Hạ Minh Dao
Tôi bước chân vào cấp 2 với tâm trạng không quá hào hứng, nhưng cũng chẳng hề chán nản. Tôi đã quen với nhịp sống xoay quanh những trang sách và bài tập. Môi trường mới, thầy cô mới, bạn bè mới – tất cả như một vòng lặp nhàm chán của cuộc đời tôi.
Gia đình tôi từ từ khấm khá hơn, cuộc sống bớt chật vật hơn trước. Nhưng điều đó chẳng thay đổi được gì nhiều. Áp lực vẫn luôn hiện hữu, chỉ là chuyển từ hình thức này sang hình thức khác. Thời gian của tôi vẫn bị bóp nghẹt bởi hàng đống bài vở. Có vài lần tôi muốn thử tận hưởng chút tuổi thơ, nhưng rồi lại bị kéo về thực tại bởi những tiếng trách mắng và những ánh mắt lạnh nhạt.
Ở trường, tôi có quen một vài người bạn. Một số chỉ là quan hệ xã giao, một số khác chỉ đơn thuần là bạn cùng lớp, còn một số thì không hợp tính cách mà dần dần xa cách. Từ những trải nghiệm cũ, tôi trở nên đa nghi, không dễ dàng mở lòng với ai. Tôi không còn tin vào tình bạn một cách mù quáng. Tôi luôn tự hỏi: "Khép lòng lại, Thẩm Tinh Hà này được gì? Mở lòng rồi, tôi mất gì?" Nhưng rồi, dù có nghĩ thế nào, câu trả lời vẫn luôn là một ẩn số.
Cuộc sống học đường cấp 2 của tôi trôi qua theo đúng quy luật. Mỗi ngày đến lớp, nghe giảng, ghi chép, rồi làm bài tập. Bạn bè tôi có những đứa vui vẻ, vô tư, nhưng cũng có những đứa luôn tìm cách để chứng tỏ bản thân. Tôi chỉ đứng ngoài quan sát, không muốn dính vào những rắc rối không cần thiết. Mỗi khi có thời gian rảnh, tôi thường ngồi một góc đọc sách hoặc lặng lẽ suy nghĩ về những chuyện đã qua. Dù có đôi khi trò chuyện cùng bạn bè, nhưng tôi vẫn luôn giữ khoảng cách, không để ai bước quá sâu vào thế giới của mình.
Về nhà, mọi thứ vẫn chẳng có gì thay đổi. Bài tập, bài tập, và bài tập. Tôi không ghét học nữa, nhưng cũng chẳng thích thú gì. Chẳng ai quan tâm tôi có mệt mỏi hay không, có thực sự muốn theo đuổi con đường này hay không. Tôi chỉ biết rằng, nếu không học giỏi, sẽ chẳng có ai thừa nhận tôi. Nếu không đạt điểm cao, sẽ chỉ có những lời trách móc và những ánh mắt lạnh lẽo. Vì thế, tôi vẫn tiếp tục cố gắng, tiếp tục duy trì vẻ ngoài hoàn hảo đó, dù trong lòng tôi chỉ là một mớ hỗn độn không tên.
Những năm tháng cấp 2 của tôi cứ thế trôi qua, không quá tươi sáng, cũng không quá tăm tối. Nó chỉ là một chuỗi ngày lặp đi lặp lại, không có gì đặc biệt, không có gì đáng nhớ. Chỉ có tôi, lặng lẽ bước đi trên con đường của mình, không biết phía trước là gì, cũng chẳng biết bản thân thực sự mong muốn điều gì.
Hiện tại... Trường chuyên, kiến thức chuyên, áp lực cũng chuyên. Nếu như hồi cấp một, tôi là học sinh xuất sắc luôn được thầy cô khen ngợi, thì giờ đây, xung quanh tôi là những cá nhân xuất sắc không kém. Cái danh "học sinh giỏi" giờ chỉ còn là một cụm từ bình thường giữa một lớp đầy người tài. Nhưng tôi vẫn không vì thế mà nản chí, chỉ lặng lẽ tiếp tục vùi đầu vào sách vở.
Năm lớp sáu trôi qua không có gì đặc biệt, chỉ đơn thuần là những ngày tháng học hành, làm bài tập đến khuya, rồi lại tiếp tục một ngày mới với chu trình không đổi. Nhưng đến năm lớp bảy, một sự kiện nhỏ nhưng đủ để khiến quãng thời gian cấp hai của tôi có chút điểm nhấn. Đó là khi tôi quen biết Hạ Minh Dao.
Hạ Minh Dao là một cô gái cao ráo, xinh xắn, và cư xử ngoan ngoãn. Ban đầu, Thẩm Tinh Hà tôi không chú ý đến Minh Dao, vì thế giới của tôi gần như chỉ xoay quanh việc học. Nhưng rồi một chuyện bất ngờ đã kéo hai người lại gần nhau hơn. Đó là khi tôi bắt đầu có một thứ tình cảm đơn thuần xa lạ với một cậu bạn nam cùng khối.
Tình cảm khi đó rất đơn thuần, chỉ là một chút rung động nhẹ nhàng, hơn mức bạn bè nhưng chưa thể gọi là yêu. Nhưng rồi, tôi bắt đầu nhận thấy Hạ Minh Dao thường xuyên đi theo cậu bạn ấy. Lúc đó, tôi đã nghĩ Minh Dao là người thương của cậu ta. Có đôi lần, tôi cũng tự hỏi bản thân: "Mình có nên tiếp tục thích cậu ấy không? Nếu như người cậu ấy thích là Minh Dao thì sao?"
Mọi chuyện chỉ thực sự thay đổi khi bằng một cách nào đó, tôi và Minh Dao trở nên thân thiết hơn. Đến khi cả hai trò chuyện đủ nhiều, Tinh Hà mới vỡ lẽ ra rằng Minh Dao cũng thích cậu bạn nam kia, nhưng đơn thuần chỉ là sự theo đuổi một chiều.
"Minh Di, cậu thực sự thích cậu ta à?" – Một ngày nọ, trong giờ ra chơi, tôi tò mò hỏi.
Minh Dao khẽ cười, đôi mắt trong veo nhưng lại ánh lên chút gì đó buồn bã.
"Ừm... mình nghĩ vậy. Nhưng hình như cậu ấy không thích mình đâu."
"Làm sao cậu biết được? Cậu đã hỏi thẳng cậu ấy chưa?"
"Không cần hỏi cũng biết. Mỗi lần mình cố gắng bắt chuyện, cậu ấy đều trả lời hời hợt. Chắc chỉ là lịch sự thôi."
Tôi khẽ gật đầu. Tôi hiểu cảm giác đó, cảm giác mà dù có cố gắng đến đâu, người ta cũng không thực sự để tâm đến mình. Tôi không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ nhìn Minh Dao.
Cứ thế, hai người chúng tôi trở thành bạn của nhau. Không hẳn là tri kỷ, nhưng đủ thân để chia sẻ những chuyện nhỏ nhặt trong cuộc sống. Thời gian trôi qua, cả hai đều nhận ra rằng cậu bạn kia không đáng để thích nữa. Vì sao ư? Vì dù cậu ta đồng ý trò chuyện với Minh Dao, nhưng sau lưng cô ấy, cậu ta lại đi nói những điều không đúng về cô.
"Cậu biết không, lớp cậu ấy bây giờ toàn đồn thổi những chuyện xấu về mình."
Minh Dao nói với giọng trầm buồn.
"Chuyện gì cơ?" – Tôi nhíu mày.
"Họ bảo rằng mình cứ đeo bám cậu ấy, làm phiền cậu ấy, rồi còn bịa đặt ra những lời mình chưa từng nói."
Minh Dao mím môi, vẻ mặt đầy ấm ức.
Tôi im lặng một lúc rồi thở dài.
"Có lẽ cậu ấy không tốt như mình từng nghĩ."
"Mình đã nghĩ rằng ít nhất cậu ấy sẽ không làm tổn thương mình như vậy. Nhưng hóa ra... lại là người như thế."
"Cậu ổn chứ?"
Tôi hỏi.
"Mình cũng không biết nữa. Cậu biết đấy, khi thích một ai đó, dù là thích đơn phương, thì cũng sẽ mong rằng người ấy không làm tổn thương mình. Nhưng... xem ra mình đã sai rồi."
Tôi nhìn Minh Dao, rồi chợt cảm thấy có chút đau lòng. Có lẽ vì tôi hiểu cảm giác đó quá rõ. Tôi không biết phải nói gì để an ủi Minh Dao, chỉ có thể nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô ấy.
"Nếu vậy thì từ giờ chúng ta đừng quan tâm đến cậu ta nữa. Cứ xem như chưa từng quen biết đi."
Minh Dao bật cười, nhưng nụ cười ấy có chút chua chát.
"Ừ. Có lẽ vậy sẽ tốt hơn."
Cứ thế, hai người chúng tôi dần buông bỏ những cảm xúc thừa thãi dành cho cậu bạn kia. Và từ đó, tình bạn của chúng tôi cũng trở nên bền chặt hơn. Những ngày tháng cấp hai, tuy không quá đặc biệt, nhưng ít nhất, nhờ có Minh Dao, Tinh Hà tôi cũng có một chút gì đó để nhớ về sau này.
Truyện Ngôi Sao Bão Tố tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.
Đăng bởi | taeiu30121997 |
Thời gian |