Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cái hữu duyên

Tiểu thuyết gốc · 2286 chữ

Tiếng gõ cửa lần nữa vang lên , vô ý cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người . Hạo Dương hắn nhíu mày nhìn ra cổng gỗ , khó chịu đôi phần nhưng vẫn bước đi .

Bên ngoài, hắn nhìn thấy một kẻ có phong cách thư sinh , nho nhã , trên người mặc bộ Giao Lĩnh đặc trưng , khảm thêm những họa tiết ẩn mà chỉ trong vương triều mới có . Kẻ này mỉm cười, gấp quạt lại , chắp tay hành lễ với hắn :

“ Tại hạ họ Mạc , tên Đăng , đệm Mộc , đầy đủ là Mạc Mộc Đăng . Bái kiến Trần huynh , không biết chúng ta có thể nói chuyện ” .

Trong vạt áo, hắn siết tay , lông mày nhíu sâu , trong ký ức hắn nhớ rằng cha hắn từng viết ra cái tên Mạc Mộc Trung , kẻ này lại xưng tên rất giống như vậy , khiến hắn đôi phần nghi ngờ . Qua một hồi , hắn quay lưng lại , ánh mắt liếc nhìn nói :

“ Vào đi . ”

Hạo Dương hắn rảo bước đi trước vào bên trong , tự dẫn theo kẻ này đến bàn trà gian trái nhà . Nguyệt Như thấy hắn có khách , nàng cũng không hỏi nhiều giấu mặt đi ngay .

Trên bàn trà , hai kẻ xa lạ ngồi đối diện nhau , chẳng nói chẳng rằng một câu khiến bầu không khí căng thẳng , cơ bản là chính Hạo Dương hắn cũng chẳng ưa mấy ai . Chén trà nóng vừa mới rót còn rất nóng , được đẩy đến trước mặt Mộc Đăng . Hắn theo lễ nghĩa , hai tay nâng chén trà , kính trà rồi mới uống . Còn Hạo Dương hắn chẳng mảy may , không để tên này vào mắt , dù hắn làm gì vẫn rất vô cảm . Một cảm giác khinh thường len lỏi mà hắn tự cảm thấy , tuy vậy Mộc Đăng vẫn là người hết sức bình tĩnh .

Hắn mỉm cười tỏ vẻ gượng gạo, tạ lỗi :

“ Trần huynh , hôm nay ta đến đây có hơi đột xuất , chuyện gì cũng cần chuẩn bị nên mong huynh tha lỗi . ”

Hắn lúc ấy mới tự thưởng cho mình một chén trà , mắt khẽ nheo lại hỏi :

“ Trước kia thế nào ta không quan tâm , hôm nay ngươi đến đây có việc gì thì mau nói . Ta còn rất nhiều việc ! ” .

“ Ồ … ! Trần huynh đừng như vậy . Nếu xét theo vai vế các bậc tiền bối, chúng ta còn là huynh đệ đấy ! ”.

Hắn nghe được câu này bèn nghi hoặc , khuôn mặt biến sắc lộ rõ qua ánh mắt , đặt chén trà xuống hỏi lại :

“ Cái gì cơ ? Ngươi nói cái gì ? ” .

Mộc Đăng hắn lấy từ trong túi áo một cái lệnh bài bằng đồng , đã rỉ xanh nhưng cũng đủ để nhìn thấy chữ khắc bên trên . Hạo Dương cầm lên soi xét, ba chữ Trần Hạo Chí - cha hắn được khắc lên rõ nét , in sâu trong thân đồng . Tên này nói :

“ Cha ta là Mạc Mộc Trung, năm xưa ngao du khắp cái thiên hạ này hữu duyên gặp được nghĩa bá phụ Trần Hạo Chí . Cha ta kể lại rằng : “ Trong một lần thăm thú vạn sơn , nghĩa bá phụ đã cứu ông ấy một mạng . Sau đó , họ kết nghĩa huynh đệ ” . Vậy nên , theo đúng vai vế cha ta là sư đệ , cha huynh là sư huynh thì bây giờ chúng ta cũng chính là anh em kết nghĩa đời sau … ”

Tên này chưa nói hết , Hạo Dương nhíu mày nhìn hắn , hắn thốt ra câu nói khiến ai cũng chẳng thể ngờ tới :

“ Thì sao chứ ? Đủ chứng minh điều đó là đúng à ? Cho dù đúng thì đã sao , đời cha ta là đời cha ta , đời ta là đời ta . Việc huynh đệ kết nghĩa này , há đến lượt ngươi phải đến tiếng dạy bảo ? ”.

“ Trần huynh , ta thực sự không có ý đó chỉ là … , chỉ là … ”

“ Là sao chứ ? Nói ! ” .

“ Thôi được rồi . Huynh muốn thế nào cũng được . Hôm nay cha ta bảo ta đến nơi này là muốn đưa cho huynh một thứ , là thứ mà khi nghĩa bá phụ còn sống rất trân trọng ” .

Hắn lại đặt trên bàn một món đồ kỳ quái , nó có hình dạng rất giống một đốt tre già nhưng lại phẳng phiu , đồng nhất như một khối thép . Hạo Dương nghi hoặc cầm lên ngắm kỹ lại, vẻ mơ hồ len lỏi nơi ánh mắt , chính hắn cũng không hiểu đây là thứ gì .

Tên kia lại nói :

“ Trần huynh , hôm nay ta đến đây cũng là phụng ý mệnh của cha ta . Thuở trước, nghĩa bá phụ có cầm về giúp ta cha một thanh kiếm . Đến đây cũng là vì chủ ý đó ! ” .

Sắc mặt Hạo Dương biến chuyển, trừng mắt ngay sau khi nghe câu nói này , hắn đã hiểu ra tất cả . Một thân đứng dậy , kiếm bay ra , cũng chính là thanh kiếm đó , kề sát cổ kẻ này . Hắn cảnh cáo :

“ Cút ! Ta với ngươi không liên quan ! ” .

Tên này mỉm cười, thầm nghĩ : “ Quả nhiên là Tứ Diệt Kiếm , càng hay ” . Hắn thản nhiên nói :

“ Đúng là thanh kiếm này cha đến bảo ta lấy lại , Trần huynh đã có lòng mang ra há sao phải phải hành sự như thế ? Huynh cứ đặt thanh kiếm này xuống bên dưới là được mà . ”

Hạo Dương cảm thấy buồn cười , chính hắn cũng không định nói nhiều :

“ Có tin ta giết ngươi không ? ” .

Mộc Đăng tránh mũi kiếm , xoay sở luồn người nhảy về phía sau . Cái tay cầm phạt phe phẩy , cười nhạt , ánh mắt tràn ngập dã tâm . Một tay đằng sau của hắn đã nén khí lại , cố giấu trong vạt áo .

Hai kẻ nhìn nhau bất động một hồi , Hạo Dương hắn nhắm mắt cảm nhận , chính xác là ngẫm lại .

Một bóng hình quen thuộc trong ký ức dặn hắn một điều : “ Dương nhi , ta trao thanh kiếm này cho con . Không được để kẻ khác lấy nó cho dù là bất cứ ai … ! ” .

Mộc Đăng mỉm cười nói :

“ Trần huynh , chỉ mới đây thôi mà đã muốn giết ta rồi hay sao ? Chỉ sợ huynh không có bản lĩnh đó . Hôm nay , kiếm ta phải lấy ! ” .

Hắn ngẩng đầu , gân cổ cười lớn , trong tận đáy lòng vẫn cảm thấy nực cười đến vô cùng :

“ Không biết một kẻ vô lại như ngươi lấy đâu ra câu chuyện với cha ta . Nhưng ta nhớ lại rồi , nhớ lại rồi ! Cái cuốn sổ đó cha ta ghi tên kẻ thù kia mà , làm sao sai được ! ”.

“ Vậy sao ? Vậy thì đắc tội rồi Trần huynh , ta sẽ cố nhẹ tay hết mực .”

“ Mạc đại đệ nhất quyền : Sơn Hà Quyền - quyền thứ ba : Ám Sơn Vũ ( Tức võ của non sông - khí núi giáng ) ”.

Ngay từ đầu kẻ này đã muốn dồn toàn lực .

Hạo Dương hắn cất đi nụ cười, nghiêm mặt nhìn về phía kẻ này , ánh mắt sầm tối , đầy u ám . Khí nén trong hắn toả ra để lộ rõ cảnh giới - Quyền Tu nhị trọng thập đại cảnh . Lúc này, một cảm giác mới lạ dâng lên trong hắn, trên khoé miệng nụ cười chết chóc toả ra .

“ Kiếm khởi , cho ta ! ” .

Kiếm khí trong hắn dồn toàn lực lên thanh kiếm , uy lực trên nó bây giờ cực kỳ lớn mạnh .

Mộc Đăng nhận ra chính hắn đã sai , khi thi triển Sơn Hà Quyền - quyền thứ ba : Ám Sơn Vũ .

Hắn đứng bên trên , khí tụ qua nắm đấm , bóng dáng ngọn núi hùng vĩ đằng sau , chỉ uy áp toả ra đã tạo thành luồng gió mạnh thổi khắp vùng . Mặt đất bên dưới như bị che khuất bởi ánh mặt trời .

Hai kẻ này lao vào chém đấm , hoàn toàn không hề có chút nhân nhượng , nếu nhìn từ bên ngoài chẳng khác nào hai kẻ điên đang đánh nhau . Quyền va đến lưỡi kiếm cứng như sắt thép , âm thanh vang đến rất chói tai.

Hạo Dương hắn hiểu rằng Sơn Hà Quyền pháp tuy ảo diệu nhưng mấy tầng đầu chỉ là cường hoá sức đấm , qua lại một hồi tên kia đã thấm mệt . Rõ ràng kẻ này không phải đối thủ của cao thủ Kiếm Tu tam trọng cảnh , hắn chưa thi triển kiếm pháp nhưng đã để lại rất nhiều vết cắt trên thân tên này .

Trông bộ dạng hắn bây giờ vật vã vỗ cùng , vừa hay đúng lúc để tung đòn kết liễu :

“ Trần tộc đệ nhất kiếm pháp : Thanh Long Độc Kiếm - nhị kiếm tấn pháp : Nhất Kiếm Đoạn Hải ” .

Một đường kiếm đẹp , xẻ dọc núi non , cắt ngang bể hải , một bóng dáng giao long bay ra . Tuy đường kiếm vừa rồi đẹp là vậy nhưng tên này rất nhanh tay , lấy từ trong người lá phù giữ mạng duy nhất mà cha hắn cho . Đường kiếm vừa rồi chỉ vừa đủ chém nát lá phù , hơi ảnh hưởng đến nội tức của tên này . Mộc Đăng hộc máu mà chạy đi , hắn thi triển phù Ngự Phong mà chạy . Giận giữ nhìn lại , cố già mồm :

“ Trần Hạo Dương ! Ta nhớ ngày hôm nay rồi ! Lần sau gặp nhất định sẽ giết ngươi ! ” .

Hạo Dương hắn cất đi thanh kiếm , hắn thở dài một lượt . Thầm nghĩ :

“ Tên họ Mạc , lần sau không may mắn nữa cũng chính là ngày giỗ của ngươi ! ” ..

Nguyệt Như nàng ta trốn trong gian nhà trái , nhưng vẫn theo dõi từ đầu , trong tâm trí không ngừng suy nghĩ về hắn . Có điều , nàng ta hiểu rằng kẻ trước mặt mình đây lạnh lẽo đến mức nào , trong hắn không có đôi chút tình người, tự dặn chính bản thân phải cẩn trọng .

Dù nàng đã tự trấn an , nhưng những câu hỏi vì sao ấy cứ liên tục xuất hiện trong tâm trí . Dù hơi lo sợ vài phần , nhưng mà chính nàng cũng rất tò mò về quá khứ của hắn . Đặc biệt là cảnh giới của hắn nếu xếp trong dòng chính tộc , ở độ tuổi này đã đến tam trọng cảnh thì chắc chắn thiên tài.

Hạo Dương hắn biết nàng ta luôn chứng kiến , cũng không quá bận tâm chỉ cảnh cáo :

“ Nguyệt Như tiểu thư , bây giờ ta có việc phải làm nên đi trước . Nhớ kỹ lời ta nói , nếu không mỗi tháng thì cô sẽ về đúng hai lần vào rằm với mùng 1 đấy ” .

“ Rõ rồi ! Nhưng ta có thể vào phòng sách đúng không ? ” .

“ Điều gì cũng có thể ngoại trừ gốc đa sau nhà ta ! ” .

Hắn nhẹ bước ra đường , đóng cửa yên tĩnh lại . Lúc qua ngõ có thấy hai kẻ rất kỳ lạ khi cứ ngó ngó , nghiêng nghiêng , chúng thấy hắn cũng tỏ ra nghi hoặc không kém nhưng vẫn mau chóng rời đi . Hạo Dương thấy kỳ lạ nhưng chính hắn cũng lười quan tâm , nên bỏ mặc .

Hôm nay đã là ngày 23 tháng 3 âm lịch năm Tỵ ( tức ngày 1 tháng 4 dương lịch ) , tính theo thời gian thì còn khoảng một tuần nữa là sẽ đến ngày đình làng mở lễ cầu thần .

Mộc Bản Độc Tự Kinh là pháp bảo vô giá đối với Phật Tu nhưng vẫn có công dụng rất nhiều với các hệ tu khác , đây gọi là pháp bảo nhưng linh tính chính nó mang đã đạt đến sinh linh mộc hệ .

Hắn không quan tâm đến nó không phải vì không có hứng thú , Trần phủ tan nát một phần cũng chính là do thứ đó , thế nên hắn rất căm ghét …

Ngẫm lại chỉ khiến hắn cảm thấy nhức đầu mệt mỏi , cảm xúc vốn đã xấu lại càng xấu hơn .

Hắn đi ra ngoài không phải có việc gì lớn , chỉ là thực hiện tiện nghi mà hắn đã nói với chính khách quý đến thăm nhà .

Ở một nơi nào đó trong làng , việc thi triển lá phù kia đã khiến Mộc Đăng tổn thương kinh mạch, hắn liên tục ho ra máu , mồ hôi đầm đìa . Chỉ nghiến răng mà uất hận với chính kẻ gây ra cho hắn .

Cứ hỏi sao Hạo Dương lại hay bị ngứa mũi mỗi khi đi trên quãng đường .

Bạn đang đọc Nghiệt Ma sáng tác bởi Tiennam_9
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Tiennam_9
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.