Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cái hữu thời

Tiểu thuyết gốc · 2320 chữ

“ Hỗn xược ! Ngươi dám bắt nạt cháu đích tôn của lão phu ! Muốn chết hay thế nào ? ” .

Vị nhị hoàng tử vương triều Đại Ngu đang hứng chịu uy áp nặng như núi đá , đè bẹp hắn xuống mặt đất , nhưng vẫn có thể thở và nói . Hắn biết rằng đã chọc sai người bèn lắp bắp xin tha :

“ Tiểu nhân có mắt như mù , xin tiền bối rộng lượng tha cho tiểu nhân một mạng ” .

Lão Hoá không nói nhiều , tức khắc dùng uy áp của bản thân dốc ngược hắn lên trời , sóc tất cả đồ trong túi rơi ra cho bằng hết . Rất nhiều thứ đồ rơi ra , lão nói :

“ Cháu ta thắng ngươi những thứ gì , ta lấy lại thứ đó ! Hôm nay , ta vẫn sẽ tha cho ngươi , vì giết ngươi chỉ tổ làm bẩn tay ! ” .

Nói rồi , ông ta quăng hắn về lại phía cổng làng , may là chưa ra khỏi địa phận làng Thổ Hà . Nhục nhã thay lại rơi đến trước mặt một kẻ …

Dáng người hắn cao lớn , trông khuôn mặt rất thư sinh , nho nhã . Vẻ mặt hiền từ nhưng ánh mắt lại không giấu đi được cái dã tâm từ bản chất , hắn mỉm cười với tên rơi trước mũi giày mình . Sau vẫn cung kính cúi đầu :

“ Ra là nhị hoàng tử Hồ Quang Lộc , tại hạ xin kính chào . Không ngờ lại hữu duyên gặp hoàng tử nơi này ”.

Quang Lộc hắn nghe được giọng nói , đoán ra là ai ngay , tay siết đất , nắm toàn cát bụi , tự thấy bản thân nhục nhã vô cùng . Hắn đứng dậy chỉnh lại uy thế của một thằng con vua , quý tử hoàng triều .

Kẻ trước mặt là Mạc Mộc Đăng , con trai của tể tướng Mạc Mộc Trung trong triều Đại Ngu , rất thân cận với phụ hoàng của hắn . Hắn biết rằng từ lâu phụ hoàng đã rất đau đầu với cha con họ Mạc này , quyền lực đối với triều chính thì không còn được như trước , vì bị chúng chi phối vài phần . Công lao dẹp yêu tộc cũng rất lớn , hoàn toàn không biết phải xử trí ra sao . Trong triều cũng không thể mượn theo cách cổ nhân mà trừ khử - mượn gian thần giết trung thần . Phụ hoàng hắn từ lâu đã ngầm rõ âm mưu của cha con nhà này , giết vua đoạt ngôi . Có lẽ chỉ là chưa tìm được thời điểm thích hợp .

Hắn cười nói :

“ Ồ ! Thì ra là Mạc huynh . Nơi này chẳng phải triều chính , sao phải đa lễ ? ” .

Kẻ này đáp lại :

“ Vậy ta thuận còn hơn nghịch , mạn phép nghe theo ý của hoàng tử ! Ta còn có việc nên xin phép đi trước ! ”.

“ Mời ! ” .

Lúc ấy mới hiểu nụ cười trên môi mỗi kẻ chết chóc đến nhường nào , ai cũng có dã tâm riêng của chính mình . Nhưng so về tâm tính , tên hoàng tử họ Hồ thật sự không thể bằng .

Đợi hắn đi qua một quãng , lão Bốn châm điếu cày gần đó mới nói :

“ Thằng nhóc , bây giờ không còn tiền đúng không ? Đúng là nực cười , đi thua cả một đứa trẻ con . Ngươi chỉ một từ “ ngu ” thì đúng là không thể tả xiết . ”

Nói rồi chính lão lắc đầu buồn chán . Tên này nghe được cũng chỉ biết buồn bực , lủi thủi mà bước đi .

Bàn cờ .

Lão Lục vẫn đang đánh cờ với lão Lý :

“ Lão Lý , ông nghĩ sao về tên hoàng tử ngốc này ? ” .

“ Không phải , chính ông đã nói rằng tên này tâm tính không được tốt hay sao ? Lão Lục . Ta không dám chắc thiên hạ này mai sau còn có vương triều Đại Ngu nữa , nhưng họ Mạc cũng chẳng có lợi lộc gì . Đồng quy vô tận , đồng quy vô tận thôi ! Ý trời ! Ý trời ! Chỉ tiếc cho sinh mạng người dân phương nam này … ” .

Lão Lý thở dài , bấm đốt tay cố nhìn thiên cơ . Sau một quãng ông hãi hùng nói :

“ Không ! Không thể ! Áo bào đen xuất hiện , đứng nơi đỉnh cao trời đất , một ma kiếm trảm vạn Hoa Hán . ”

“ Cái gì ? ”. Lão Lục kinh ngạc , cũng tính thiên cơ xảy đến tiếp theo .

[ Trần Phủ ]

Trên tay Hạo Dương là cuốn công pháp , hắn xem qua một lượt rồi mới cất vào ngực áo , quay ra lạnh lùng nói :

“ Mời Trần đại tiểu thư đây , rời đi cho . Chuyện ta đồng ý với cô đã thực hiện rồi ! ” .

Nàng ta mỉm cười , đi vòng quanh người hắn :

“ Vậy là huynh muốn đuổi người đẹp này đi thật à , không muốn chiếm tiện nghi gì sao ? Ta hỏi thật đấy ? ” .

Hắn liếc nhìn qua , hoàn toàn không mảy may đôi chút cảm xúc , ánh mắt nghiêm nghị vô cùng , cái nhìn không chút động tâm . Nàng ta thấy vậy , cũng hiểu tên này chẳng phải là người thích trêu đùa , nên đành thôi . Chắp tay vào đôi eo mảnh mai , nghiêng nghiêng nói :

“ Vậy huynh ban nãy không nghe rõ thỏa thuận của chúng ta à ? ” .

Hắn ngơ ngác , mơ hồ cố tìm lại chi tiết nào đó trong chuỗi ký ức .

Ban nãy …

Cánh cổng gỗ khép lại , hai tên thuộc hạ của Nguyệt Như đang đợi bên ngoài . Hắn với nàng ta đứng nhìn nhau một hồi vẫn không hề chuyển biến , mắt đối mắt , mặt đối mặt . Nguyệt Như thấy vậy cũng ngại , nàng ta quay lưng tỏ vẻ kiêu sa nói :

“ Huynh không định mời ta vào bên trong nói chuyện hay gì à ? ” .

Hắn nghe vậy mới định thần lại , quay lưng đi vào bên trong , giọng rất lạnh lùng :

“ Đi theo ta ! ” .

Nàng ta đi theo hắn , lúc qua đường sân đã chú ý đến vết máu khô chưa lâu , thầm suy đoán nhưng cũng không dám hỏi gì nhiều . Hắn dẫn cô đến nơi tiếp trà của gia đình , chỗ mấy bàn ghế đá trước cửa gian trái .

Thấy nơi này rất tối , trong nhà cũng không hề có chút ánh đèn , không khí u ám sinh sôi trong tâm trí nàng . Tuy hơi sợ nhưng nàng ta lại cảm thấy tò mò nhiều hơn , tỏ ý mình là tiểu thư cao sang quyền quý ra lời :

“ Tuy không biết huynh ở nơi này tiếp khách thế nào , nhưng đúng đạo tiếp khách chỗ ta thì phải tiếp khác nơi bàn trà giữa gian nhà . Còn nếu huynh bảo ta ngồi đây thì ta không đồng ý ! ” .

Hắn nhìn nàng ta một lượt , vẻ mặt vô cảm , ngước nhìn lên nhẹ nói :

“ Được ! Chiều ý cô . ”

Rồi cả hai đi vào trong nhà , nơi này tối thui , tối đến mức ma mị . Hắn dẫn nữ tử này ngồi nguyên một chỗ , bản thân đã đen lại men theo len lỏi chìm vào bóng tối .

Ánh sáng rực lên , Nguyệt Như nhận ra mình đang ngồi trên bộ bàn ghế tạc bằng gỗ lim , trên nó khắc nhiều hoa văn đặc trưng của người phương nam .

Trên bộ bàn ghế là bàn thờ tổ tiên , nàng nhìn lên nhưng chỉ thấy hai bát hương trắng xóa bởi hương tàn , bên trên là bài vị khắc tên cha mẹ của kẻ kia . Thờ dài một lượt , nàng nhìn sang hai bên , một là gian giường ngủ bên trái , kia là gian sách nối với một gian buồng kín .

Nguyệt Như nhìn đống sách xếp trên kệ gỗ mà hãi hùng , từ những quyển triết lý , đạo đức , nhân sinh , thứ gì cũng đầy đủ . Bất giác hỏi :

“ Đống sách này , huynh đã đọc hết rồi ? ” .

Hắn đáp lại :

“ Sao ? Có gì ngạc nhiên à ? ”.

Nàng ta lắc đầu , hỏi tiếp :

“ Ta đã xưng tên , nhưng vẫn chưa biết tên của huynh . Cho ta tên gọi của huynh đi ! ” .

Hắn vô thức đáp lại , rồi đi vào buồng chuẩn bị nước nóng pha trà :

“ Cứ gọi là Hạo Dương là được ! ” .

Nàng ta nghe đã rõ , lẩm bẩm lại vài lần dò xét nội dung từng câu từng chữ trong tên gọi một người . Nhưng vẫn không thể hiểu được ý nghĩa sâu xa trong nó .

Hắn đi đến , đặt mạnh chén trà đến trước mặt nữ tử này nói :

“ Có gì mau nói nhanh lên , nhìn ngang quay dọc vừa thôi ! Ta không có ý định sẽ tiếp khách lâu đâu ! ” .

Nàng ta đang suy nghĩ trong đầu , giật mình vì câu nói đó , ánh mắt vài phần ngơ ngác … . Nhưng vẫn rất bình tĩnh , uống hết chén trà vừa rồi , vẻ mặt chẳng còn chút gì là chơi đùa , nghiêm túc nói :

“ Huynh ở nơi này cũng lâu rồi , thế nên ta cũng xin nói thẳng ! Ta đến nơi này cũng chỉ là muốn được Mộc Bản Độc Tự Kinh công nhận làm chủ nhân , vì nhiều lý do nên thứ lỗi không thể nói cho huynh biết . ”

“ Thế thì sao chứ ? ” . Hắn nói .

“ Huynh muốn có cuốn kiếm kỹ chiêu thứ năm của Thanh Long Độc Kiếm phải giúp ta một chuyện , thế nào ? ” .

“ Mời nói . ”

“ Chuyện là như thế này … , sau đó ta sẽ ở lại nơi đây . Vậy huynh nhớ rồi chứ ? ” .

Hắn gật đầu giúp thực hiện chuyện tiếp theo …

Lúc ấy mới bừng tỉnh , hắn nghi hoặc hỏi lại :

“ Lúc đó cô nói “ sau đó ta sẽ ở lại nơi đây ” , mà “ nơi đây ” đâu chỉ đích danh nhà ta . Vậy nên mời Trần đại tiểu thư đi cho ! ”

Nàng ta không chịu , giải thích :

“ Trong một câu nói không hề nói rõ địa điểm hay đích danh một nơi nào , thì “ nơi đây ” cũng có thể hiểu là “ nơi này ” . Huynh hiểu chứ ? ” .

Hắn trừng mắt nhìn lại , vẻ mặt u tối rất đáng sợ , trong ánh nhìn như muốn cảnh cáo một điều nào đó . Tên này gằn giọng nói với một nữ nhân :

“ Nhưng ta ghét cảnh khi nhìn thấy bóng dáng nữ nhân trong nhà , ngoại trừ mẹ ta ! Cô hiểu chứ ? ” .

Nói đến đây cũng đủ khiến cho nàng ta phải sợ hãi , giật thót , thầm hiểu không thể coi thường người trước mặt mình . Không phải cô không có nơi khác để đi mà là nơi này là chi ngoại của Trần tộc , có khí vận hai đời mà tổ tiên để lại . Dẫu sao , vì họ Trần với nhau cũng dễ che đi thiên cơ .

Nàng nhanh trí , đáp lại :

“ Được ! Được ! Vậy xem như là huynh cho ta thuê nơi này một tháng , giá cả không thành vấn đề . ”

Thấy kẻ này vẫn không chút động lòng , nàng ta tự nói tự tăng giá :

“ Ba túi , mỗi túi trăm đồng kim quan , thế nào ? ” .

Hắn nghe đến đây cũng đôi phần động lòng , một kim quan bằng mười đồng kim tệ . Ba trăm đồng kim quan là ba ngàn đồng kim tệ , bằng hơn một năm tiền hắn kiếm được . Miễn cưỡng , hắn nói :

“ Cũng được ! Nhưng nghe cho kỹ đây ! Cô cho dù là tiểu thư hay gì cũng phải ở gian dưới . Không được làm phiền ta lúc buổi tối . Đặc biệt cấm được vòng ra sau nhà đến gốc đa kia . Cô hiểu chứ ? ” .

Nàng ta đồng ý tỏ vẻ đã hiểu , hắn nói thêm :

“ Vì cô là khách thuê nhà nên mọi tiện nghi đều sẽ được đáp ứng , chỉ mong cô không có ý đồ riêng . Mộc Bản Độc Tự Kinh ta không có hứng thú ! ” .

Mạc Mộc Đăng cũng mấy tên thuộc hạ theo sau , đi theo con ngõ nhỏ quen thuộc dẫn chúng ta cùng tiểu thư họ Trần đến một nơi quen thuộc - Trần Phủ .

Hắn ra lệnh cho cận vệ của mình đứng đây chờ đợi , để bản thân một mình đi vào , kẻ này tò mò :

“ Công tử, chúng ta đến nơi hiu quạnh, rách nát này làm gì ? Không phải … ” .

Hắn nheo mắt nhìn lại :

“ Không phải chuyện gì biết cũng là tốt , có những thứ ngươi không cần biết quá nhiều . Hiểu chứ ? ” .

“ Thuộc hạ hiểu rồi ! ”.

“ Tốt ! ” .

Bạn đang đọc Nghiệt Ma sáng tác bởi Tiennam_9
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Tiennam_9
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.