Nghê Cảnh Hề không ngờ một câu nói đùa của mình đã khiến Hoắc Cẩn Ngôn xem thành thật như vậy.
Đợi đến lúc cô đến công ty mới phát hiện ngay cả màn hình chờ điện thoại cũng bị anh cài thành hình của mình.
Vẫn là tấm ảnh chụp ở đảo Saipan, hôm đó họ đi ăn hải sản, Hoắc Cẩn Ngôn ngồi ở phía đối diện, trong tay cầm một ly thủy tinh, chất lỏng màu đỏ tươi bên trong tôn lên bàn tay cực kỳ trắng của anh.
Tấm ảnh này là một trong mấy tấm ảnh chính diện hiếm có mà cô chụp được, mái tóc ngắn gọn gàng, vầng trán để lộ hơn một nửa rất đầy đặn, sống mũi cao thẳng tắp, bộ phận đẹp nhất vẫn là đôi mắt của anh. Mí mắt rất sâu, dáng mắt hẹp dài hơi hất lên, lộ ra vẻ tản mạn hiếm có.
“Chào buổi sáng.” Bên cạnh vang lên tiếng chào hỏi của Hoa Tranh.
Nhưng cô ấy vừa đặt túi xuống, ngồi xuống ghế, cái miệng “bô lô ba la” lại bắt đầu oán trách: “Tàu điện ngầm ở Thượng Hải thật sự quá đông người, tôi cảm thấy ngày nào mình cũng phải chen chúc đến ngạt thở.”
“Chứng tỏ cô nên giảm cân rồi đấy.” Một đồng nghiệp nam ngồi đối diện nghe vậy, cười đùa trả lời.
Hoa Tranh lập tức trừng mắt, nói bằng giọng tức giận: “Anh mới béo đấy, tôi béo hồi nào đâu, gầy thế này cơ mà.”
“Cảnh Hề người ta còn không rêu rao mình gầy nữa kìa.” Đồng nghiệp nam giống như đang tranh luận với Hoa Tranh, mới sáng sớm đã khiến người ta ấm ức.
Đồng nghiệp nam còn nở nụ cười với Nghê Cảnh Hề: “Cô nói xem đúng không, Cảnh Hề.”
Nhưng tính cách của Nghê Cảnh Hề không phải như thế, cô không có thói quen phải đạp những cô gái khác xuống để nâng mình lên, cô chỉ lạnh lùng nói: “Không đúng.”
Hai chữ này nói một cách không hề khách sáo, đồng nghiệp nam sững sờ trong nháy mắt.
Nhưng lại khiến Hoa Tranh ở bên cạnh vui mừng khôn xiết, nhìn đối phương với vẻ mặt thoải mái: “Trò này không hiệu quả với Cảnh Hề của chúng ta đâu.”
Lúc đồng nghiệp nam còn đang đỏ mặt tía tai xoay đầu lại, Hoa Tranh vẫn còn đang cười.
Sau khi cô ấy cười xong: “Trong tòa soạn của chúng ta sao lại có kiểu đàn ông lắm chuyện như vậy chứ, may mà có người như Cảnh Hề trừ gian diệt bạo, công bằng chính nghĩa.”
“Có phải đã đến giờ cô nộp bản thảo triển lãm hoa cảnh đó không?” Nghê Cảnh Hề liếc nhìn cô ấy một cách bình thản.
Trước đây, chủ đề về triển lãm hoa cảnh Thượng Hải do tổng biên tập tự quyết định. Triển lãm hoa cảnh này được tổ chức trong thành phố, huống hồ mượn danh thành phố lớn như Thượng Hải, hiệu quả tuyên truyền đạt được nhất định sẽ rất lớn.
Một câu nói của cấp trên lại khiến cấp dưới co chân lên chạy.
Hoa Tranh gào lên một tiếng, do đêm qua đột ngột tăng ca, vốn dĩ định viết xong bản thảo, bây giờ vẫn còn một nửa chưa viết xong. Cô ấy không nói chuyện nữa, mà nhanh chóng mở máy tính làm việc.
Công việc trong tòa soạn không chỉ bận rộn mà còn dày đặc, năm đầu tiên cô và Hoa Tranh vừa vào tòa soạn đã làm việc ở trung tâm phỏng vấn và biên tập. Ban đầu đi theo cấp trên chạy tin tức, đều là những chuyện vụn vặt trong gia đình, đặc biệt là tin tức trong mục sống, không quá đáng khi nói đó là những chuyện “lông gà vỏ tỏi”.
Có một lần, Nghê Cảnh Hề còn phỏng vấn một bà cụ mất đi con mèo yêu quý của mình.
Lúc trở về, Hoa Tranh hỏi chuyện, sau đó cô ấy lập tức nhắc tới Đỗ Phi trong phim “Tân Dòng Sông Ly Biệt” từng phỏng vấn một bà cụ mất mèo, không ngờ trăm năm trôi qua, nhà báo Thượng Hải vẫn đang tìm mèo giúp bà cụ.
Nghê Cảnh Hề vốn dĩ viết rất nghiêm túc, nghe cô ấy nói xong thì cũng có cảm giác buồn cười rất kỳ lạ.
May mà kết quả cuối cùng rất tốt, do con mèo đó bị gãy chân, nhưng lại được người ta đưa về, bà cụ đặc biệt để người nhà tặng một lá cờ thưởng đến tòa soạn, nói là muốn biểu dương sự nghiêm túc làm việc của nhà báo trẻ này.
Bây giờ, Nghê Cảnh Hề chuyển từ nhà báo thực tập thành nhà báo chính thức, công việc vẫn dày đặc như trước, nhưng cô lại đến gần mục tiêu thêm một bước.
Lúc gần trưa, Hoắc Cẩn Ngôn vừa họp xong, chân trước bước ra khỏi phòng họp, chân sau bước ra khỏi công ty, hành trình của anh bận rộn đến mức buổi trưa cũng hẹn gặp người khác.
Sau khi anh lên xe, đột nhiên ngẩng đầu nói với Đường Miễn ngồi ghế lái phụ ở phía trước: “Buổi trưa ở Minh Các à?”
Đường Miễn quay đầu lại, nghĩ ngợi rồi hỏi: “Anh không hài lòng sao?”
Khẩu vị của Hoắc Cẩn Ngôn thanh đạm, không thích chua cay, thường thì những nhà hàng món Quảng Đông cao cấp thế này đều không tệ.
“Gửi một phần cho Tinh Tinh, gần đây cô ấy gầy đi rất nhiều.” Hoắc Cẩn Ngôn cúi đầu nhìn điện thoại, khẽ nói.
Đường Miễn nhanh chóng đáp lại một tiếng, đương nhiên anh ấy biết Tinh Tinh là ai, đây là tên mụ của Nghê Cảnh Hề.
Đương nhiên anh ấy không dám gọi như vậy, chủ động nói: “Minh Các không có dịch vụ giao hàng, hay là tôi đưa đến công ty của vợ anh?”
Hoắc Cẩn Ngôn gật đầu, sau đó không nói gì nữa.
Tòa soạn tan làm lúc 12 giờ trưa, phúc lợi của tòa soạn khá tốt, còn có nhà ăn nữa. Nhưng những người trẻ đều chê đồ ăn ở nhà ăn chỉ có mấy món, nên lúc nào cũng chạy ra ngoài thưởng thức món mới. Hoa Tranh không thích ăn ở nhà ăn, còn chưa đến lúc tan làm, cô ấy đã ôm điện thoại bắt đầu chọn đồ ăn.
Nghê Cảnh Hề còn đang hiệu đính bản thảo, cô xưa nay đều làm việc nghiêm túc và tỉ mỉ, bản thảo nộp lên về cơ bản không cần chỉnh sửa gì.
Bởi vì tập trung quá mức, nên lúc điện thoại vang lên cô không xem tên người gọi mà trực tiếp bắt máy.
“Cô chủ.” Giọng nói ôn hòa của Đường Miễn vang lên, tiếng kêu “cô chủ” đột ngột truyền đến khiến Nghê Cảnh Hề sững sờ.
Nói thật, cho dù kết hôn đã một năm, nhưng phần lớn cô không có cảm giác chân thực với cuộc hôn nhân của mình và Hoắc Cẩn Ngôn. Trong mắt đồng nghiệp ở tòa soạn, cô chỉ là một cô gái trẻ tuổi mới tốt nghiệp, đang phấn đấu vì sự nghiệp.
Còn trong mắt số ít những người biết chuyện, bề trên của nhà họ Hoắc không tán đồng và cũng không thích cuộc hôn nhân của họ.
Thỉnh thoảng đi theo Hoắc Cẩn Ngôn về nhà, ngay cả bảo mẫu làm việc ở nhà họ Hoắc cũng không biết nên gọi cô là gì, cô Nghê thì quá mức xa cách, cô chủ thì lại khiến bề trên chán ghét.
Chỉ khi gặp mặt Đường Miễn, cho dù vào lúc nào và ở nơi đâu, anh ấy luôn gọi cô một tiếng “cô chủ”.
Cũng chỉ vào thời khắc này, cô mới có cảm giác vị trí bà Hoắc của mình là danh chính ngôn thuận.
Nghê Cảnh Hề tỉnh lại, khẽ nói: “Chào anh, xin hỏi có chuyện gì không?”
Đường Miễn cung kính với cô, giọng nói cô hòa nhã, không hề có sự lạnh lùng như lúc bình thường.
“Tổng giám đốc Hoắc bảo tôi đưa cơm trưa qua cho cô, cô thấy tôi nên đến quầy thu ngân để ở đó, hay là phiền cô xuống lấy một chuyến.” Đường Miễn nói, anh ấy suy nghĩ chu đáo, biết Nghê Cảnh Hề ở tòa soạn rất khiêm tốn. Buổi sáng Hoắc Cẩn Ngôn đưa cô đi làm cũng phải đậu xe cách một con đường.
Anh ấy lên đó đường đột như vậy, e là sẽ khiến người trong tòa soạn bàn tán.
Nghê Cảnh Hề sững sờ: “Cơm trưa à?”
“Để tôi xuống đó lấy, phiền anh rồi.” Cô lập tức nói.
Đăng bởi | xiaoenen |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 3 |