Trận chiến với Phong Ma Long
Trời đã tối khi cả nhóm tiến sâu vào Hẻm Núi Minh Quán, nơi những tàn tích đổ nát của Phế Tích Phong Long nằm rải rác giữa mây mù và bóng tối. Những cột đá khổng lồ, mờ ảo trong màn sương dày đặc, đứng trơ trọi như những chứng nhân của một thời kỳ đã qua, gợi nhắc về lịch sử u ám của Mondstadt cũ. Ánh trăng bàng bạc chiếu xuống những tảng đá nứt nẻ, tạo nên một không khí vừa hùng vĩ, vừa rợn ngợp.
Venti dừng chân lại, ánh mắt nhìn xa xăm về phía đỉnh tàn tích trước mặt. Cậu chậm rãi nói, giọng trầm ngâm: "Chúng ta đến rồi, không thể đi xa hơn được nữa."
Cả nhóm quay đầu nhìn cậu, ngạc nhiên.
Jean hỏi, giọng nghi ngờ: "Tại sao lại không thể, Venti?"
Venti im lặng một lúc lâu, ánh mắt lấp lánh như chứa đựng những ký ức xa xôi. "Tàn tích này... là một phần của thành Mondstadt cũ. Khi đó, nó được cai trị bởi một vị thần khác—cựu Thần Decarabian."
Makoto đứng sau, lặng lẽ quan sát khu di tích "Đây là nơi Decarabian đã ngã xuống..." Cậu thầm nghĩ, nhưng không nói ra. Venti đã chọn giữ lại phần câu chuyện ấy, và cậu tôn trọng điều đó.
Cả nhóm tiếp tục di chuyển trong im lặng, nhưng không khí trở nên nặng nề hơn. Cảm giác về sự khắc nghiệt và độc đoán của cựu Phong Thần vẫn còn lẩn khuất trong không gian.
Khi đến một tòa tháp cao lớn giữa trung tâm di tích với những bức tường phủ rêu xanh, cả nhóm phát hiện ra những cơ quan dẫn sáng nằm rải rác xung quanh. Những cột đá được khắc tinh xảo, nhưng dường như đã ngủ quên từ hàng trăm năm trước.
"Là cơ quan..." Lumine thì thầm, nhìn quanh đầy thận trọng.
Venti gật đầu. "Những cơ quan này có thể là chìa khóa. Nếu chúng ta kích hoạt chúng, có lẽ chúng sẽ giúp chúng ta tìm được Dvalin" Cậu nhìn lên bầu trời, như thể hy vọng vào một điều gì đó từ xa xưa. "Dvalin... có quyền tự do lựa chọn liệu nó có bảo vệ Mondstadt hay không. Người dân Mondstadt chưa từng phản bội nó, họ chỉ không hiểu rằng nó cũng có quyền lựa chọn."
Diluc giọng lạnh lùng. "Dvalin đã bị thao túng. Nếu không thanh tẩy được nó, Mondstadt sẽ vẫn chìm trong hỗn loạn."
Jean kiên quyết. "Chúng ta phải thử mọi cách để giúp đỡ nó"
Lúc này, Makoto và Venti bắt đầu tiến tới các cơ quan, bắt đầu thử khởi động chúng. Tuy nhiên, khi cả nhóm tiếp cận, một luồng khí lạnh bỗng ùa tới, và từ trong bóng tối, những ma vật hilichurl lông lá đeo mặt nạ thô sơ và pháp sư vực sâu đáng sợ bất ngờ tràn đến.
"Chúng ta bị tấn công!" Jean hét lớn, rút kiếm ra.
Diluc lặng lẽ, ánh mắt sắc lạnh như lửa, lao thẳng vào bầy ma vật với tốc độ chóng mặt. Lửa từ vũ khí của anh sáng bừng, thiêu đốt mọi thứ trên đường đi. Lumine nhanh chóng lao vào hỗ trợ Diluc. Jean cũng không chịu kém, thanh kiếm trong tay cô phát sáng trong không gian u tối, xoay chuyển thành thục, đánh lùi từng đợt tấn công của ma vật.
Trong khi đó, Venti cùng Makoto gấp rút kích hoạt các cơ quan dẫn sáng. Venti vừa sử dụng sức mạnh của mình, vừa hòa lẫn với năng lượng nguyên tố Phong trong không gian. Những luồng gió nhẹ nhàng cuộn xoáy quanh cậu, phát ra những âm điệu kỳ lạ như tiếng thì thầm của thần linh.
"Nhanh lên, Venti!" Makoto hối thúc, khi thấy số lượng ma vật tăng lên không ngừng. "Được rồi, được rồi!" Venti đáp lại, tay nhanh chóng điều chỉnh cơ quan cuối cùng.
Cuối cùng, cơ quan dẫn sáng bừng sáng lên, ánh sáng màu lục nhẹ nhàng lan tỏa khắp tàn tích. Năng lượng nguyên tố Phong hòa quyện với sức mạnh của Venti, tạo nên một vòng xoáy gió khổng lồ, cuốn bay hết ma vật xung quanh. Lumine và Diluc, người vẫn đang chiến đấu quyết liệt, cảm nhận được sự thay đổi trong không khí. Ma vật bắt đầu lùi lại, rồi biến mất như thể bị tiêu diệt bởi luồng năng lượng mới. Ánh sáng từ cơ quan dẫn sáng bùng lên dữ dội, bao trùm lấy mọi thứ. Makoto nhắm mắt theo bản năng, cả cơ thể như bị hút vào một luồng năng lượng mạnh mẽ. Khi ánh sáng dần tan biến, cậu từ từ mở mắt và nhận ra mình và mọi người đã bị đưa đến một nơi khác. Cậu đang đứng trên một bờ tường thành đổ nát, gió thổi mạnh, rít gào qua từng khe hở. Mây mù dày đặc bao quanh dưới chân thành, như thể cả thế giới bên dưới bị nhấn chìm trong một biển mây. Phía trên cao, bầu trời đen kịt, u ám, sấm sét đan xen nhau, ánh chớp chiếu sáng cả không gian, tạo nên khung cảnh vừa hùng vĩ vừa đáng sợ.
"Chúng ta... đã bị kéo vào bí cảnh." Makoto nói, nhăn mặt.
Bỗng nhiên, một luồng gió xoáy khổng lồ xuất hiện trên bầu trời, cuốn theo mây mù và sấm sét, tạo ra một xoáy khí khủng khiếp. Trong lòng cơn lốc xoáy, Makoto nhìn thấy một bóng đen khổng lồ bay lượn với tốc độ chóng mặt.
"Dvalin..." Venti khẽ nói lên, giọng trầm xuống. Dvalin, con rồng từng là bảo hộ thần của Mondstadt, giờ đây hiện ra với đôi cánh khổng lồ vẫy vùng trong gió, thân mình bị những vết ăn mòn đen tối bao phủ.
"Các vết ăn mòn... đã trầm trọng hơn rồi," Venti tiếp tục, mắt chăm chú nhìn vào những dấu vết đáng sợ trên người Dvalin. " Lumine, chỉ có bạn mới có thể thanh tẩy nó thôi."
Lumine gật đầu, ánh mắt kiên định. Không chút do dự, cô tiến về phía trước.
Venti lập tức giơ tay lên, điều khiển nguyên tố Phong xung quanh. "Hãy để ta đưa mọi người lên!" Một cơn gió mạnh cuốn lấy Lumine, cùng với Diluc và Jean, nâng họ lên không trung, hướng thẳng về phía Dvalin đang lượn vòng trên bầu trời.
Nhưng ngay khi họ tiến lại gần, Dvalin gầm lên giận dữ, đôi mắt đỏ rực như lửa, tràn đầy sự thù hận và đau đớn. Nó đập cánh mạnh, tạo ra những luồng gió xoáy khổng lồ quét qua, đe dọa xé toạc mọi thứ trên đường đi.
Diluc và Jean lao tới trước, dùng hết sức để chống đỡ những đòn tấn công mãnh liệt của Dvalin. Jean vung kiếm, tạo ra những đợt sóng gió để làm dịu các luồng khí xoáy, trong khi Diluc dùng nguyên tố Hỏa thiêu đốt không gian xung quanh, cố gắng kiềm chế cơn thịnh nộ của Dvalin.
Móng vuốt sắc bén của Dvalin lao xuống với tốc độ kinh hoàng, nhắm thẳng vào Jean. "Jean! Bên trái!" Diluc hét lên, vung thanh kiếm lửa của mình, tạo ra một cú chém lửa rực rỡ, cắt qua luồng khí, nhưng không kịp cản đòn tấn công. Móng vuốt của Dvalin lao xuống với tốc độ kinh hoàng, nhắm thẳng vào Jean. Jean né qua một bên, vừa kịp thoát khỏi cú móng vuốt chết chóc. Dvalin không dừng lại, vung đuôi khổng lồ của nó về phía Diluc. Anh giơ thanh kiếm lên đỡ, nhưng sức mạnh từ cú đập khiến anh lùi lại một đoạn, lảo đảo trong không trung.
Dvalin lại gầm lên, long tức từ miệng nó tỏa ra, phóng thẳng về phía Jean và Diluc. Jean lập tức giơ kiếm lên, tạo một lá chắn gió bảo vệ cả hai. Dù lá chắn có thể cản lại phần lớn đòn tấn công, nhưng sức mạnh từ long tức vẫn khiến họ chao đảo.
Lumine thấy thời cơ đến. Trong lúc Dvalin mải mê tấn công Jean và Diluc, cô lợi dụng sơ hở, áp sát thân mình khổng lồ của nó. Bằng cả hai tay, Lumine chạm vào vết ăn mòn trên người Dvalin. Một luồng ánh sáng mềm mại, tỏa ra từ bàn tay cô, chậm rãi lan tỏa qua cơ thể Dvalin. Những vết ăn mòn đen tối dần tan biến, nhường chỗ cho một làn da sáng bóng, sạch sẽ như ngày đầu. Dvalin gầm lên, nhưng không còn sự giận dữ trong giọng nói, chỉ còn sự đau đớn đang dần rời bỏ nó. Khi Lumine hoàn tất việc thanh tẩy, cơ thể Dvalin rơi xuống, đáp mạnh lên tường thành đổ nát. Đất đá văng tung tóe, tạo ra một tiếng động lớn. Một đoạn tường thành bị nghiền vỡ, rơi vào biển mây tĩnh mịch không tiếng động. Makoto cảm nhận được cơn chấn động dưới chân mình, đôi mắt cậu chăm chú nhìn lên thân hình khổng lồ của Dvalin. Venti kêu lên: "Mau thanh tẩy chiếc sừng của nó!". Lumine, Jean và Diluc nhanh chóng tiến về phía trước, định tiếp tục thanh tẩy. Makoto dõi theo ánh mắt của Venti, và cậu nhận ra chiếc sừng trên đầu Dvalin đang bị ăn mòn đen kịt bởi năng lượng Vực Sâu. Những vết đen tím uốn lượn quanh chiếc sừng như những dòng khói độc, lan tỏa một cách đầy ghê rợn. Lumine nhanh chóng giơ tay, định tiếp tục thanh tẩy. Nhưng đúng lúc đó, Dvalin gầm lên một tiếng khủng khiếp, toàn thân nó cuộn trào một luồng năng lượng đầy giận dữ. Cả bầu trời như bị xé toạc bởi cơn thịnh nộ của nó.
"Chuyện gì đang xảy ra vậy?!" Diluc vừa hét vừa cố gắng giữ thăng bằng khi mặt đất dưới chân họ nứt toác ra.
Venti nghiêng đầu, nheo mắt nhìn Dvalin và đột nhiên bật cười.
"Haha! Đây là tuyệt chiêu của Dvalin—'Khúc Bế Mạc'!" cậu nói, giọng điệu nhẹ nhàng giữa tình thế căng thẳng này.
Paimon quay ngoắt sang Venti, biểu cảm hoang mang hiện rõ trên mặt. "Tên chiêu thức này thật kỳ quái..."
Venti nhún vai, nhếch mép "Là tôi vừa mới đặt cho nó đấy."
Paimon gấp phát hoảng "Ê... Đây không phải lúc để anh đùa cợt đâu tên hát rong!"
Nhưng chưa đợi Venti có thể phản bác thì ngay lập tức, mặt đất bắt đầu nứt vỡ dữ dội hơn. Năng lượng từ Dvalin bùng phát, những luồng lửa xanh phát ra từ các vết nứt trong tường thành, lan tỏa ra khắp nơi, thiêu đốt mọi thứ xung quanh. Cả nhóm bị đẩy lùi lại, khó lòng tiếp cận Dvalin được nữa. Jean gồng mình chống lại luồng sức mạnh khổng lồ, khuôn mặt cô nhăn lại "Chúng ta phải tìm cách đến gần! Lumine không thể thanh tẩy nếu không chạm được vào chiếc sừng!"
Venti giơ tay, tạo ra một luồng gió bao quanh Paimon và Makoto, bảo vệ họ khỏi sức nóng tỏa ra từ các vết nứt. "Được rồi, đừng hoảng loạn! Tóm lại là dựa vào luồng gió của tôi để tránh những vết nứt đi!" cậu nói với một nụ cười nhẹ nhưng ánh mắt nghiêm túc.
"Năng lượng phát ra từ các vết nứt có thể rất nóng," Venti tiếp tục, "vì vậy hãy cẩn thận khi di chuyển. Đừng để bị cuốn vào!"
Dvalin lúc này dường như đã mất kiểm soát hoàn toàn, không ngừng quẫy đạp và phát ra những luồng lửa xanh mạnh mẽ. Móng vuốt của nó cào xuống đất, tạo ra những vết nứt lớn hơn, khiến tường thành rung chuyển dữ dội. Diluc vung kiếm bảo vệ Jean và Lumine khỏi các luồng lửa, nhưng ngay cả anh cũng đang phải đối mặt với sự thách thức khủng khiếp này.
"Dvalin thực sự đang điên cuồng!" Makoto lẩm bẩm, đứng lùi lại phía sau cùng với Paimon và Venti, lo lắng quan sát tình hình. Tim cậu đập thình thịch khi thấy Jean và Diluc chật vật chống đỡ, còn Lumine đang tìm cách tiến đến gần hơn chiếc sừng của Dvalin.
"Lumine, cẩn thận!" Paimon hét lên khi một luồng lửa xanh bùng phát gần cô, suýt chút nữa thiêu cháy cô.
Lumine né tránh thành công, vẫn kiên định tiến tới. Dưới sự bảo vệ của gió từ Jean, cô cố gắng vượt qua những chướng ngại trước mắt, dần dần áp sát được Dvalin.
Makoto nín thở khi thấy cô chỉ còn cách chiếc sừng của Dvalin vài bước chân nữa. Bỗng nhiên một cơn cuồng phong mạnh mẽ phát ra từ Dvalin, thổi bay Lumine ra khỏi tường thành. "Không...!" Lumine kinh ngạc, nhưng cô không kịp phản ứng. Cơn gió cuồng nộ quét qua cô, thổi bay cơ thể nhỏ nhắn của cô ra khỏi tường thành. Trong khoảnh khắc hỗn loạn đó, Jean và Diluc chỉ có thể nhìn theo, không thể làm gì được. Cả Venti cũng bất ngờ trước cơn cuồng phong, gió của cậu chưa kịp đáp ứng.
"Lumine!!!" Paimon hét lên trong nỗi hốt hoảng, giọng cô vang vọng giữa không trung.
Lumine rơi nhanh xuống, cơ thể bị cuốn vào làn mây mù mịt mù phía dưới tường thành. Cô cảm nhận được khoảng không trống rỗng dưới chân mình, cảm giác hoảng loạn xâm chiếm lấy tâm trí. Nhưng ngay lúc ấy—Makoto không hề suy nghĩ, cậu đã nhảy xuống theo Lumine.
Cậu lao theo cô trong vô thức, không một chút chần chừ. Gió rít gào bên tai, nhưng Makoto chỉ tập trung vào việc ôm lấy Lumine trước khi cô rơi quá xa. Cậu kéo cô lại vào vòng tay mình, ôm chặt Lumine. Trong cơn hoảng loạn, Vision của Makoto bỗng sáng lên, tỏa ra một luồng ánh sáng mạnh mẽ. Cậu không biết sức mạnh này đến từ đâu, nhưng bản năng đã dẫn dắt cậu sử dụng nó. Phong nguyên tố trong cơ thể cậu bùng phát, hòa cùng với không khí xung quanh, tạo nên một cơn gió mạnh mẽ đầy uy lực.
Một cột sáng xanh lấp lánh hiện ra, phóng thẳng lên bầu trời đêm sấm sét, lan tỏa ra xung quanh, như một cơn bão nhỏ thổi ngược trở lại xung quanh. Năng lượng cuồng bạo của Dvalin lập tức bị đẩy lùi, khiến tất cả mọi người trên tường thành bị chói mắt bởi luồng sáng phát ra từ Makoto.
Khi mọi người lấy lại được tầm nhìn, họ chứng kiến một cảnh tượng đầy kinh ngạc: Makoto xuất hiện giữa cột sáng, đôi mắt cậu sáng rực với sức mạnh phong nguyên tố. Hai tay cậu bế Lumine, đôi cánh năng lượng trắng mờ ảo như gió hiện ra sau lưng cậu, mang theo vẻ thần thánh và đầy uy nghiêm.
Không kịp tận hưởng khoảnh khắc quyền năng ấy, Makoto chỉ quay sang Lumine, gương mặt cậu nghiêm túc nhưng đôi mắt vẫn giữ sự dịu dàng.
"Tiến lên thôi," cậu nói, giọng cương quyết.
Rồi trước sự ngỡ ngàng của tất cả, Makoto bế Lumine trong tay và lao vút về phía Dvalin, cơ thể họ được luồng gió của cậu nâng đỡ, như mũi tên lao đi. Đôi mắt rực lửa của Dvalin hướng về phía họ, nó gầm lên một tiếng dữ dội, chuẩn bị phản kháng. Nhưng Makoto đã kịp kích hoạt sức mạnh của mình, luồng gió mạnh mẽ tỏa ra từ cơ thể cậu, bao trùm lấy Dvalin. Cảm giác áp lực đè nặng lên Dvalin, sức mạnh vốn dĩ cuồng bạo của nó bị kiềm chế. Mỗi lần nó cố vẫy vùng, cơ thể to lớn của nó lại như bị bó chặt hơn, không thể nào cựa quậy nổi. Ánh mắt của nó từ giận dữ chuyển thành mệt mỏi, đôi cánh khổng lồ trĩu xuống. Makoto cảm nhận được điều đó, cậu cũng không còn sức để duy trì lâu hơn nữa.
“Nhanh lên, Lumine...” Makoto thở hổn hển, giọng nói khàn khàn vì kiệt sức khi cơ thể cậu từ từ ngã xuống gần Dvalin. "Tận dụng lúc này..."
Lumine nhìn Makoto, rồi không chút do dự, cô lao về phía chiếc sừng đen kịt trên đầu Dvalin. Khi cô chạm vào chiếc sừng, cảm giác đau đớn từ Dvalin truyền thẳng vào cô, khiến cô khẽ rùng mình. Nhưng không dừng lại, cô nhẹ nhàng thì thầm:
“Dvalin... đau lắm phải không...” Giọng cô như tiếng gió thoảng qua. "Xin lỗi... cố nhẫn nhịn một chút thôi."
Bằng tất cả sức mạnh của mình, Lumine bắt đầu thanh tẩy dấu vết ăn mòn, ánh sáng êm dịu bao phủ lấy chiếc sừng, xóa đi lớp màu đen đáng sợ, trả lại màu xanh dương vốn có của nó. Mọi người phía xa hồi hộp quan sát cảnh tượng đó. Nhưng ngay khi vệt đen cuối cùng trên chiếc sừng biến mất, đột nhiên nền đá dưới chân họ bắt đầu vỡ. Vết nứt lan rộng ra khắp tường thành, từng mảnh đá rơi xuống không trung, kéo theo cả nhóm rơi xuống vực sâu.
“Nơi này sập rồi!!” Paimon hét lên hoảng loạn.
Khi tất cả dường như đã rơi vào tuyệt vọng, một cái bóng khổng lồ lao đến từ phía dưới, và Dvalin đã đỡ lấy họ trên lưng mình, đôi cánh vĩ đại của nó giang rộng, bay lên trời giữa đống đổ nát. Mọi thứ chìm vào biển mây mù bên dưới. Không gian bắt đầu nứt vỡ, Dvalin xuyên qua khe nứt, tiến vào bầu trời đêm quen thuộc của lục địa Teyvat.
Venti nằm dài trên lưng Dvalin, tận hưởng cơn gió đêm trên làn da, đôi mắt cậu rực lên một chút xúc động. Cậu mỉm cười nhẹ nhàng.
“Chúng ta lâu rồi không cùng bay như thế này nhỉ, Dvalin...” Venti khẽ nói, giọng như đang hồi tưởng lại một quá khứ xa xôi.
Dvalin bay lượn trong gió, đôi mắt vẫn giữ chút hoài nghi. “Lúc nãy... tại sao không nhờ ta...? Không giống như trước đây, cần ta ‘bảo vệ’ sao…”
“Ta không muốn ngươi nghe theo Vực Sâu,” Venti đáp, ánh mắt dịu dàng nhưng kiên định. “Nhưng cũng không có nghĩa là ngươi phải nghe theo ta, Dvalin. Tự do theo mệnh lệnh của thần liệu có phải là tự do thực sự không?”
Dvalin khẽ động đôi cánh, như cảm nhận được điều gì đó trong lời nói của Venti. “Nhưng ta đã không còn là Tứ Phong Thủ Hộ...”
Venti mỉm cười, cái nhìn trìu mến hướng về người bạn cũ. "Cho dù không còn thân phận đó, ngươi chẳng phải vẫn đang bảo vệ chúng ta sao?"
Cậu vươn tay ra, để gió nhấc bổng cánh tay. "Từ nay về sau, mang theo sự chúc phúc của ta... Hãy bay tự do thêm nữa nhé..."
Dvalin lượn qua những đám mây, mang theo mọi người trở lại Thành Mondstadt. Khi họ tiếp đất, Dvalin dừng lại, lưu luyến nhìn về phía thành phố, trước khi vỗ cánh bay cao lên bầu trời. Trong chốc lát, hình bóng khổng lồ ấy biến mất, chỉ còn lại ánh trăng và gió thoảng.
Đăng bởi | Yamiko |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian |