Chương 289-3: Tam Chiến Định Quân Thần (p11)
A Đức Ny há miệng thở dốc, nước mắt lưng tròng, cũng xoay người theo họ ra ngoài.
Thành Khởi Vận vẫn nằm trong lòng Dương Lăng, mặt đối diện với cửa, môi hô hấp mỏng manh, sinh mệnh tựa như dần tan biến.
Chính là đợi cho tất cả mọi người cũng lui ra ngoài hết, cửa nhẹ nhàng khép lại, con mắt nàng mới giật giật, chậm chãi nhóm người dậy nhìn Dương Lăng một cái. Bỗng nhiên kể nhân' này cười như trăm hoa đua nở, kiều my động lòng người.
Nàng cười ha ha nhẹ giọng nói:
- Làm gì mà bộ mặt người thật như đưa đám.
Dương Lăng thở dài:
- Ta là thực sự thương tâm, lão nhân ngài giả trang cũng quá giống, ta lúc nhìn tới đã tưởng người trúng đạn thật, sao có khả năng như thể được? Người về sau muốn gạt ta, ta sẽ bị người bán còn giúp người đếm tiền.
Thành Khởi Vận cười khúc khích, lập thực theo lời nói từ trong lòng hắn dựng dậy, đôi mắt xinh đẹp cầu nhân, sắng giọng nói:
- Ít nói giỡn đi, nếu có thể gạt được người ta đã sớm làm. Về phần bán người, nói linh tinh, nếu không ai làm ta động lòng nữa, ta sẽ luyến tiếc.
Hai người bị hạ cười một trận, Dương Lăng nói:
-Sáng mai người hãy về trước đi, ta sẽ tuyên bố đưa người về nước điều trị. Châu báu ngọc khí giao cho Ngô Tể Uyên, nhờ ông ta giúp, mục đích rất rõ ràng đem tài bảo xử lí. Về phần hoàng kim bạc trắng, triều đình hiện tại khó khăn, chỗ đó dùng thưởng công ca ngợi, lại còn chu cấp cho thương binh. Phải nhanh chóng phát xuống, nếu không sẽ làm giao động lòng quân.
Thành Khởi Vận từ một tiếng:
- Còn thừa tài bảo thì sao giờ? Có giao phó cho triều đình?
Dương Lăng cười nói:
- Thật cũng muốn giao, nhưng đem tài vật lấy được từ thuyền hải tặc của Tây Ban Nha và người Nhật nộp lên. Quốc gia chúng ta quá lớn, triều đình cơ cấu cũng đồ sộ, toàn bộ vàng bạc này giao lên ngay cả bọt nước không thấy.
Tiền cần dùng vào việc khẩn thiết nhất, ta dâng tấu thỉnh cầu xây dựng viện hàng hải, để huấn luyện quan quân, nếu hoàng thượng cho phép, tiền này sẽ dùng vào khởi công trường học. Thành Khởi Vận khẽ thở dài:
- Đại nhân quá gấp gáp, xây dựng học viện quân sự không phải nhỏ, người lại đang không ở trong triều, nếu có kẻ tiểu nhân dị nghị, khiến hoàng đế cổ kị người... ai!
Thành Khởi Vận đã sớm nói qua với Dương Lăng, hắn tự tay huấn luyện hơn hai vạn quân tinh nhuệ phá đi cục diện sắp xếp của sáu tỉnh quân đội là quá mạo hiểm, bởi vì quân đội tác chiến dũng mãnh, phần lớn đều lập chiến công, di chuyển một đội quân chính là một đám quan quân trung hạ cấp. Chỉ cần là người khôn khéo sẽ không để yên loại cục diện này.
Về phần xây dựng việc quân sự, thể chế của Đại Minh với đám quan viên tư tưởng cứng nhắc, việc này tuyệt đối không thể thực hiện được. Tuy nói Dương Lăng đề nghị chính đương kim hoàng để nhậm chức hiệu trưởng, bồi dưỡng môn sinh của thiên tử, những lời hoa mỹ này cũng cốt làm vừa ẽ lòng hoàng để để ngài đáp ứng.
Hoàng đế nào có nhiều thời gian mà thực sự chủ trì một trường học chuyên bồi dưỡng tướng lãnh quân đội? đi làm lão sư? Khiển cho tướng lĩnh thông thạo chữ, đọc sách, ngang địa vị với quan văn, chính là tình huống mà đủ các loại quan lại trong triều đình muốn tránh nhất, bọn họ sao có thể chấp nhận một đám tướng lãnh theo phe một lão sự hình thành nên một thể lực quân đội khổng lồ, phe cánh đó có thể lay động toàn bộ căn cơ của đế quốc?
Hai tấu chương này đưa tới kinh thành, phỏng chừng cũng chính là đương kim Chính Đức, là một hoàng đế sẽ phải lập tức dự trù tước đi binh quyền của hắn, bẻ gẫy cánh hắn, hơn nữa còn phải tìm cách giết hắn. Mặc dù là Chính Đức, động phải hoàng quyền, ngài tuyệt đối không đáp ứng. Ngài miệt thị truyền thống không phải giả, thành công vĩ đại của ngài cũng không giả, ngài muốn giang sơn trường tồn không giả, nhưng ngài sẽ giải quyết đề nghị như vậy? Cho dù ngài tuyệt đối tín nhiệm Dương Lăng, cũng không thể không lo khi chế độ hình thành như vậy, Dương Lăng sẽ thế nào? Tương lai có thể chấp chưởng là lão sư trường huấn luyện tướng quân, lại có thể hay không tạo thành thiên hạ của riêng hẳn.
Nếu Chính Đức không thực sự cần hoàng quyền, sẽ không khẩn trương trong việc mưu phản tiếp lấy vị trí hoàng đế, dựa vào đó có thể thấy Dương Lăng đã rất liều lĩnh góp lời, sẽ rất dễ làm mình rơi vào bị động.
Đáng tiếc Dương Lăng với ý kiến của nàng mặc dù tôn trọng, nhưng với việc này lại luôn khư khư cố chấp, căn bản không để cho có lời phản đố Thành Khởi Vận nhắc đến có chút u oán. Dương Lăng cười cũng không có đáp lại, việc này hắn cũng có nỗi khổ, kỳ thực tuy hắn chưa bao giờ nói qua, nhưng theo thời gian càng ngày càng gần, sự kiện kia trong lòng hắn cũng không quên đi, ngược lại luôn tại tâm hắn.
Hắn nguyên tính tới cuối tháng mười, là thời điểm đại nạn của hắn, sẽ tại kinh thành mượn cớ cáo bệnh ở nhà, chỗ nào cũng không đi, nhất định phải an toàn trong thời gian đó rồi nói sau.
Nhưng ai biết được, vốn là kế hoạch tám tháng dời kinh đi ngao du thiên hạ, mà từ đông nam lại kéo dài tới tận giờ, hắn có thể an toàn trở lại kinh sư hay không chính hắn cũng không nắm chắc.
Hắn cũng muốn sớm ngày trở về kinh sư, thế lực Lưu Cẩn lúc này càng ngày càng lớn, điều này cũng là Dương Lăng cố ý dung túng. Một chút nhân tố hoàn cảnh không thể xác định phát sinh biến dị, quyền lực sở hữu ruộng đất của Lưu Cẩn rất lớn sẽ là trung tâm lốc xoáy, sẽ càng lúc càng hấp dẫn nhiều lực lượng gia nhập, Dương Lăng dưỡng hổ vì giết hổ cũng không phải di hoạn (nuôi họa trong người).
Về phương diện khác, Liên Nhi sinh kỳ, hắn không bồi được bên người, trong lòng áy náy không thôi, hắn không nghĩ Ấu nương sản kỳ hắn lại vẫn đang phiêu bạt bên ngoài, hắn hiện tại càng lúc càng nếm được tư vi thân bất do kỷ (không thể theo ý muốn của mình)
Đúng lúc suy tính, hắn lại càng lo lắng cho hành trình Tứ Xuyên có thể là thời điểm quyết định, trôi qua bình an hay không, nếu không Xuyên Thục chính là mồ chôn của hắn.
Bởi vì trong lòng có ý như vậy, nên chút kế hoạch dù không nắm chắc, dù có liều lĩnh tạo thành sơ hở, nhưng nếu hắn xong đời, một vài lời chỉ trích tự nhiên sẽ biến mất, người nhà của hắn sẽ trở thành công thần, với thân phận gia quyển của sủng thần hoàng đế, sẽ bình an mà vượt qua quãng đời còn lại. Nếu có thể vượt qua tháng mười, sẽ tìm cách bổ cứu vãn hồi tình huống sau.
Những lời này hắn tự nhiên không tiện nói ra, cho nên cười trừ tránh đi:
- Tuy không phải trúng đạn thật, nhưng cũng thực dọa người đi? Ta giờ phát giác ra, kế hoạch này có phải hơi đơn giản một chút. Người Malacca sẽ dễ dàng hoài nghi.
Thành Khởi Vận cười nói:
- Đối với họ, ta cũng lười nghĩ kế sách chu toàn. Sau này tài bảo đã ở bản doanh của ta, mặc kệ vì sao mà bị mất, lời đồn không thể không có, chỉ cần không có chứng cứ, họ có thể đòi Đại tướng quân đã giúp họ phục quốc sao? Xu-dan dù có nhất mực hoài nghi, thì ông ta cũng chả thể sao được. Mà còn phải cố bắt bọn tung tin đồn. Không qua một năm rưỡi nữa, tự nhiên sẽ trời yên biển lặng thôi.
Nàng nói xong, nhãn châu xoay động, lòng bỗng nhiên rạo rực ôm cổ Dương Lăng thân thiết nói:
- Vì gì mà việc này còn gạt cả A Đức Ny, ngươi, ...người tín nhiệm ta như vậy......
Đăng bởi | Mr. Robot |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật | Cẩuca |
Lượt thích | 3 |
Lượt đọc | 186 |