vẫn không biết lượng sức à ? Phúc ! Nhìn ngươi bây giờ thật buồn cười , hết sức buồn cười ”.

Phúc nghiến răng nhìn lại , hắn lại thấy buồn cười hơn :

“ Ấy ! Đừng nhìn ta bằng con mắt đó , không biết là ngươi sẽ bị giết lúc nào đâu . Nếu không phải nể mặt lão Cung , thì bây giờ ngươi có là cái xác cũng chẳng trách ai . Mà ngươi đến đây cũng tốt , dọn cho ta cái xác hôi hám này đi ! ” .

Đến lúc này tên này vẫn cố già mồm :

“ Một ngày nào đó ta giết ngươi ! ” .

Lúc này hắn cười khoái , cười như chưa bao giờ được cười :

“ Một con kiến chẳng có chút sức lực nào cũng muốn chống lại bàn chân dẫm lên , bộ dạng ngươi bây giờ chẳng khác gì con chó . Nhưng, được ! Ta đồng ý đợi ngươi !

Bao giờ đủ sức giết ta thì cứ việc , chứ cái loại ngươi bây giờ chẳng làm được cái trò trống gì hết . Nến không phải ta với lão Cung có chút qua lại , thì bây giờ đã cho cái Nguyễn Thị tuyệt diệt lâu rồi ! ” .

“ Ta giết mày ! ” . Phúc già mồm .

Hắn nheo mắt khó chịu , một bạt tay vung tới , tên này ngã sõng soài . Hắn gào lớn :

“ Cái sức bản thân còn chưa đủ sống đến ngày mai thì đừng có thách thức kẻ khác , không muốn Yên Thế đệ nhất quyền tuyệt diệt còn không mau cút ! Phí sức lão Cung...” .

Tên này cũng muốn phản kháng nhưng trước đó đã bị hắn dẫm mạnh lên mu bàn tay , cả chi tê liệt . Hắn bỏ chân quay người lại , nói thách thức :

“ Bao giờ đủ sức giết ta thì cứ việc đến , rất sẵn lòng đợi . Dọn cái xác đi , không khí bẩn lắm rồi ! ” .

Hắn quay người bước vào bên trong . Bên ngoài này Hùng nghe được , xót tận cõi lòng , chỉ có thể bê xác bà hắn mà đi về . Chính hắn cũng hiểu rằng , bây giờ mình không hề có sức phản kháng .

Quay lại nơi đọ kỳ nghệ .

Lão Lý với lão Lục vẫn si mê đọ cờ , một nước pháo bắn chéo , định đoạt trận đấu . Lão Lục thua mà lòng không cam , chép miệng mấy hồi , còn lão Lý cười vui lắm . Họ vẫn trò chuyện sảng khoái :

“ Đó lão Lý , ta đã bảo là thiện duyên mà ! Nguyễn Thị chưa tuyệt diệt , Yên Thế đệ nhất quyền cũng vậy .”

“ Lão Cung hi sinh cho con cháu tiếp dõi ba đời quả đáng khen . Tên nhóc đó tuy ác đôi điều nhưng về cách ứng nhân xử thế thì khỏi bàn . Nguyễn Thị còn con cháu , Yên Thế đệ nhất quyền vẫn chưa tuyệt . Mà cho dù tuyệt ở địa chấn này thì vẫn còn rất nhiều địa chấn khác . Yên tâm , yên tâm ! ” .

“ Nào , lão Lục . Ta tiếp ván nữa !

“ Ngày nào cũng thua , xem ra ông không có chữ “ phục ” rồi ! ” .

Bạn đang đọc Nghiệt Ma sáng tác bởi Tiennam_9
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Tiennam_9
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.