Núi non trùng điệp mênh mông bát ngát, sương mù buổi sáng còn chưa tan, cỏ cây thưa thớt phủ kín sườn núi, trên sườn núi mấy gốc cây đại thụ khô héo khó khăn bám rễ trên đất vàng. Rất xa, một bóng người thấp bé cô độc lê bước kéo một tấm ván gỗ rách nát, chậm rãi đi từ trong sương mù tới.
Lại liếm liếm đôi môi đã khô nứt nẻ, Lục Diệp kéo căng sợi dây thừng trong tay, nàng quay đầu nhìn người đàn ông đang hấp hối nằm trên tấm ván gỗ, lại quay đầu nhìn về phía thôn trang như ẩn như hiện trong sương mù, trái tim nhiều ngày trôi qua cuối cùng đã thả lỏng một nửa. Nàng cố gắng giữ vững thân hình run rẩy, chịu đựng đau đớn do lòng bàn chân đã bị rộp da mang đến, từng bước vững vàng đi về phía trước.
Mai thôn sáng sớm đã có người thức dậy, gần đây cũng không yên ổn. Mặc dù nạn đói vẫn chưa lan đến thôn của họ, nhưng khí hậu mấy ngày nay, cùng với thỉnh thoảng từ xa truyền đến tin tức, đều làm cho những nông dân dựa vào trời ăn cơm này cảm thấy lo lắng.
“Mẹ của Cẩu Tử a, ngươi nhìn bên kia xem, đó có phải là người hay không!”
“Ở đâu? Ai, đừng nói, người này có phải còn kéo theo thứ gì đó hay không?”
Ầm ĩ một hồi, Lục Diệp nhìn trên đường càng lúc càng có nhiều người, chậm rãi đến gần, nàng tiện tay kéo tay áo một đại nương, trước khi hai mắt hoàn toàn đen lại, dùng hết sức cuối cùng, nhỏ giọng nói: “Tìm nhà Lục... Lục Mai Hữu.” Nói xong, mắt liền tối sầm.
Đại nương bị túm lấy vội vàng gọi người đến, vừa ngẩng đầu nhìn Lục Diệp vừa không quên kéo tấm ván gỗ kia, người có nhãn lực lập tức liền quay đầu chạy về nhà thôn trưởng.
Còn có phụ nhân mềm lòng về nhà lấy chút bột thả vào nước nóng, sau khi thổi nguội bèn đem đến bên miệng Lục Diệp, Lục Diệp theo bản năng uống cả chén, lúc này người mới có chút sức sống trở lại.
“Cha! Phụ thân ta..." Lục Diệp vừa mới có lại chút lực đã giãy giụa muốn đứng dậy.
Đại nương bên cạnh không đành lòng quay đầu đi, đỏ hốc mắt, nam nhân trên tấm ván gỗ kia rõ ràng hít ra thì nhiều mà hít vào thì ít a.
“Tới rồi, tới rồi, thôn trưởng tới rồi!”
Nghe tiếng, Lục Diệp quay đầu nhìn lại, mấy lão hán mặc đồ vá dẫn theo một đám thanh niên khỏe mạnh đến. Trong đó có một lão hán mặt mày tương tự ba của Lục Diệp, Lục Diệp thấy vậy, trong lòng có tính toán.
“Đây là……” Lão hán cầm tẩu thuốc hít một ngụm thật dài, lông mày nhíu chặt.
“Ta và cha ta từ Dung Tỉnh tới đây, muốn tìm gia gia của ta nương tựa, gia gia của ta tên Lục Mai Hữu, cha ta tên Lục Nhân Nghĩa!” Lục Diệp lau mặt, viền mắt đều là nước mắt.
Lão thôn trưởng vô thức liếc nhìn Lục Mai Hữu đang do dự bên cạnh, lại nhìn Lục Nhân Nghĩa mắt thấy đã không tốt lắm, dùng cột khói quất một thanh niên bên cạnh: “Xem cái gì mà xem, nhanh chóng đi tìm đại phu a!”
Thanh niên kia bị quất lập tức quay đầu bỏ chạy, mấy người khác có chút sức lực, hoặc là giúp đỡ tấm ván gỗ, hoặc là cõng Lục Diệp, bước nhanh về phía những người trong thôn.
“Cha... Con... Về nhà...”
Một câu mà phải thở hổn hển mấy hơi mới xong, Lục Diệp nghiêng đầu nhìn về phía Lục Nhân Nghĩa, Lục Mai Hữu đã kéo tay con trai, môi run rẩy.
“Nhân Nghĩa, Nhân Nghĩa... trở về thì tốt, trở về tốt hơn! Đừng gấp, đừng gấp… Ngươi đã về đến nhà rồi! Mẹ ngươi ở nhà chờ ngươi!”
“Cha, Diệp nhi... Mẫu thân nàng không còn, ta... chỉ sợ..." Lục Nhân Nghĩa đã hoàn toàn không động đậy được, cố gắng chống đỡ cũng chỉ là muốn gặp phụ thân hắn lần cuối.
“Đừng nói lung tung, đã về đến nhà rồi, tìm đại phu, đúng đúng, nhanh tìm đại phu!” Rốt cuộc cũng là con trai ruột của mình, cho dù không thấy lạ lẫm sinh tử gì nữa, Lục Mai Hữu cũng ướt hốc mắt.
“Lục Diệp nàng... Nàng là..." Lục Nhân Nghĩa biết e là mình không ổn, hiện tại chỉ có một nữ nhi là khiến hắn không yên lòng buông xuống.
“Cha!” Lục Diệp nằm sấp trên lưng người khác, đột nhiên nói: “Ngươi đừng nói lời như vậy! Ta đã đến nhà ông nội...”
Lục Nhân Nghĩa vốn định dặn dò chuyện này, nhưng lại bị Lục Diệp chặn lại, còn muốn nói thêm chút gì đó, thì đoàn người đã đi đến trước tòa nhà của Lục Mai Hữu.
“Con của ta! Con của ta...”
Lục Diệp đứng lại, nhìn bà lão từ trong sân chui ra, rũ mắt. Nàng yên lặng đi đến bên cạnh Lục Nhân Nghĩa, kéo tay hắn quỳ xuống.
“Con của ta, năm đó ngươi nhất định phải đòi ra ngoài kế làm ăn, kết quả thế nào? Mẹ nói con không nghe... Bây giờ dáng vẻ này, con muốn đào tim mẹ con đó!”
Lục Nhân Nghĩa khó khăn nhìn những người đã từng quen thuộc xung quanh, nước mắt lưng tròng. Hắn có rất nhiều lời muốn nói, lại có rất nhiều lời không thể nói, cuối cùng ánh mắt nhìn về phía con gái của mình, đầy vẻ không nỡ.
“Diệp nhi, nhanh... Mau cho lão gia nãi... dập đầu!”
Đăng bởi | VanTrinhTuan97 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian |