Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 289-2: Tam Chiến Định Quân Thần (p10)

Phiên bản Dịch · 1495 chữ

Dương Lăng trong lòng âm thầm suy tư. Khổi bánh ngọt này dù có độc, nhưng Bồ Đào Nha ngoài nuốt vào cũng không còn lựa chọn nào khác.

Thông qua A Đức Ny hắn hiểu biết rõ ràng phân bổ thực lực, trình độ vũ khí trên biển của các quốc gia phương Tây, hiểu biết này cũng vừa khiến cho chi đội viễn dương của Bồ Đào Nha bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Cho nên hắn mới dám mạnh dạn vơ vét thẳng tay, chơi trò sư tử ngoạn như thế.

Ôm cây đợi thỏ! Chiếm nhiều một chút cũng là chiếm, ai bảo quyền chủ động nằm trong tay ta?

Rama Rio nhíu chặt hai hàng lông mày, lẩm bẩm:

- Đề nghị này của Dương đại nhân, ... ta sẽ mau chóng báo lại với quốc vương bệ hạ, sẽ phúc đáp các ngài nhanh nhất có thể.

- Rất tốt, ta sẽ nhanh chóng an bài cho thuyền của các hạ quay về quý quốc. Về phần Ai Zege tướng quân và bộ hạ cùng thân nhân sẽ ở lại làm tù binh, ta sẽ đảm bảo an toàn cho bọn họ, đến khi quý quốc mang đến tin tức thiện ý.

"Nơi này cần phải đóng quân, cần tiến tạo vài tòa đại doanh, cùng một cảng quân sự chuyên dụng, các phương tiện quân sự khác nữa, mây ngàn lao công miễn phí này, sao có thể bỏ phí." Dương Lăng thầm nghĩ.

Rama Rio cùng Ai Zege bất đắc dĩ nhìn nhau, đứng dậy cáo từ Dương Lăng và các vị tướng lãnh. Vệ binh lập tức tới áp tải họ về ngục giam.

Dương Lăng chiếu cố bọn họ về lương thực không tồi, cũng không cho phép ngược đãi tù binh, chỉ hạn chế tự do người nhà của họ.

Dương Lăng và vài vị tướng lãnh nghị luận một phen về bố trí quân doanh, chuẩn bị cho trường kỳ đóng quân tại Malacca, cũng nhanh chóng cho người báo tin về kinh thành để tấu trình lên hoàng đế, và còn hộ tống Xudan về nước để ổn định cục diện.

Cuộc nghị luận hoàn tất, Bành Tiểu Dạng hưng phấn nói với Dương Lăng:

- Dương đại nhân, chín chiếc thuyền của Phật Lang Cơ bị chúng ta đánh đắm bẩy chiếc, kéo về được hai cái, còn tranh thủ đoạt lại được năm mươi loại pháo nhỏ từ bầy chiến thuyền kia. Vương đại thúc vừa mới mang tới nộp vào nơi này, nhưng thuyền của bọn ta đã quá cũ nát, mấy khẩu pháo này có thể cho chúng ta không?

Bành Sa Ngư biến sắc, lập tức quát lên:

- Tiểu súc sinh nhà ngươi, thật là không hiểu chuyện, thủ hạ của người thật là phỉ khí mười phần, quá lỗ mãng, cẩn thận dậy dỗ một chút, có còn là trộm cướp nữa đâu, chỉ là một chút đồ không ra gì. Biết điều dùng tốt đạo của các ngươi đi, Dương đại nhân đang cần dùng chúng để dụng binh, nào có nhàn rỗi cho các ngươi?

Bành Sa Ngư vốn là lão nhân đã thành tinh, hoàn cảnh toàn gia bọn họ trước khi đầu nhập triều đình như nào chứ, triều đình sẽ không cảnh giác sao? Việc này không phải là dẫn lửa thiêu thân sao? Dương đại nhân sẽ cho thủy sự của hắn nhiều pháo như vậy?

Vương Mỹ Nhân nghe thấy da mặt cũng run một chút, ánh mắt băn khoăn nhìn Dương Lăng, lỗ tai lại không ngờ nghe được ý kiến của hắn.

Dương Lăng cười nói:

- Được, hỏa lực trên thuyền các ngươi quá kém, giao đám hỏa khí kia cho các ngươi đó, Vương đề đốc, hãy kiểm lại số hỏa khí kia, báo với cục quân khí cung cấp cho thuyền các ngươi.

Vương Mỹ Nhân rất ngoài ý muốn, ông ta giật mình đứng lên, chắp tay ôm quyền, thì thào một lúc, trong mắt đã rơm rớm, miệng một tiếng cũng không thốt ra được: kẻ sĩ biết người hiền, nãi nãi hỡi, mệnh này về sau liền của Dương gia.

Dương Lăng làm như vậy tuy có ý thi ân. Kỳ thực cũng có nguyên nhân, phê chuẩn loại pháo nhỏ này cũng không còn phù hợp với cải tiến thiết kế mới của A Đức Ny và Trịnh lão sư nghiên cứu, chỉ cần đạn dược cung ứng nằm trong tay, hắn cũng không phải lo lắng, không ngờ được Vương Mỹ Nhân lại cảm động tới thành ra cái bộ dạng này. Dương Lăng đứng dậy đang muốn trấn an vài câu. Cửa bị phanh' một tiếng, Đại tổng quản Ô-man nghiêng ngả lảo đảo xông vào. Vừa vào cửa đã hổn hển nói:

- Dương đại nhân, Dương đại nhân, đại sự không ổn, có một nhóm cường đạo bỗng nhiên vọt vào khu vực kiểm duyệt tài bảo, đã đoạt đi tất cả. Đang rời lên một chiếc thuyền, mau mau!!

Lão ta dậm chân một cái mới hô lên được:

- Mau đuổi theo!

Lúc này A Đức Ny cũng vội vàng tới, mang theo âm thanh nức nở:

- Dương, Vận tỷ tỷ bị cường đạo đánh trọng thương, rất nghiêm trọng, người mau mau qua.

- Cái gì? Dương Lăng biến sắc, chạy nhanh ra ngoài.

Ô-man cũng chậm chạp truy đuổi phía sau lải nhải:

- Đại nhân mau đuổi theo chiếc thuyền kia, trời đã tối như vậy, chạy nữa sẽ không tìm ra được.

Dương Lăng bỗng nhiên dừng lại, Xanh mặt lạnh lùng quát:

- Hỗn trướng, cũng chỉ là chút tiền tài mà thôi, có cái gì quan trọng? Bản quan giúp các người phục quốc, là đại hỷ, hy sinh rất nhiều sinh mệnh đã không quản. Chỉ là một chút châu bảo lạnh lẽo, còn trọng yếu hơn mạng người? Người muốn bản quan phớt lờ tánh mạng của thuộc hạ để giành lại chút vật hào nhoáng trống rỗng đó, để cho các người chất đống?

Ô-man thấy hắn giận giữ, không khỏi hoảng sợ. Cũng không dám lên tiếng nữa. Dương Lăng vội vàng chạy tới khu phòng, nơi này đang có rất nhiều binh lính chờ đợi. Thương binh đều đã được nâng đi, chạy vào phòng của Thành Khởi Vận, mặt đất bên cạnh còn tán loạn sổ sách ghi chép tài bảo trong vương cung, tay nàng đang đè lại trên ngực, máu theo khe tay chảy ra, như đang hấp hối, không ai dám động vào nàng.

Ô-man cũng không có biện pháp, lập tức bẩm báo nói:

- Chúng ta đã tìm lang trung trong quân doanh.

Dương Lăng lúc này mới cúi đầu, cầm tay nàng, lo lắng nói:

- Ngươi... người thế nào? Là ai động thủ?

- Là...là một đám hắc y nhân bịt mặt, chính là bọn người Nhật Bản...uy.. ta nghe thấy...chúng hô lên... khi đào tẩu...

Ô-man nhịn không được xem mồm nói:

- Có kẻ đã hô lên đến đại đảo Ngạn Lương, thuyền đang chờ hắn là đang phân tán trên đảo người Nhật. Trên đảo này có người Hoa, người Nhật, người Ả Rập, người Ấn Độ và người bản xứ, lại còn có người Bồ Đào Nha sau khi xâm chiếm nơi này cũng có rất nhiều thương nhân của họ đển. Nhân chủng trên đảo hiện giờ cực kỳ phức tạp.

- Lớn mật, đáng chết, khốn khiếp! Người đâu, Bành thiên hộ, lập tức dẫn thuyền rời bến, nhất định phải đem bọn cướp bắt về! Vương đề đốc, lập tức thẩm vấn giặc Nhật, xem xem có tù binh nào lẩn chốn, bắt trở về!

- Tuân lệnh! Bành Tiểu Dạng và Vương Mỹ Nhân đáp một tiếng, liền xắn tay xông ra ngoài.

Dương Lăng liếc Ô-man một cái, thấy lão không có ý tuân thủ, nhân tiện nói:

- Ngươi cũng theo thuyền dời bến đi, miễn cho lửa đạn vô tình, tránh thuyền có gì sơ xuất

Ô-man mới nghe thế, vội vàng đáp ứng, cũng vội vội vàng vàng đuổi theo.

Hàn Vũ biết Thành Khởi Vận hấp hối, lặng lẽ nháy mắt với Bành Sa Ngư và các tướng lãnh khác, mọi người cũng rõ Thành Khởi Vận trong lòng Dương Lăng như nào, thấy được ý Hàn Vũ, cũng đều rón rén lui ra.

Dương Lăng vội chạy vào, nhẹ nhàng đem nàng ôm vào ngực, thấp giọng oán một tiếng, Thành Khởi Vận mở ra đối mặt vô thần, nhìn thấy hắn không khỏi ánh lên sáng ngời, một phen kéo lấy vạt áo hắn, thở dốc nói:

- Đại nhân, có ... có kẻ cướp... cướp đi tài bảo?

Dương Lăng ngẩng đầu quát:

- Tìm lang trung, mau tìm lang trung!

Thời điểm hoàng cung Malacca bị chiểm, do không tin vào y thuật của phương đông, người Phật Lang Cơ đã sớm đuổi hết đám thái y trong cung.

Bạn đang đọc Ngược Về Thời Minh của Nguyệt Quan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật Cẩuca
Lượt thích 2
Lượt đọc 155

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.