Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1457 chữ

Sáng sớm, cơn mưa lớn kéo dài suốt một đêm đã dừng lại, hơn nữa ánh nắng mặt trời vừa đủ, chiếu sắc vàng cam lên thành phố đã bị cơn mưa lớn quét qua.

Ngay cả những con hẻm lúc bình thường trông có vẻ vô cùng chật hẹp, cũng trở nên sáng sủa vào thời khắc này.

Ngoài cửa sổ là tiếng ồn của buổi sáng, người lớn trong nhà giục con mình mau chóng đến trường, gào to rằng quần áo trên lầu vẫn đang nhỏ nước và còn có tiếng chim hót véo von thỉnh thoảng bay ngang qua cửa sổ.

Nghê Cảnh Hề chợt mở mắt ra ngồi dậy, đưa tay chạm vào đầu giường, khi nhìn rõ thời gian trên điện thoại thì đã là bảy giờ rưỡi.

May mà không đến muộn.

Cô khẽ thở dài một hơi, vén chăn ra mang dép lê vào, trực tiếp ra khỏi phòng chuẩn bị vào nhà vệ sinh rửa mặt.

Sau đó cô kéo cửa phòng ra thì nhìn thấy người đàn ông đang đứng trong phòng khách, anh quay lưng về phía cửa phòng ngủ, đôi chân dài được bọc trong chiếc quần dài màu sẫm, áo sơ mi màu xanh da trời nhạt phẳng phiu ngay ngắn, không hề có một nếp nhăn nào.

Tỉ lệ vóc dáng quá mức xuất sắc, chân dài đến mức khiến người cao một mét bảy như Nghê Cảnh Hề không nhịn được muốn vỗ tay khen ngợi anh.

Lúc này, những hình ảnh của đêm qua mới hiện ra trong đầu cô.

May mà lần này cô thật sự đã tiến bộ rất nhiều so với bản thân đêm qua sợ đến mức thiếu chút nữa đã hồn bay phách lạc, ít nhất còn có tâm trạng thoải mái thưởng thức đôi chân dài của chồng cô.

Cô tựa vào cạnh cửa phòng, chỉ thiếu hai tay khoanh ở trước ngực.

Chỉ trong chốc lát, người đàn ông đứng cạnh bàn ăn giống như đã cảm nhận được, vô thức quay đầu lại nhìn. Khi nhìn thấy Nghê Cảnh Hề đang tựa người cạnh cửa phòng, gương mặt vốn dĩ dịu dàng chậm rãi giãn ra.

Tuy biểu cảm trên mặt Hoắc Cẩn Ngôn không biến đổi quá nhiều, nhưng đôi mắt sâu lại lộ ra nụ cười nhàn nhạt.

“Dậy rồi à.” Anh mở miệng nói trước.

Thấy anh định bước qua đó, Nghê Cảnh Hề đột nhiên nhớ ra mình vẫn chưa làm vệ sinh, cô bước hai ba bước chạy thẳng vào nhà vệ sinh, để lại một câu: “Em đi làm vệ sinh trước đã.”

Hoắc Cẩn Ngôn nhìn cử chỉ của cô, cuối cùng cũng nở một nụ cười rõ ràng.

“Qua đây ăn sáng trước đi.” Thấy Nghê Cảnh Hề lại bước vào phòng, Hoắc Cẩn Ngôn mở miệng nói.

Nghê Cảnh Hề thở dài một hơi: “Sắp đến muộn rồi.”

“Không muộn đâu.” Giọng điệu Hoắc Cẩn Ngôn nhàn nhạt, nhưng lại để lộ một sự chắc chắn như đinh đóng cột.

Nghê Cảnh Hề đứng tại chỗ nhìn anh, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn bước qua đó, ngồi xuống ghế đối diện anh. Bữa sáng đã được dọn sẵn, bên cạnh có hộp thức ăn trông có vẻ như dùng để đựng những món điểm tâm sáng này, trà buổi sáng kiểu Quảng Đông điển hình, bánh sủi cảo tôm, bánh cuốn, bánh trứng và cháo cá, vừa ngồi xuống thì đã ngửi thấy mùi vị tươi ngon.

“Điểm tâm sáng do Đường Miễn đưa đến à?” Nghê Cảnh Hề thuận miệng hỏi một câu.

Đường Miễn là trợ lý của Hoắc Cẩn Ngôn, chính là kiểu trợ lý phục vụ hai mươi bốn tiếng một ngày, lúc nào cũng đáp ứng được tất cả nhu cầu của anh. Trước khi Nghê Cảnh Hề kết hôn với Hoắc Cẩn Ngôn, Đường Miễn là trợ lý ở cạnh anh lâu nhất, đương nhiên là còn lâu hơn thời gian bên nhau của hai người ở hiện tại.

Ai ngờ sau khi Hoắc Cẩn Ngôn nghe thấy câu nói này, đôi mày khẽ chau lại, đôi đũa trắng tinh vừa chạm vào lồng hấp sủi cảo tôm chợt dừng lại, sau đó mới nhẹ nhàng gắp sủi cảo tôm bỏ vào đĩa sứ trước mặt Nghê Cảnh Hề.

Anh nói: “Anh bảo anh ấy chuẩn bị đấy.”

Nghê Cảnh Hề sững sờ, suy nghĩ một hồi, anh đang giành công sao?

Ăn sáng xong, Nghê Cảnh Hề nhìn đồ để đầy trên bàn, đang định dọn dẹp, dù sao cũng không thể ngồi đó cả buổi sáng, ai ngờ Đường Miễn và tài xế bước lên đó, tài xế dọn sạch đồ, xách hộp thức ăn bước xuống dưới.

“Đi thay đồ đi, anh đưa em đi làm.”

Hoắc Cẩn Ngôn nói vậy, Nghê Cảnh Hề không từ chối, xoay người bước vào phòng thay đồ. Lúc cô bước ra ngoài, Đường Miễn còn đứng ở phòng khách, trong tay Hoắc Cẩn Ngôn lại có thêm một sợi cà vạt.

Nghê Cảnh Hề thấy vậy, bước đến chủ động nhận lấy cà vạt trong tay anh, thắt cà vạt cho anh.

Lúc chưa kết hôn với anh, Nghê Cảnh Hề chưa từng thắt cà vạt cho ai, lần đầu tiên nhìn thấy anh thắt cà vạt, Nghê Cảnh Hề lại muốn giúp đỡ, kết quả là giúp hỏng.

May mà trời sinh cô có được tinh thần không chịu thua, cho dù là thắt cà vạt, cô cũng muốn học cho đến khi làm tốt nhất mới thôi.

Bây giờ nút nào cô cũng biết thắt, một sợi cà vạt ở trong tay cô không bao lâu đã có thể biến thành hình dáng xinh đẹp.

Cô nghiêm túc chỉnh cà vạt ngay ngắn, rồi ngẩng đầu nhìn người trước mặt, từ mái tóc đen đến khóe mắt, rồi đến mũi và miệng.

Hoắc Cẩn Ngôn đương nhiên chú ý thấy ánh mắt này của cô, nhìn chăm chăm từng li từng tí, giống như đang đánh giá gì đó. Nhưng anh thường cất giấu tâm tư trong lòng , thường thì sẽ không mở miệng hỏi những câu như “Nhìn gì thế”.

Cuối cùng thì Nghê Cảnh Hề vẫn không nhịn được cười, cô chủ động nói: “Đêm qua lúc em ở viện dưỡng lão với bà ngoại, không cẩn thận ngủ quên mất, sau đó đã mơ thấy anh.”

Hoắc Cẩn Ngôn im lặng lắng nghe, nghe thấy Nghê Cảnh Hề khẽ thở dài: “Gương mặt anh rất mơ hồ, giống như bị làm mờ đi vậy, em không thể nào nhìn rõ được.”

Đừng nói là Hoắc Cẩn Ngôn sững sờ, Đường Miễn ở bên cạnh cũng không nén được mà nở một nụ cười.

Tình huống Hoắc Cẩn Ngôn đích thân đưa Nghê Cảnh Hề đi làm như vậy rất hiếm có, nhưng cũng không phải không có. Lần nào Nghê Cảnh Hề cũng bảo xe dừng ở nơi cách công ty một con đường, vì sợ đồng nghiệp nhìn thấy.

Lần này thấy sắp đến nơi dừng xe, Hoắc Cẩn Ngôn đột nhiên đưa một bàn tay ra: “Đưa điện thoại đây.”

Nghê Cảnh Hề sững sờ, vài giây sau, cô ngoan ngoãn lấy điện thoại từ trong túi ra đưa cho anh.

Hoắc Cẩn Ngôn nhập mật mã một cách nhanh nhẹn, là ngày sinh của anh.

Sau hàng loạt thao tác dứt khoát nhanh nhẹn của anh, điện thoại được nhét trở lại vào lòng bàn tay của Nghê Cảnh Hề. Nghê Cảnh Hề không hiểu gì cả, cúi đầu nhấn sáng màn hình, khoảnh khắc màn hình sáng lên, tấm ảnh màn hình khóa lọt vào mắt cô.

Đây là một tấm ảnh chụp nhanh, hình nền của màn hình khóa là biển xanh trời xanh, nước biển lờ mờ ánh lên màu xanh trong suốt.

Tay người đàn ông trong hình nắm lấy bánh lái, đây là buồng lái của một chiếc thuyền du lịch. Hoắc Cẩn Ngôn mặc áo trắng hơi nghiêng đầu, rõ ràng là chú ý đến điện thoại mà người bên cạnh đang cầm, tấm hình này là khoảnh khắc anh nghiêng đầu do Nghê Cảnh Hề chụp được.

Nghê Cảnh Hề không ngờ anh lại tự tìm ra được tấm hình này, còn cài nó thành màn hình khóa…

“Như vậy sẽ không quên nữa đúng không?”

Giọng nói nhàn nhạt của người đàn ông từ bên cạnh truyền đến.

Tác giả có lời muốn nói: Vợ không nhớ được gương mặt của tôi thì làm sao đây?

Anh Thận Viêm: “Bảo cô ấy ngày nào cũng nhìn một ngàn lần là được.”

Bạn đang đọc NGƯỜI ĐÀN ÔNG CẢ THẾ GIỚI ĐỀU MUỐN CÓ, ANH ẤY THUỘC VỀ TÔI của Tưởng Mục Đồng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi xiaoenen
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.