Giao đoạn: Cuộc hành trình tiếp theo
Mí mắt nặng trĩu dần hé mở, hình ảnh mờ ảo trước mắt bắt đầu rõ nét hơn. Một luồng sáng dịu nhẹ từ khung cửa sổ tràn vào, khiến Lumine phải chớp mắt vài lần để thích nghi. Căn phòng trắng muốt, thoang thoảng mùi thảo dược quen thuộc.
"A! Kỵ Sĩ Danh Dự, bạn tỉnh rồi sao?" Giọng nói dịu dàng của Barbara vang lên ngay bên cạnh. Cô ấy cúi xuống, đôi mắt xanh biếc lấp lánh niềm vui.
"Venti... không sao chứ?!" Lumine bật dậy, cảm giác lo lắng ập đến như sóng trào. Ký ức về cuộc chạm trán với Signora hiện lên như một cơn ác mộng.
Barbara khẽ mím môi, lắc đầu nhẹ. "Thật ra thì... tình trạng của anh ấy cũng khó nói là 'không sao'."
Lumine nhíu mày, chờ đợi.
Barbara hít một hơi sâu, giọng nói trở nên chậm rãi và trầm lắng hơn. "Vừa rồi, khi phát hiện hai người bất tỉnh bên ngoài Giáo Đường, tôi đã dùng sức mạnh nguyên tố để trị liệu cho cả hai... Nhưng nhà thơ đó tỉnh lại trước." Cô ấy ngập ngừng, ánh mắt trở nên lúng túng. "Điều kỳ lạ là, phép thuật trị liệu của tôi không có tác dụng với vết thương của anh ấy."
"Không có tác dụng... sao?" Lumine ngỡ ngàng.
Barbara gật đầu, đôi lông mày thanh tú nhíu chặt. "Đúng vậy. Lần đầu tiên tôi gặp phải một trường hợp như thế. Nhưng anh ấy chỉ cười và nói rằng 'việc này cũng thường thôi'." Cô chợt cúi đầu, giọng đầy áy náy. "Rồi anh ấy cứ thế đứng dậy và muốn rời khỏi Giáo Đường."
Paimon nãy giờ im lặng, bỗng nhiên nhảy dựng lên. "Rời khỏi rồi ư? Anh ấy muốn đi đâu chứ?"
Barbara đáp, nét mặt vẫn còn vương vấn sự bối rối. "Anh ấy chỉ nói một câu duy nhất... 'Biểu tượng anh hùng của Mondstadt'." Giọng cô trở nên nhỏ dần. "Tôi đã cố gắng ngăn anh ấy lại, thế nhưng Đội Trưởng Jean lại khuyên tôi... 'để anh ấy đi'. Quả là kỳ lạ mà."
Lumine ngả người dựa vào gối, lặng lẽ suy nghĩ. Có lẽ... Jean đã hiểu lý do rồi.
Paimon nghiêng đầu, thì thầm bên tai Lumine. "Tôi nhớ trước đây, Venti cũng từng đứng dưới gốc cây đó để chữa trị vết thương... Có lẽ vì mối liên kết giữa Phong Thần và Phong Khởi Địa. Đội Trưởng Jean hẳn đã đoán ra điều gì đó, chỉ không nói cho Barbara biết mà thôi."
Barbara nghe thấy tiếng xì xào của Paimon, nhưng vẫn nở một nụ cười nhẹ nhõm. "À, cậu Makoto đã đi cùng với Venti rồi, nên chắc cũng không có gì đáng lo cả."
Lumine gật nhẹ, "Đám người tấn công chúng tôi... chính là Fatui, đúng không?" Cô hỏi Barbara.
Barbara gật đầu, vẻ mặt nghiêm nghị. "Đúng vậy, quả thực rất quá quắt mà. Đội Trưởng Jean vừa quay về tổng bộ Đội Kỵ Sĩ để tìm ra chứng cứ. Nhưng... nếu bọn chúng không để lại bất kỳ dấu vết nào, việc điều tra sẽ gặp rất nhiều khó khăn."
"Jean nói vậy sao...?" Lumine khẽ lẩm bẩm.
Barbara nhìn Lumine, đôi mắt ánh lên sự kiên định. "Nhưng dù thế nào đi nữa, Mondstadt sẽ không để chuyện này trôi qua một cách dễ dàng. Đội Trưởng Jean đã nói rõ như vậy."
"Cảm ơn cô, Barbara." Lumine đứng dậy, nói lời cảm ơn với nữ tu sĩ "Tôi đã đỡ nhiều rồi, chúng tôi xin phép được rời đi. Đi nào Paimon."
Nhìn 2 bóng người một lớn một nhỏ đi qua cửa chính, Barbara trầm mặc một hồi, rồi chắp tay cầu nguyện.
"Cầu mong Phong Thần sẽ chúc phúc cho các bạn."
—
Dưới bầu trời Mondstadt, hoàng hôn đang trải dài trên vùng đất tự do, những tia nắng vàng rực rỡ chiếu qua những tán lá, tạo nên những mảng sáng tối lung linh trên thảm cỏ. Makoto và Venti đứng dưới gốc cây cổ thụ tại Phong Khởi Địa, nơi biểu tượng của anh hùng Mondstadt đang toả ra sự tĩnh lặng dịu dàng. Venti nhắm mắt lại, để những cơn gió nhẹ nhàng luồn qua mái tóc xanh ngọc, cuốn theo cả những đau đớn còn sót lại từ cuộc tập kích trước đó. Anh đứng im lặng như thể để cho gió chữa lành vết thương của mình. Makoto chỉ lặng lẽ đứng quan sát, không can thiệp, nhưng cuối cùng, cậu không kìm được mà lên tiếng.
“Anh cố ý để cho Fatui lấy Gnosis, đúng không... Venti?” Giọng nói của Makoto vang lên, phá tan sự tĩnh lặng xung quanh.
Venti từ từ mở mắt, quay lại nhìn Makoto với một nụ cười nhợt nhạt, nhưng vẫn không mất đi vẻ ranh mãnh vốn có. “Cũng như cậu đã sớm biết tôi sắp bị tập kích, thế nhưng vẫn không ngăn tôi lại còn gì?”
Makoto im lặng, ánh mắt không rời khỏi Venti. Rồi cậu khẽ đáp: “Chẳng phải đó là điều anh muốn sao?”
“Đúng vậy!” Venti gật đầu, nụ cười càng thêm tươi tắn. Venti ngồi xuống gốc cây, ngả lưng vào thân cây già cỗi. “Gió thổi qua rừng cây thật là tuyệt, mang theo hương vị mà tôi thích... Haha, lần trước tôi cũng nói y như vậy. Haizz, tại sao mỗi lần nói câu ấy thì đều gặp xui xẻo chứ?”
Makoto cũng ngồi xuống cạnh Venti, ánh mắt tò mò nhìn vị thần phong. “Vậy, tại sao Băng Thần lại thu thập Gnosis? Và tại sao anh lại đưa nó đi dễ dàng như thế?”
“Hmmm, điều này thì... tôi không thể trả lời cậu nha,” Venti cười tủm tỉm, chớp mắt tinh nghịch.
“Do anh đã ký kết khế ước im lặng của Nham Vương Đế Quân cùng các vị thần minh sao?” Makoto hỏi, giọng nghiêm túc.
Venti hơi sững lại, rồi gật gù với vẻ thán phục. “Ara, cậu biết nhiều hơn tôi tưởng đấy, Makoto-kun.”
Venti thở dài, ánh mắt dõi theo những đám mây trôi bồng bềnh trên bầu trời. “Haizz... Những việc tôi có thể nói cũng không nhiều. Thật ra, điều này vốn không nên bàn luận với người thường. Nhưng cậu... lại không phải là người thường, đúng không?”
Makoto nhíu mày, không hiểu Venti đang ám chỉ điều gì.
Venti tiếp tục, giọng nói trầm lắng hơn. “Có lẽ cậu đã biết, chỉ số ít người trên thế giới này được trao tặng vật chứa đựng ma thuật - Vision. Họ sử dụng Vision để điều khiển sức mạnh nguyên tố. Thế nhưng... mỗi một cá thể sở hữu Vision đều có tư cách để trở thành thần, vì vậy mà nó mới được gọi là 'Nguyên Thần'. Những người đó có khả năng đặt chân lên Đảo Thiên Không.”
“Nguyên Thần...” Makoto thì thầm, dường như đang chìm vào dòng suy nghĩ.
“Hừm, đây là bí mật mà chỉ có thần linh mới biết. Thần linh như tôi không dùng đến trang bị cấp thấp như Vision,” Venti mỉm cười, nhưng giọng nói vẫn mang một nét nghiêm túc hiếm hoi. “Thay vào đó, trang bị ma thuật của thần linh là Gnosis. Nó cho phép chúng ta kết nối và cộng hưởng với Đảo Thiên Không. Nghĩ lại thì cậu cũng có một cái đó.”
Makoto vẫn chăm chú lắng nghe, rồi giật mình nhớ lại chiếc Vision đặc biệt của mình. Cậu lôi nó ra khỏi hòm đồ, thì phát hiện Vision đã chuyển đổi hình dạng, biến thành một quân tốt trong cờ vua. Venti ngả người ra sau, cười tươi rói.
“Nhớ lần trước tôi đã nói với cậu điều gì không? Cậu rất đặc biệt. Khi chiến đấu với Dvalin, tôi đã nhận ra điều đó. Cậu có Thần Cách... có lẽ cậu sẽ là tân thần mới của lục địa Teyvat này đấy.”
Makoto mở to mắt, sửng sốt. “Tân Thần? ..... không không, tôi sao có thể trở thành Thần được?” Cậu xua tay, như thể phủ nhận điều đó hoàn toàn.
Venti cười khúc khích, một nụ cười quen thuộc nhưng đầy bí ẩn rồi chỉ vào thứ Makoto đang cầm. “Không, cậu có thể. Hay đúng hơn, cậu đã hấp thụ Thần lực của tôi và đột phá rồi. Hiện tại, cậu đang là Phong Thần tân nhiệm đó.”
“...Tôi trả lại cho ngài nhé?”
“Ehe, không được đâu nhé. Ta muốn nghỉ hưu rồi đấy.”
Làn gió nhẹ thoảng qua, mang theo hương cỏ cây và ánh nắng dịu dàng rót xuống. Những chiếc lá khẽ lay động như đang hát vang một bản nhạc tự do. Dưới ánh chiều tà, hai bóng hình ngồi cạnh nhau dưới gốc cây, hòa mình vào giai điệu của gió. Bầu trời Phong Khởi Địa phủ một màu lam dịu dàng, những làn gió nhẹ thổi qua làm rung rinh tán lá. Đứng giữa khung cảnh ấy, Venti khẽ nhắm mắt, hít vào một hơi sâu như để tận hưởng chút tĩnh lặng hiếm hoi sau trận chiến. Chợt, từ đằng xa, hai bóng dáng một to một nhỏ đang vội vã tiến lại gần.
“Tại sao lại rời đi mà không nói gì với chúng tôi hả?” Giọng Paimon vang lên đầy trách móc, đôi mắt tròn xoe nhìn chằm chằm vào Venti.
“Cũng không có gì cả,” Venti khẽ cười, giọng điệu nhẹ nhàng như cơn gió thoảng. “Chỉ để chữa thương thôi mà. Các bạn cũng biết đấy, sức mạnh nguyên tố bình thường không thể hỗ trợ tôi được.”
Lumine im lặng quan sát Venti một lúc lâu, ánh mắt chăm chú “Venti... thứ vừa bị Signora cướp mất... đó gọi là Gnosis, đúng chứ? Nhưng rốt cuộc nó là gì?”
“Gnosis...” Venti nhắm mắt lại “Đó là nguồn sức mạnh của các vị thần, là trái tim giúp chúng tôi kết nối với sức mạnh nguyên tố. Nhưng, thật ra thì tôi hiếm khi sử dụng nó.”
Paimon nheo mắt nhìn vật nhỏ lấp lánh đeo bên hông Venti. “Nếu Gnosis của anh đã mất, vậy thứ đeo bên hông của anh là gì?”
“Hehe,” Venti cười khúc khích, xoay khối cầu lấp lánh trong tay. “Chỉ là khối cầu pha lê có thể phát sáng thôi. Nó giúp tôi tránh những phiền toái không đáng có.”
“...”
“Lại là chiêu trò lừa gạt tình cảm nữa sao?” Lumine thở dài, nhưng không giấu nổi nụ cười mỉm. “Có điều, tôi đã quen rồi.”
“Vậy thì...” Paimon ngước lên, đôi mắt sáng lên tò mò. “Nữ tặc vừa gặp mặt đã đánh bay tôi, còn cướp mất Gnosis của Venti, rốt cuộc là ai chứ?”
“Cô ta là Signora,” Venti nhún vai, như thể mọi chuyện chẳng có gì quan trọng. “Một trong Mười Một Quan Chấp Hành của Fatui, xếp thứ tám. Mỗi Quan Chấp Hành đều được Nữ Hoàng Snezhnaya ban cho quyền trượng chứa sức mạnh vượt xa người thường.”
“Nữ hoàng của... Snezhnaya?” Paimon tròn mắt. “Chẳng phải là...”
“Đúng vậy,” Venti gật đầu, ánh mắt chợt trở nên xa xăm. “Nữ Hoàng Băng Giá, người cai quản Cung Điện Băng, là một trong Bảy Vị Thần. Quan Chấp Hành của Fatui chỉ trung thành với cô ấy mà thôi.”
“Nhưng chẳng phải Bảy Vị Thần đều là đồng minh sao? Tại sao lại cướp đi Gnosis của anh?” Lumine nhíu mày, sự bối rối hiện rõ trong ánh mắt.
“Tuy chúng tôi đều là thần, nhưng không thực sự hòa hợp với nhau.” Venti cười khẩy “Tôi không thể ngờ rằng cô ta lại công khai chiếm đoạt Gnosis của người khác như thế...”
“Nữ Hoàng Băng Giá là vị thần như thế nào?” Lumine tò mò hỏi tiếp.
" Areare, sao cô lại quan tâm đến các vị Thần như thế Lumine?" Venti liếc nhìn Lumine, vẻ mặt tò mò.
" À... thực ra anh trai sinh đôi của Lumine bị một vị thần lạ mặt nào đó bắt đi, cô ấy muốn đi gặp tất cả các vị thần để hỏi manh mối anh trai của mình. Anh có biết manh mối gì không Venti?" Paimon tiến lên giải thích.
" Hừm... không có nha. Cô và Makoto là những cá thể mạnh mẽ gần đây nhất tôi gặp, trước đó tôi hoàn toàn không có thông tin gì về anh trai của cô. Thật xin lỗi..."
“Còn về Băng thần, phải nói sao đây nhỉ?” Venti đưa tay vuốt nhẹ chiếc đàn lyre. “Tôi biết ‘cô ấy của 500 năm trước’, nhưng cô ấy của hiện tại... tôi thực sự không hiểu được nữa. Sau đại nạn 500 năm trước, cô ta đã cắt đứt mọi quan hệ với tôi.”
Cả Lumine và Paimon đều im lặng. Lời kể của Venti khiến không khí trở nên nặng nề.
“Nhưng... câu chuyện về Băng Thần và đám người Fatui, để sau hãy bàn tiếp.” Venti bất ngờ đổi giọng, nhẹ nhàng hơn. “Lumine, nếu bạn phải tìm gặp tất cả bảy vị thần, thì hành trình này sẽ không dễ dàng đâu.”
Lumine nghiêng đầu, ánh mắt kiên định. “Tôi sẽ không từ bỏ.”
“Vậy thì,” Venti cười rạng rỡ hơn. “Trước mắt, hãy đi đến đất nước Liyue bên cạnh Mondstadt đi. Ở đó có Nham Thần, khác hẳn với tôi. Anh ta quản lý toàn bộ lãnh thổ Liyue và mỗi năm chỉ giáng thế một lần để ban hành chỉ dụ.”
“Nghe có vẻ hiệu quả làm việc cao hơn hẳn vị thần nào đó nhỉ.” Paimon lẩm bẩm, liếc nhìn Venti.
“Ừm... Tôi nghe thấy đó.” Venti vờ nhăn mặt.
“Tóm lại, Điển Lễ Thỉnh Tiên của năm cũng sắp đến rồi.” Venti khoanh tay trước ngực. “Nếu bỏ lỡ, phải đợi thêm một năm nữa.”
“Hả?! Việc quan trọng như vậy sao giờ mới nói chứ?” Paimon hoảng hốt. “Lumine, chúng ta phải đi ngay thôi!”
“Đợi đã!” Venti giơ tay ngăn lại. “Người Phương Xa Đuổi Theo Gió.”
“Là gọi tôi sao?” Lumine quay lại, đôi mắt mở to.
“Đúng vậy.” Venti mỉm cười, đôi mắt sáng rực như ánh sao. “Lumine... khi bạn bước chân vào hành trình mới, hãy luôn nhớ đến ý nghĩa ban đầu của nó nhé.”
Gió thổi nhẹ qua, mang theo tiếng cười khẽ của Venti. “Tiếng chim hót, những vần thơ, thành bang, nữ hoàng, Fatui, và cả đám quái vật trên đại lục Teyvat này... Tất cả đều là một phần của cuộc hành trình. Đích đến không phải là tất cả, hãy dùng đôi mắt của mình để ngắm nhìn thế giới này.”
Lumine gật đầu, ánh mắt sáng lên niềm tin. “Venti... tôi hiểu rồi.”
“Giờ thì.... Màn cáo biệt của Phong Thần đến đây là kết thúc!” Venti giang tay rộng ra, cúi chào đầy vẻ kịch tính. “Tiếp theo đây là thời gian dành cho Venti!”
—
Makoto đứng lặng yên giữa Phong Khởi Địa, ánh mắt dõi theo bóng lưng của Lumine và Paimon đang dần khuất xa. Gió nhẹ lướt qua, mang theo tiếng xào xạc của cỏ cây, như muốn khuấy động những suy nghĩ hỗn độn trong tâm trí cậu.
"Mình nên đi theo họ... hay tự tìm lấy con đường của mình?"
Ý nghĩ ấy xoay vòng trong đầu Makoto, khiến cậu không ngừng lặp lại những câu hỏi. Nếu đi theo Lumine, liệu cậu có trở thành gánh nặng không? Hay nếu chọn đi một mình, cậu sẽ khám phá được câu trả lời nào đó cho những bí ẩn đã bủa vây từ khi cậu đến thế giới này?
"Nhưng... nếu rời khỏi họ, mình sẽ lạc lối mãi mãi thì sao?"
Cảm giác bất an len lỏi, khiến cậu cắn chặt môi.
“Lại suy nghĩ nhiều quá rồi, phải không?”
Giọng nói quen thuộc vang lên phía sau, kéo Makoto khỏi dòng suy tư. Cậu quay lại, thấy Venti đang mỉm cười, đôi mắt xanh sáng lên như bầu trời Phong Khởi Địa phía trên.
“Cậu đang lo lắng gì vậy? Có phải là vì không biết đi hướng nào không?” Venti bước đến gần, ánh mắt tinh nghịch nhưng cũng đầy thấu hiểu. “Chuyện đó chẳng phải đơn giản sao? Thử làm những gì trái tim mình mách bảo đi.”
Makoto nhíu mày. “Nhưng... nếu tôi chọn sai thì sao?”
“Chọn sai thì quay đầu thôi.” Venti cười khẽ, ngón tay khẽ lướt trên dây đàn lyre. Một giai điệu dịu dàng vang lên, hòa quyện cùng làn gió. “Makoto này, cậu đã bao giờ nghĩ rằng cuộc hành trình này không chỉ để tìm kiếm câu trả lời, mà còn để tận hưởng từng khoảnh khắc chưa?”
Makoto im lặng, cảm nhận những lời nói của Venti dần len lỏi vào lòng mình.
“Lumine và Paimon là những người bạn đồng hành tốt đấy,” Venti tiếp tục. “Và nếu cậu đi cùng họ, biết đâu cậu sẽ hiểu hơn về thế giới này. Cậu muốn biết về Gnosis, về Đảo Thiên Không, về Teyvat này đúng không? Có lẽ câu trả lời nằm ở những vị thần khác mà họ đang hướng đến đấy.”
Makoto ngẩng lên, ánh mắt bắt đầu lay động.
“Bên cạnh đó,” Venti nháy mắt. “Nếu cậu cứ đứng đây mãi, chắc họ sẽ bỏ cậu lại thật đấy!”
Lời nói nửa đùa nửa thật của Venti khiến Makoto bật cười nhẹ. Cảm giác lo lắng trong lòng dường như tan biến đi phần nào.
“Anh nói đúng. Mình không thể đứng yên mãi được.”
Venti khẽ gật đầu, hài lòng với quyết định của Makoto. “Vậy thì, chạy nhanh lên nào! Bầu trời Phong Khởi Địa hôm nay đẹp như thế này, chẳng phải là thời điểm tuyệt vời để bắt đầu một chương mới sao?”
Makoto hít sâu một hơi, khẽ cúi người cảm ơn Venti, rồi quay người chạy về phía Lumine và Paimon.
Dưới bầu trời trong xanh, từng gợn mây trắng như lụa mềm lững lờ trôi. Những cánh đồng trải dài vô tận, ánh nắng vàng nhẹ phủ lên như một tấm chăn ấm áp. Gió thổi qua, mang theo hương hoa cỏ thơm dịu, và tiếng chim hót rộn ràng như khúc nhạc mừng ngày mới.
“Chờ đã!” Makoto gọi lớn khi đến gần Lumine và Paimon, hơi thở dồn dập.
Paimon quay lại, hai tay chống hông. “Makoto? Anh có vấn đề gì thế?”
Makoto gãi đầu, cười ngượng ngùng. “Thật ra... tôi nghĩ rằng đi tôi cũng muốn đi cùng mọi người. Có nhiều vấn đề tôi nghĩ rằng nếu đi theo cô thì có lẽ tôi sẽ có câu trả lời.”
Lumine nhìn cậu, đôi mắt dịu dàng ánh lên sự ấm áp. “Cậu đã quyết định rồi?”
“Ừ,” Makoto gật đầu. “Dù không biết phía trước có gì chờ đợi, nhưng mình muốn tham gia hành trình này cùng mọi người.”
Paimon nheo mắt, khoanh tay lại. “Thế thì phải nhớ giữ nhịp nhé! Paimon không muốn phải kéo cậu theo đâu!”
Makoto bật cười, còn Lumine thì khẽ gật đầu đồng ý.
Và thế là, dưới bầu trời rực rỡ của Phong Khởi Địa, ba người họ bắt đầu hành trình mới, hướng về Liyue – nơi Nham Thần đang chờ đợi.
Những làn gió nhẹ lướt qua, như muốn mang theo khúc nhạc của Venti, hòa vào bước chân của họ, mở ra một chương mới đầy hứa hẹn và thử thách.
Truyện Nguyên thần: The watcher tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.
Đăng bởi | Yamiko |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian |