Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khải hoàn và Quan Chấp Hành

Phiên bản Dịch · 4140 chữ

Sáng hôm sau, sau một trận chiến căng thẳng với Dvalin, Lumine, Makoto, và Paimon đã có chút thời gian nghỉ ngơi. Khi bước ra khỏi phòng, họ gặp một cô gái có mái tóc dài màu nâu đậm, đôi mắt màu vàng cùng nước da trắng. Cô mặc một bộ áo liền quần gồm một chiếc quần soóc bằng da, một chiếc áo kiểu hoodie và đôi tất dài màu đỏ, cùng với một đôi bốt cao cổ màu trắng có viền vàng và biểu tượng, đang đứng đợi ở cửa nhà trọ.

“Hả, là các bạn sao! Kỵ Sĩ Danh Dự thắng trận trở về rồi!” Amber hớn hở chào, đôi mắt sáng lên sự ngưỡng mộ.

Paimon bay tới gần Amber, gật đầu đắc ý: “Hì hì, Lumine đã chiến đấu rất kiên cường với Dvalin đó. À, không thể quên công lao của bạn nữa, Makoto!” Paimon quay sang Makoto với một nụ cười tinh nghịch.

Amber nghiêng đầu nhìn sang Makoto, nở nụ cười "Chào bạn. Chắc hẳn cậu là Makoto, tôi đã nghe Jean nhắc về bạn. Xin tự giới thiệu, tôi là Kỵ sĩ Trinh Thám Amber, rất hân hạnh được gặp bạn!" cô tiếp tục: “Ừm, các bạn mới về hôm qua phải không? Đội trưởng Jean đã quay về đội kỵ sĩ đêm qua và kể cho tất cả mọi người kỳ tích của các bạn. Không biết phải đợi đến bao giờ tôi mới có được cơ hội như vậy cơ chứ...”

Lumine khẽ thở dài, nhún vai: “Hy vọng 'cơ hội' như vậy đừng xuất hiện quá nhiều…”

Amber cười gượng gạo: “Hả... nói vậy cũng đúng. Suy cho cùng có được hòa bình cũng không phải việc dễ dàng. Lần này cũng may nhờ có các bạn mới có thể giải quyết sự việc trong yên bình như vậy.”

“Hihi, đừng khách sáo!” Paimon nhí nhảnh “Amber ở đây đợi chúng tôi sao?”

Amber lắc đầu, giọng nói có chút trêu chọc: “Ề, tuy nhiệm vụ lần này không phải đi xa, thế nhưng tôi cũng không nhàn rỗi vậy đâu... Bạn xem nè, tôi đang bận giải quyết việc tồn đọng đó.”

“Giải quyết việc tồn đọng?” Paimon nghiêng đầu tò mò. “Thành Mondstadt lại xảy ra chuyện gì sao?”

Amber nghiêm túc hơn: “Ừm, đúng vậy... Khi không có đội trưởng Jean đứng ra chỉ huy, đám ma vật xung quanh thành Mondstadt lại trỗi dậy, chuẩn bị tổng tấn công.”

Paimon bất ngờ: “Hả! Tôi vẫn còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, Amber đang xử lý một trong số những doanh trại của chúng…”

Amber gật đầu: “Đúng vậy. Nếu chúng ta không sớm đề phòng, thành Mondstadt sẽ gặp nguy hiểm mất.”

Lumine nhíu mày “Đánh đuổi chúng là được mà.”

Amber vẫn giữ vẻ lo lắng: “Ừm, thế nhưng sự việc vẫn rất đáng ngờ... Đám Hilichurl chắc là không có năng lực phát động tổng tấn công đâu nhỉ...”

Lumine trầm ngâm: “Thế nhưng tại sao Hilichurl lại…”

“Giáo Đoàn Vực Sâu,” Amber đáp, đôi mắt tối lại. “Chúng tôi cho rằng kẻ đứng sau làm trò chính là Giáo Đoàn Vực Sâu.”

Paimon thở dài “Chúng thao túng đám Hilichurl sao? Hừm... Nếu chúng ta không giải thoát cho Dvalin, thì nó ắt hẳn cũng bị thao túng như vậy rồi…”

Amber gật đầu: “Đúng vậy. Là Kỵ Sĩ Trinh Thám, tôi cần phải theo dõi Giáo Đoàn Vực Sâu nhiều hơn nữa.”

Bỗng Amber chợt nhận ra mình đã nói hơi nhiều, cô cười gượng: “Á, thật là ngại quá đi. Rõ ràng các bạn vừa chiến thắng trở về, tôi lại nhắc đến những chuyện nghiêm túc như vậy.”

Amber bất ngờ reo lên: “À đúng rồi! Trước kia tôi từng hứa dắt các bạn đi ăn Thịt Nướng Mật Ong, nhưng sau đó lại vì mối hiểm họa của rồng mà quên mất... Hay là lần này coi như ăn mừng chiến thắng, tôi mời các bạn vậy?”

“Được, được!” Paimon phấn khởi nhảy lên. “Cho dù Amber có quên đi chăng nữa, Paimon cũng sẽ nhắc nhở!”

Amber bật cười, tay đan vào nhau: “Hì hì, tôi cũng lâu rồi không ăn Thịt Nướng Mật Ong... Các bạn đến quán Người Săn Hươu đợi tôi nhé, sau khi thu dọn xong đám chiến trường này tôi sẽ quay về!”

Trước khi rời đi, Makoto nghe thấy tiếng Amber thì thầm: “Thật khó hiểu... Khi đám Hilichurl tấn công, không chỉ có đội trưởng Jean mà cả đội trưởng kỵ binh Kaeya cũng chẳng thấy đâu.”

Makoto không nhịn được liền hỏi “Kaeya cũng biến mất sao?”

Amber giật mình nhìn lại cậu rồi cười, trả lời “Vâng, nhưng không có gì đáng ngại cả. Cũng may là những kỵ sĩ tham chiến đều rất đáng tin cậy, công tác phòng ngự được thực hiện tốt. Nhưng Kaeya chắc cũng có lý do riêng của mình... Tôi sẽ cố gắng không nghĩ tới khả năng ‘anh ấy đi uống rượu ở quán Đuôi Mèo’ là được...”

Trên đường đến quán Người Săn Hươu, Lumine, Makoto, và Paimon đi ngang qua quảng trường thành Mondstadt, nơi người dân đang dần trở lại cuộc sống thường ngày. Vừa đi, họ vừa được chào đón bởi không ít người, những cư dân vui mừng vì tai ương từ Phong Ma Long đã qua đi. Họ gặp ngay Hiệp sĩ Huffman đứng gần đó.

“Chào bạn, Kỵ Sĩ Danh Dự,” Huffman cúi chào kính cẩn. “Thật là phấn khởi khi nghe Đội Trưởng Đại Diện tường thuật lại sự kiện Phong Ma Long.”

“Đội Kỵ Sĩ đã định lên kế hoạch càn quét, nhưng... không thể ngờ sự thật lại như vậy,” anh ta nói, ánh mắt thoáng chút băn khoăn. “Xem ra chúng tôi đã quá hấp tấp. Không biết người dân sẽ tha thứ đến mức nào... hay khi nào mới có thể hoàn toàn tha thứ cho Dvalin.”

Lumine gật đầu cảm thông, còn Paimon thì bay quanh, cố trấn an Huffman. “Không sao đâu! Mondstadt đã vượt qua mối đe dọa rồi mà. Hãy tin vào sự chữa lành của thời gian.”

“Ừm... đành phải nghe theo hướng gió vậy,” Huffman gật đầu, giọng trầm ngâm.

Đi thêm vài bước, họ bắt gặp Hiệp sĩ Otto đang ngồi trên bậc thềm, lẩm bẩm với một tập tài liệu trong tay. “Phải lập bảng thống kê tình hình thiệt hại ở Mondstadt, sau đó trình báo cho tiểu thư Lisa…” Otto thở dài. “Không có thương vong, chỉ có vài miếng ngói bị vỡ... nhưng vẫn phải ghi lại sao?”

Paimon nhăn mặt: “Otto làm việc tỉ mỉ quá nhỉ... chỉ một vài miếng ngói mà cũng phải lo vậy sao?”

“Phải có trách nhiệm chứ!” Otto khẽ mỉm cười. “Từng viên gạch, từng ngôi nhà đều quan trọng đối với Mondstadt mà!”

Khi cả nhóm đến gần khu vực Hiệp Hội Nhà Mạo Hiểm, Cyrus - hội trưởng của hội, phấn khởi đứng giữa đường, tay dang rộng.

“Sự nhộn nhịp đã quay trở lại rồi!” ông reo lên. “Nguy hiểm, tai ương! Hãy mạo hiểm, hãy nhiệt huyết! Hiệp Hội Nhà Mạo Hiểm! Cuối cùng thoát khỏi những tháng ngày chỉ làm ủy thác bắt chó bắt mèo rồi! Kỷ nguyên mạo hiểm mới sắp bắt đầu!”

Cyrus cười lớn, nhìn Makoto và Lumine bằng đôi mắt lấp lánh: “Người bạn trẻ, mau đến gia nhập Hiệp Hội Nhà Mạo Hiểm đi! Cùng nhau vượt qua tai ương của rồng và bảo vệ Mondstadt!”

"Nhưng mà... Phong Ma Long bị đánh bại rồi thưa ngài..."Makoto yếu ớt trả lời, nhưng Cyrus đã bị bất ngờ. “Hả, gì cơ?! Phong Ma Long đã bị đánh bại? Tôi đã bỏ lỡ buổi diễn thuyết của Đội Trưởng Đại Diện sao?” Rồi ông đăm chiêu, giọng đầy tiếc nuối: “Sao Phong Ma Long không kiên trì thêm chút nữa để chúng tôi ra trận một phen!”

Trong khi Cyrus đang tự lẩm bẩm một mình, cả nhóm tiếp tục đi, rồi bỗng nghe được tiếng thương nhân Nimrod đang nói chuyện với vài cư dân một cách vui vẻ. Nimrod xúc động. “Cuối cùng mọi chuyện cũng kết thúc rồi... Do ảnh hưởng bởi tai họa, rất nhiều tuyến đường thương mại bị ách tắc. Lương thực không đáng ngại... Nhưng rượu mà mất nguồn hàng thì đúng là chuyện lớn rồi!”

Paimon nhướn mày, không nhịn được nhảy vào nói: “Lương thực không quan trọng bằng rượu sao?”

Nimrod cười ngượng, gãi đầu: “À... tôi chỉ là không dám nghĩ đến những ngày tháng thiếu đi thứ nhấm nháp quen thuộc. Hy vọng tuyến đường thương mại sẽ sớm được khôi phục...”

Khi họ rời khỏi quảng trường, Grace, một nữ tu trẻ tuổi, đang đứng bên tường thành. Đôi mắt cô ngước lên bầu trời trong xanh, khẽ thở dài khi nhìn thấy Lumine.

“Thì ra Phong Ma Long chính là đại nhân Dvalin, một trong Tứ Phong Thủ Hộ… Người dân Mondstadt không nên lãng quên sự hy sinh của ngài ấy,” Grace thì thầm, giọng trầm lắng. “Trong cái rủi lại có cái may. Nhờ có các bạn và đội trưởng Jean, Mondstadt vẫn sẽ yên bình và tự do như vậy. Các bạn đã đem đến cho chúng tôi một cơ hội để giữ gìn mối quan hệ giữa chúng tôi và Rồng Đông Phong…”

Quán Người Săn Hươu rộn ràng hơn thường lệ. Ngay khi ba người bước vào, chủ quán Sara đã tươi cười với câu chào quen thuộc:

“Hôm nay quý khách muốn gọi món gì?”

Ba người Makoto, Lumine và Paimon chăm chú nhìn vào menu, hoàn toàn bỏ qua sự hiện diện của một ai đó bên cạnh. Kaeya đứng gần đó, tay chống cằm cười nửa miệng, nhướng mày nhìn họ.

“Hừm... Thật là vô tình mà, cứ thế mà phớt lờ ‘người bạn chân thành’ này sao?” Kaeya châm biếm, giọng đầy vẻ đùa cợt.

“Không để ý nên không nhìn thấy anh mà thôi.” Lumine đáp lại lạnh nhạt.

Kaeya cười nhẹ, ánh mắt lóe lên chút gì đó tinh nghịch. “Haha... Xem ra sau trận đại chiến, hai người không chỉ tiến bộ về thực lực, mà còn có cả đức tính ‘hài hước’ của kỵ sĩ rồi.”

Makoto quay qua Kaeya, đáp lại bằng vẻ mặt nghiêm nghị “Thì ra là Kaeya, người bạn chân thành của tôi.”

“Ồ... Sự nhiệt tình của tôi đã được hồi đáp rồi,” Kaeya tiếp tục với nụ cười. “Đây gọi là sự mê hoặc của chân thành phải không?”

Paimon lắc đầu, tay khoanh trước ngực, mỉa mai, “Tên Kaeya lại ba hoa rồi.”

Kaeya nheo mắt, giọng điệu vẫn không đổi. “Haha, điều tôi nói đều là thật lòng mà.” Anh quay sang Lumine, “Tôi chỉ đang tìm một nơi yên tĩnh để suy nghĩ thôi.”

“Suy nghĩ?” Paimon tròn mắt. “Rõ ràng các kỵ sĩ khác đang vất vả dọn dẹp chiến trường, thế mà anh lại tìm nơi... ‘suy nghĩ’?”

Kaeya nhún vai, cười nhạt, “Suy nghĩ cũng là một chuyện vất vả mà. Hơn nữa tôi thấy việc dọn dẹp rất nhẹ nhàng ấy chứ.”

Makoto nhíu mày. “Anh lại có ý đồ gì đó?”

Kaeya giơ hai tay lên, vẻ mặt như thể vô tội. “Tôi ư? Không phải, hoàn toàn ngược lại thì có. Tôi đang suy nghĩ xem ‘người khác’ đang có ý đồ gì.”

Makoto và Lumine liếc nhìn nhau, sự nghi hoặc hiện rõ. “Vậy anh đang nghĩ đến điều gì?”

Kaeya nhấp một ngụm rượu, giọng trầm hẳn xuống. “Giáo Đoàn Vực Sâu.”

Anh ngừng lại một chút, rồi nói tiếp, “Rồng hoành hành, Đội Trưởng Kỵ Sĩ phải đi xa để thảo phạt rồng... Đây là cơ hội ngàn vàng của Giáo Đoàn Vực Sâu. Nếu tôi là họ, tôi sẽ không chỉ phái vài tên Hilichurl đến ‘nắm bắt cơ hội’ đâu.”

Lumine nhíu mày. “Vậy thì sự thật đằng sau là...”

“Để hiểu rõ chân tướng, tôi sẽ âm thầm theo dõi hành động của chúng,” Kaeya đáp, ánh mắt sắc bén hơn. “Khi các vị khiến Phế Tích Phong Long trời long đất lở, tiếng la hét của bọn Hilichurl vang lên ngoài thành... Tôi cuối cùng phát hiện ra kẻ khả nghi trong thành Mondstadt.”

Paimon hốt hoảng, “Trong thành sao?!”

“Đúng vậy,” Kaeya gật đầu. “Khi các kỵ sĩ chiến đấu ngoài thành, trong thành sẽ là lúc phòng ngự yếu nhất. Chính vì thế, tôi đã cố thủ... chiến đấu với kẻ xâm nhập từ Giáo Đoàn Vực Sâu. Nhờ vài thủ đoạn nhỏ, tôi đã có được tin tình báo: Đám quái vật của Giáo Đoàn Vực Sâu liên kết lại là do có kẻ chỉ đạo đằng sau chúng.”

Paimon tròn mắt kinh ngạc, “Kẻ chỉ đạo... Giáo Đoàn Vực Sâu?”

Kaeya mỉm cười đầy ẩn ý, “Kế hoạch biến Dvalin thành vũ khí chiến đấu cũng là do kẻ chỉ đạo này bày trò.”

“Vậy dùng ‘thủ đoạn’ nào mà anh lấy được thông tin này?” Paimon nghiêng đầu hỏi.

Kaeya nhếch mép cười, “Haha... Có thể xem như tôi có tài năng hơn người về mặt ‘ngôn ngữ’. Và theo tôi biết, kẻ chỉ đạo đó còn được gọi là... ‘Hoàng tử điện hạ’.”

“‘Hoàng tử’?” Lumine trầm tư.

Kaeya đột nhiên ngước lên, cười tinh nghịch, “Thông tin đến đây thôi. Tôi thấy Amber đang đến rồi, hẳn là đang tìm tôi vì tôi không tham gia dọn dẹp ngoài thành đây. Tôi xin phép rút lui trước, tránh cơn thịnh nộ.” Anh vẫy tay chào, lặng lẽ rời khỏi quán.

Vài phút sau, Amber chạy vội đến, nét mặt có chút giận dỗi. “Tên Kaeya đâu rồi? Chạy mất tiêu rồi sao!”

“Thật ra anh ấy đang âm thầm theo dõi...” Lumine chưa nói hết câu thì đã thấy Amber tặc lưỡi.

“Lời lẽ đường mật của hắn mà cũng tin sao?!” Amber lắc đầu, ngán ngẩm. “Thôi, tạm không nhắc đến hắn. Tối nay chúng ta cứ ăn một bữa thật ngon đã.”

“Tiểu thư Sara, tôi muốn gọi món Thịt Nướng Mật Ong!” Amber gọi lớn, vẻ phấn khích.

Trong lúc cả nhóm ngồi ăn, Amber hỏi thêm về kế hoạch tiếp theo của Lumine và Paimon. Paimon hào hứng kể lại ý định đi tiếp sang những vương quốc khác để tìm kiếm người thân thất lạc.

Amber cười, ánh mắt lấp lánh, “Không sao hết! Bất kể đi về đâu, chỉ cần là nơi gió có thể đến, bạn vẫn mãi là đồng đội của Đội Kỵ Sĩ Tây Phong, là Kỵ Sĩ Danh Dự!”

Lumine nở nụ cười, “Sau này nhất định sẽ quay trở lại.”

“Ừm! Mondstadt sẽ luôn chào đón bạn!” Amber cười rạng rỡ, rồi giục cả nhóm ăn khi món thịt nướng thơm lừng đã nguội dần.

Amber bỗng nhớ ra điều gì đó, nghiêng người qua Lumine. “À đúng rồi, Đội trưởng Jean đang đợi bạn ở Đại Giáo Đường. Có vẻ liên quan đến chuyện của Đàn Thiên Không... bạn nên đến đó ngay nhé.”

Làn gió nhẹ lướt qua, mang theo hương thơm thoang thoảng từ vườn hoa Cecilia. Lumine và Paimon cùng Makoto chầm chậm tiến về phía Đại Giáo Đường. Vừa bước đến bậc thềm đá trắng, họ đã nhìn thấy một thân hình nhỏ nhắn quen thuộc đang đứng tựa vào cánh cửa.

“Ồ! Venti, cậu cũng ở đây à?” Paimon hớn hở gọi lớn, đôi mắt sáng lên.

“À, tôi chỉ tình cờ ngang qua thôi...” Venti nhún vai cười tinh nghịch. “Mọi người cũng đến gặp Jean sao? Nếu vậy thì... tôi đi cùng luôn nhé.”

Makoto chỉ khẽ cười mỉm: “Anh mà ‘tình cờ’ đứng trước cổng giáo đường thế này sao?”

Venti nhún vai không nói gì, như thể thầm chấp nhận câu châm biếm của Makoto.

Những tia nắng vàng rực rỡ xuyên qua các ô cửa kính màu, chiếu sáng khắp không gian rộng lớn của nhà thờ. Tiếng bước chân vang vọng trên sàn đá cẩm thạch khi cả nhóm bước vào. Ở giữa gian chính, Jean đang đứng trò chuyện cùng một người thiếu nữ mặc áo choàng trắng, mái tóc vàng óng ẩn hiện dưới ánh sáng.

Jean vẫy tay khi thấy họ: “Mọi người đến rồi nhỉ. Để tôi giới thiệu... Đây là chuyên viên phụ trách thu hồi Đàn Thiên Không của giáo hội, mục sư tế lễ Barbara.”

“Mong Phong Thần bảo vệ...” Barbara cúi chào, nhưng ngay lập tức ngẩng đầu lên, tròn mắt ngạc nhiên. “A! Là mấy người đã báng bổ thần thánh!”

Jean nhìn Barbara với vẻ bối rối, còn Makoto thì cố nén cười khi liếc qua Venti, người đang đứng gãi đầu ra vẻ vô tội.

“...Được rồi.” Barbara hắng giọng, cố lấy lại vẻ trang nghiêm. “Tuy rằng mấy người có hơi... không lễ phép với Phong Thần, có thể tôi không có tư cách để phán xét.”

“Nhưng,” cô ấy mỉm cười dịu dàng, “tôi vẫn muốn thay mặt Mondstadt cảm ơn sự cố gắng của các vị. May là sự việc đã được giải quyết trong hòa bình! Nếu phải điều động quân đội khai chiến với Rồng Thiên Không, sẽ thật khó tưởng tượng hậu quả...”

Jean gật đầu. “Hơn nữa, Fatui cũng sẽ không dám lên tiếng gì thêm. Sự việc lần này khiến bọn họ chắc chắn đang âm thầm tức giận. Cơ hội tốt nhất để gây áp lực lên Đội Kỵ Sĩ Tây Phong đã bị bỏ lỡ.”

“Nhưng... các vị đem Đàn Thiên Không đến chưa?” Barbara sốt ruột hỏi, ánh mắt đầy hy vọng. “Sự đảm bảo của Đội Trưởng Đại Diện cũng có giới hạn. Đức Hồng Y đại nhân đã thúc giục tôi rất nhiều lần rồi…”

Paimon ngập ngừng đáp lại: “Đến... đến rồi, nhưng... ừm... cái này có chút...”

“Hở? Đừng lo, giáo hội sẽ không thu phí thuê đàn đâu...” Barbara mỉm cười động viên.

Lumine từ từ đưa ra chiếc Đàn Thiên Không... nhưng trạng thái hư hỏng nặng nề của nó khiến Barbara trố mắt.

“A...”

“Hehe...” Paimon cười trừ, trong khi Venti đứng bên cạnh, chỉ khẽ thở dài.

“...Đàn Thiên Không!!!” Barbara hoảng hốt thốt lên. “Đại nhân Barbatos, nếu cần, Barbara nguyện dùng cả quãng đời còn lại để chuộc lỗi cho sự bất kính này... Nhưng e rằng ngay cả như vậy cũng không đủ!”

Venti nhẹ nhàng bước lên trước: “Haizz... Được rồi, đưa Đàn Thiên Không cho tôi.”

Ngay khi cây đàn chạm vào tay Venti, ánh sáng rực rỡ bùng lên từ đôi tay cậu. Ánh hào quang lan tỏa khắp không gian nhà thờ, làm cho cây đàn hư hỏng trở nên hoàn hảo như chưa từng bị tổn hại.

“Hở...?!” Barbara không thể tin vào mắt mình. “Sao... sao lại có thể sửa lại rồi?!”

Paimon kinh ngạc nhảy cẫng lên. “Í?! Để tôi xem thử!”

“Không được, không được!” Barbara vội ôm lấy cây đàn. “Dù tôi không biết cách sửa, nhưng tôi không thể để ai đụng vào nữa!”

Nói rồi, Barbara nhanh chóng ôm cây đàn rời đi, khuôn mặt vẫn chưa hết bàng hoàng.

Venti chậm rãi quay lại, nở nụ cười bí ẩn. “Vậy thì, chúng ta mau đi thôi. Dù sao... phép thuật tôi vừa sử dụng để sửa cây đàn...”

“Phép thuật gì?” Paimon trừng mắt nhìn Venti. “Có vấn đề gì sao?”

“À...” Venti nở nụ cười tinh nghịch, chầm chậm lùi ra cửa. “Không đáng tin lắm đâu...”

“Khoan đã, tên hát rong kia!” Paimon hét lên, “Đừng có chạy!”

Nhìn xem Paimon chạy theo Venti, Lumine cũng nhẹ nhàng đi ra. Makoto nhìn theo một chút, rồi quay lại nói với Jean: "Đội trưởng Jean, lát nữa hãy giúp tôi cứu người nhé!"

"Hả, cậu nói gì?" Jean ngạc nhiên nhìn Makoto, dường như không rõ tại sao cậu lại nói vậy.

Tiếng chân gấp gáp vang vọng trên con đường lát đá, Venti dẫn đầu lao ra khỏi Đại Giáo Đường như thể đang chạy đua với chính gió. Lumine và Paimon đuổi theo sau. Đúng lúc đó, cả ba đột nhiên khựng lại khi không gian xung quanh tối sầm. Một kết giới kỳ lạ xuất hiện, bao trùm lấy họ như tấm màn vô hình.

"Cái gì thế này!?" Paimon thét lên, đôi mắt mở to đầy sợ hãi.

Trước khi kịp định thần, Hai sát thủ Fatui xuất hiện, đôi mắt lấp lánh như loài thú săn mồi. Lumine nhanh chóng rút kiếm, nhưng một sát thủ nhanh chóng đè cô xuống, ép cô quỳ gối trên mặt đất.

"Á! Ai đó cứu với!"

Ngay lập tức, một cơn bão tuyết nhỏ xuất hiện giữa không trung, xoáy tít và dội thẳng vào họ. Gió lạnh buốt khiến Paimon bị thổi bay như một chiếc lá khô, còn Venti chỉ kịp thét lên một tiếng khi đôi chân bị đóng băng cứng tại chỗ.

"Haha, cuối cùng cũng tóm được con hamster rồi," một giọng cười lạnh vang lên. Một người phụ nữ với mái tóc bạch kim dài óng ánh trong ánh sáng yếu ớt của kết giới bước ra từ bóng tối. Bộ váy đỏ đen uy nghi của ả như làm nổi bật thêm vẻ đẹp chết chóc. Đôi mắt đỏ sắc lạnh nhìn xuống Venti với vẻ mặt khinh miệt.

"Loài đục khoét cọc gỗ, cắn rách túi gạo. Ngươi đã gây thêm bao rắc rối cho Mondstadt." Giọng nói của ả chứa đầy sự chế nhạo.

"Signora...." Venti nheo mắt "Thứ ngươi nói là chuột cống, không phải hamster..."Cậu thở ra một cách khó khăn, cố gắng giữ lấy sự kiêu hãnh trong ánh mắt.

Chát!

Âm thanh vang lên đanh thép khi La Signora giáng một cú tát mạnh vào má Venti.

"Ở đây không có chỗ cho ngươi nói, tên nhà thơ lang thang vô lễ." Ả nhìn Venti như nhìn một sinh vật hạ đẳng, đôi môi cong lên cười khinh khỉnh.

Venti nghiến răng, tập trung sức mạnh để gọi gió, cố phá băng đang trói buộc chân mình. Một luồng gió mỏng manh xuất hiện, nhưng nhanh chóng tan biến khi cơn bão băng của Signora gia tăng cường độ.

"Vị thần đã từ bỏ Mondstadt... Chỉ còn sót lại chút sức mạnh này thôi sao?" Signora cười nhạo, đôi mắt lạnh lùng ánh lên sự khinh bỉ.

"Hử? Dám chế nhạo ta... Là do chủ nhân của ngươi chống lưng sao?" Venti đáp trả, giọng điệu vẫn còn kiêu ngạo dù yếu ớt.

"Miệng lưỡi giảo hoạt." Signora nhếch mép, ánh mắt lóe lên sự nguy hiểm.

Ngay lập tức, ả vung tay và đâm thẳng vào lồng ngực Venti. Cậu hét lên đau đớn khi một thứ gì đó sáng lấp lánh bị kéo ra từ cơ thể cậu. Đó là Gnosis—nguồn sức mạnh thiêng liêng của Venti. Nhưng điều kỳ lạ là không hề có vết máu nào tuôn ra, chỉ có ánh sáng nhạt dần trong lồng ngực cậu.

"Đây chính là [Gnosis] ư?" Signora ngắm nghía vật thể nhỏ bé trong tay mình với vẻ mặt đầy hiếu kỳ. "Hừm, kém xa bàn cờ tinh xảo của ta."

"Đó là do mắt thẩm mỹ của ngươi quá tệ thôi..." Venti thều thào, nở một nụ cười mỉa mai.

Chát!

Một cú tát khác giáng xuống, khiến Venti loạng choạng.

"Venti!" Lumine hét lên, cố gắng vùng vẫy nhưng không thể nào thoát ra được khỏi hai tên sát thủ.

Bỗng nhiên giữa không gian hiện lên một vết nứt. Signora nhìn quanh khi nhận ra kết giới đang dần bị phá vỡ, những vết nứt lan rộng như mạng nhện.

"...Thôi bỏ đi, dù gì cũng lấy được Gnosis rồi," ả thì thầm với vẻ lạnh lùng. "Mau rút lui. Đám Đội Kỵ Sĩ sắp kéo đến rồi. Không được để lại dấu vết gì."

Khi kết giới cuối cùng cũng tan vỡ dưới sức mạnh của Jean và Makoto, mọi thứ chỉ còn lại sự tĩnh lặng đáng sợ. Venti, Lumine, và Paimon đều nằm bất động trên mặt đất, hơi thở yếu ớt. Không còn dấu vết nào của Fatui, chỉ để lại một cơn gió lạnh lẽo phảng phất trong không gian.

Jean nắm chặt tay, ánh mắt lóe lên sự giận dữ. "Chúng ta... đã đến quá muộn."

Makoto bước tới, cúi xuống nhìn Lumine, Paimon và Venti đang ngất lịm, đôi mắt nặng trĩu. "Nhanh lên, đưa họ về. Chúng ta cần cứu chữa ngay lập tức."

Bạn đang đọc Nguyên thần: The watcher của yamiko
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Yamiko
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.