Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 961 chữ

Thân nương Lục Cổ Thị của Lục Nhân Nghĩa sửng sốt, nước mắt còn treo trên gương mặt tràn đầy sương gió kia. Nàng vừa mới chỉ lo khổ sở, ngược lại không chú ý Lục Nhân Nghĩa còn mang theo một cái vướng víu trở về.

“Gia gia, Nãi Nãi! Tôn nhi Lục Diệp ra mắt gia gia nãi nãi!”

Lục Diệp cũng nghiêm túc, ngay trước thôn trưởng còn có phần đông thôn dân, mặt cương nghị dập đầu ba tiếng cho hai vị trưởng bối Lục gia, cái dập đầu kia tỏ rõ nàng chân thành biết bao nhiêu.

Cũng chỉ có Lục Nhân Nghĩa theo ý thức bắt đầu dần dần mơ hồ khi nghe được tiếng "Tôn nhi" kia, trong lòng phức tạp. Hắn chậm rãi thở dài một hơi, luyến tiếc nhìn xem đời này hẳn là cũng không vào được cửa nhà, run rẩy kéo chặt ống tay áo của lão nhân.

“Mẹ, hài tử sau này giao cho… cho các người, cho thêm mấy miếng cơm ăn là được, về sau… về sau…”

Trong lòng Lục Diệp chua xót, mặc dù Lục Nhân Nghĩa không phải thân sinh của nàng, nhưng rốt cuộc đoạn đường này ông ấy rất yêu thương nàng, bây giờ đến cuối cùng vẫn muốn nói giúp nàng một chút.

“Ôi!” Tiếng hô chói tai lại tan nát cõi lòng của bà lão kích thích đến mọi người bên cạnh. Các phụ nhân dùng ống tay áo lau mắt, các nam nhân cũng đỏ hoen hốc mắt.

Lục Diệp kìm nước mắt ghé vào bên tai Lục Nhân Nghĩa nhẹ nhàng nói: “Cha, con sẽ sống tốt, cha đừng lo lắng, yên tâm… yên tâm đi đi…”

Lục Nhân Nghĩa nhìn nữ nhi, bờ môi run lên hai cái, tất cả không nỡ và không cam lòng cuối cùng đều hóa thành một tiếng thở dài, cuối cùng hoàn toàn nhắm mắt.

“Đại phu đến rồi! Đại phu, bên này…”

Đại phu duy nhất trong thôn đi chân trần đến, không để ý tới việc lau mồ hôi, tiến lên bắt mạch, bất đắc dĩ lắc đầu. Lục Nhân Nghĩa trên đường bị dày vò quá lâu, có thể giữ lại một hơi để về nhà đã là kỳ tích rồi.

“Cha!”

“Con của ta!”

Ngoài cổng Lục gia khóc lóc ầm ĩ thành một đoàn, Lục Diệp lau nước mắt, thuận thế ngất đi.

“Cha, cái này... Làm sao vậy?”

Mắt thấy sắc trời dần tối, người xem náo nhiệt đều giải tán, chú nhỏ Lục gia nhịn không được đứng ở cửa lớn nhỏ giọng hỏi Lục Mai Hữu.

Lục Mai Hữu thu ba phần đau đớn cuối cùng, suy nghĩ một chút nói: “Thu dọn phòng chứa củi ra cho đứa nhỏ kia, nói thế nào cũng là nhị ca của ngươi trước khi chết uỷ thác việc này, hiện trường có nhiều người đang nhìn đấy.”

Nói xong, cũng không quay đầu lại mà đi vào phòng, về phần chuyện đứa con thứ vừa mới mất, hắn không nói một chữ.

“Chuyện này sợ là không tốt lắm đâu, phòng chứa củi âm u lạnh lẽo, trong nhà cũng không phải không có phòng trống..." Lục gia đại bá Lục Nhân Gia rốt cuộc có chút không đành lòng.

“Bớt lắm miệng, đó là cha dặn dò!” Chú út Lục gia Lục Nhân Bân đỡ mẹ già cũng theo vào viện.

“Nhị đệ kia..." Lời nói đến bên miệng, đại bá Lục Nhân Gia thở dài một hơi, vào nhà tìm chiếu cỏ, đi ra phủ thêm cho Lục Nhân Nghĩa, lại ôm Lục Diệp đang mê man vào.

Trăng lên ngọn cây, Lục Diệp bị đói đến mức tỉnh. Hơn tháng ăn không no, hôm nay căn bản cũng chưa được cái gì vào bụng. Nàng không lên tiếng, vòng quanh bốn phía, ở đây hẳn là nhà củi, tường hở vách xiêu, trên nóc nhà cũng thủng rất nhiều chỗ. Mùa này còn tốt, nhiều phiền muộn một chút mấy ngày mưa, cùng lắm thì ngủ trên củi. Nhưng theo thời tiết ngày càng lạnh, có lẽ nàng không thấy được mùa xuân tiếp theo.

“Sau này hài tử kia ở lại nhà chúng ta sao?”

“Sao nữa? Nhiều người nghe thấy lão nhị phó thác, người này một khi có việc gì mà bị đồn ra ngoài, chúng ta mặt mũi đâu mà ở lại làng này!”

“Nhìn thấy nước mưa cũng ít, lỡ như... cha cũng đừng quên, vì sao lão nhị bọn họ rời khỏi nhà chúng ta.”

“Lão nhị này cũng vậy, lúc trước vì kiếm ăn mà dẫn vợ ông ấy đi Tỉnh Dung. Lần này thì tốt rồi, Dung Tỉnh gặp nạn đói, nghe mấy bà thím trong làng nói, người bên kia chạy nạn mười không còn một, lão nhị ngược lại tốt, dù cho chết rồi, cũng phải để lại cho chúng ta thêm phiền phức.”

“Lão tam! Ngươi nói linh tinh gì vậy? Lão nhị người cũng không còn...”

Lục Diệp lạnh mặt từ từ đi ra khỏi phòng chứa củi, nghe cuộc đối thoại vừa rồi, liên lạc trong lúc mông lung có nghe được mọi người nói chuyện ở cửa sân, lại nhìn những người đang ngồi vây quanh viện một vòng, đại khái có thể so sánh được. Ngồi ở chủ vị là ông nội và bà nội của cô, người ghét bỏ cô và cha cô là chú ba, còn đại bá hơi có chút lương tâm. Nhưng hiển nhiên người ngồi ở đây không có địa vị gì là bác cả của cô. Về phần bọn nhỏ và nữ nhân khác của Lục Gia, tạm thời chưa rõ ràng.

Bạn đang đọc Người Qua Đương Chỉ Muốn Về Hưu. của Bất Tẫn Mộc

Truyện Người Qua Đương Chỉ Muốn Về Hưu. tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VanTrinhTuan97
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.