Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phong Ma Long

Phiên bản Dịch · 3567 chữ

Cả nhóm của Lumine và các đồng đội tụ tập lại trong quán rượu. Paimon, với vẻ mặt phấn khích, cất tiếng: "E hèm... Hiệp hội bảo vệ Dvalin! Tập hợp!" Giọng cô đầy nhiệt huyết.

Venti liếc nhìn qua nhóm, đưa tay chỉ trên mặt bàn: "Vậy thì, mau lấy kết tinh thu thập được ra đi."

Lumine và Diluc lần lượt đặt một số viên kết tinh nước mắt lên mặt bàn. Venti quan sát cẩn thận rồi đột nhiên nhíu mày, vẻ lo lắng hiện rõ trên gương mặt. "A... Màu sắc của kết tinh hình như bị nhiễm bẩn hơn rồi..." Anh thở dài, đôi mắt trầm xuống. "Dvalin... rốt cuộc đang phải chịu đựng sự dày vò như thế nào...?"

"Không sao đâu, Venti, chúng ta sẽ làm sạch chúng," Lumine nói, kiên định. "Tóm lại, để tôi hãy thanh tẩy những kết tinh này trước."

Với một cái vẫy tay nhẹ, Lumine làm phép thanh tẩy, và ngay lập tức, kết tinh màu đỏ trở về với màu xanh lam nguyên thủy. Jean quan sát, đôi mắt ngạc nhiên: "Nếu không phải tận mắt chứng kiến, thật là khó mà tin được..."

Diluc, với nụ cười khẽ thoáng qua, thì bình luận: "Thật thú vị. Việc này khiến người khác cảm thấy thoải mái giống như là lọc rượu vậy."

Venti nở một nụ "Bấy nhiêu nước mắt là đủ rồi. Vậy thì tiếp theo..." Anh nhìn vào Lumine, đôi mắt lóe lên với vẻ nghiêm túc. "Giống như lần trước, nhỏ nó vào Đàn Thiên Không đi."

Lumine gật đầu, nhẹ nhàng đưa tay ra cầm kết tinh đã được thanh tẩy "Cứ giao cho tôi."

Lumine đưa kết tinh lại gần Đàn Thiên Không. Trong chốc lát, kết tinh nước mắt bị hoà tan, được Đàn Thiên Không hấp thụ, khiến cho cây đàn sáng rực lên.

Paimon nhảy lên, hò reo: "Thành công rồi!"

Jean, lúc này, cảm nhận được sự khác biệt ngay lập tức. "Cảm giác hoàn toàn khác với trước đây," cô nói, nở nụ cười thoải mái.

Venti khẽ vuốt tóc, nhìn lên bầu trời: "Nguyên Tố Phong... đầy đến mức sôi động. Như vậy chắc là được rồi."

"Cảm ơn bạn, Lumine," Venti mỉm cười, nhẹ nhàng nói, mắt ánh lên vẻ cảm kích.

Jean gật đầu rồi tiếp lời: "Vậy thì, chúng ta phải đi đâu triệu hồi Phong Ma Long? Không thể làm trong thành Mondstadt được, nếu thất bại sẽ gây ra tổn thất không thể bù đắp."

Diluc thận trọng thêm vào: "Ở trong chỗ của tôi, đương nhiên cũng... không phải lựa chọn tốt nhất."

Jean im lặng một lúc, rồi nghiêm túc nói tiếp: "Từ Hồ Sao Rơi đi một đoạn về hướng đông, phía nam bờ biển có một vùng núi. Leo dọc theo vùng núi, có thể đến được một nơi gọi là Vực Hái Sao. Venti, gió biển và gió ở nơi cao mà cậu muốn, đều có thể tìm thấy ở đó."

Paimon bất ngờ thốt lên: "...A! Là bờ biển lần trước bạn nằm ngủ nướng phải không, Lumine?"

Venti gật đầu, nhẹ nhàng nói: "Ừm, để tôi suy nghĩ, Vực Hái Sao phải không... Quả thực là một nơi rất tốt, rất hợp với giọng hát của tôi."

Jean nhìn mọi người, sắc mặt nghiêm túc: "Rất tốt. Vậy thì chúng ta hãy chuẩn bị sẵn sàng, tập hợp tại Vực Hái Sao. Mong mọi người nghiêm túc, không được đến trễ."

Paimon vội vàng giơ tay chào: "Tuân lệnh, đội trưởng đại nhân!"

Jean giật mình, bối rối một chút: "A... xin lỗi, không cẩn thận đã quen như trong đội kỵ sĩ..."

Diluc nhìn lại mấy người rồi nói "Vậy thì chúng ta đi thôi, không còn thời gian để lãng phí."

Khi cả nhóm đến Vực Hái Sao vào ban đêm, không gian tràn ngập vẻ hoang sơ, hùng vĩ của thiên nhiên. Gió nhẹ từ biển thổi qua, mang theo hương mằn mặn của đại dương, cùng với ánh trăng chiếu rọi lên mặt nước biển tạo nên một khung cảnh tuyệt đẹp.

Diluc nhìn quanh, thấy mọi người đã có mặt đông đủ, khẽ gật đầu: "Hm, đã đông đủ rồi."

Venti đứng trên đỉnh một gò đất cao, ngắm nhìn bầu trời. "Rất hợp với chủ đề 'Sự gặp lại của định mệnh' nhỉ?" Anh ta cười nhẹ, rồi giơ Đàn Thiên Không lên. "Vậy thì, chuẩn bị thôi."

Jean, luôn giữ vẻ nghiêm túc, đáp lại: "Ừ, bất kể kết quả như thế nào, ít nhất cũng nhìn thấy được cơ hội." Cô nhìn xa xăm về phía thành Mondstadt. "Thời gian này, cả tòa thành đã gánh chịu quá nhiều..."

Diluc, vẫn giữ giọng điệu châm chọc: "Chỉ là từ đầu đến giờ, người giải quyết vấn đề lại là Lumine và một thi sĩ. Ha, đội Kỵ Sĩ miễn cưỡng coi như có chút công lao."

Venti cười khẽ, rồi giơ tay yêu cầu: "Được rồi, mọi người tránh qua một chút. Nhà thơ lang thang giỏi nhất thế gian, bắt đầu kéo lên dây đàn rồi."

Khi Venti bắt đầu chơi Đàn Thiên Không, âm thanh trong trẻo vang lên, xé tan sự tĩnh lặng của không gian. Một lúc sau, bỗng nhiên một hình bóng đột ngột xuất hiện từ bầu trời, 6 đôi cánh khổng lồ xé toạc không khí, cùng tiếng gầm rền vang. Dvalin, con rồng xanh với sáu cánh lộng lẫy, dần hiện ra giữa ánh sáng mờ ảo. Ánh sáng từ đôi mắt Dvalin như ngọn lửa xanh cháy bập bùng, vảy trên cánh tỏa sáng nhẹ nhàng. Cả cơ thể to lớn phủ màu xanh lam sâu thẳm, và một chiếc sừng nổi bật trên đầu. Chiếc đuôi lông vũ khổng lồ quạt gió dữ dội khi nó hạ cánh.

Makoto đứng bên, không khỏi lặng người, thì thầm: "Không ngờ lại khổng lồ đến thế này…"

Dvalin cất tiếng, giọng đầy giận dữ và oán hận: "Là ngươi... giữa chúng ta... đã không còn gì để nói nữa..."

Venti nhìn lên, mắt dịu dàng nhưng ẩn chứa nỗi buồn sâu thẳm. "Vậy sao? Chẳng lẽ do ta nhìn sai rồi sao?" Anh ta tiến lên một bước, đôi mắt chăm chú vào Dvalin. "Ánh mắt của ngươi, giống như đang nhớ lại bài hát đó..."

Dvalin chỉ đáp lại bằng một tiếng "Hừ..." trầm đục.

Jean ngạc nhiên thì thầm: "Bọn họ, thật sự có thể nói chuyện với nhau..."

Khi lời còn chưa dứt, một đòn tấn công bất ngờ đánh vào Venti. Makoto kịp thời kéo Venti lùi lại, hô lên “Đánh lén…!"

Paimon kinh hãi hét lên "A, tên hát rong!"

Một Pháp Sư Vực Sâu xuất hiện trước mặt Dvalin, cắt ngang cuộc hội thoại. Pháp Sư Vực Sâu lạnh lùng lên tiếng: "Đừng để bị bọn họ lừa nữa, con rồng đáng thương... Hắn đã bỏ rơi ngươi từ lâu rồi... Nhìn xem, bây giờ hắn lại đến để lừa ngươi..."

Dvalin, với ánh mắt đầy thù hận, gầm lên: "Barbatos..."

Pháp Sư tiếp tục kích động: "Thù hận đi, tức giận đi. Ngươi đã là kẻ địch của Mondstadt, không thể quay đầu lại."

Dvalin giận dữ rống lên, hướng về phía Venti: "Những người này, là đi cùng với ngươi... để đến giết ta sao?!"

Venti căng thẳng đáp lại: "Không phải như vậy!"

Tên Pháp Sư nhếch mép cười: "Con rồng này phải đi phục vụ chủ nhân thực sự của nó rồi... Các người cứ tiếp tục ở đây mà than thở về sự bất lực của mình đi!"

Dvalin gầm lớn, cơn giận sôi trào, gió từ đôi cánh thổi bay cả nhóm lùi về sau. Cả bầu trời như rung chuyển trước sức mạnh của con rồng. Đàn Thiên Không bị hất văng xuống đất, vỡ tan thành từng mảnh. Dvalin đập cánh rồi bay vút lên nền trời đêm đầy sao.

Venti, trong lúc gắng gượng đứng dậy, cười khổ "Dvalin... thật sự... không còn cách nào nữa sao…"

Jean lo lắng chạy đến "Ngài Venti, hãy chú ý bảo vệ bản thân."

Venti khẽ cười, ánh mắt thoáng một chút biết ơn "Haha... thực chất không phải bây giờ cô mới phát hiện ra thân phận thực sự của tôi phải không, Jean? Chỉ là, cảm ơn cô vẫn gọi tôi bằng cái tên đó."

Makoto kiểm tra lại cây đàn, lắc đầu "Đàn Thiên Không vỡ rồi."

Diluc, lúc này vẫn bình tĩnh hỏi: "Còn có thể đàn không?... Hoặc là, còn có thể dùng nước mắt của rồng để sửa chữa không?"

Venti chậm rãi lắc đầu: "Ừm... Đã hỏng đến mức này... chắc là hết cách rồi."

Lumine siết chặt nắm tay "Không thể bỏ qua cho tên Pháp Sư Vực Sâu."

Diluc nhìn thẳng vào mắt Venti, vẻ mặt nghiêm túc. "Đúng vậy, nếu không thể đánh bại nguồn cơn của sự ăn mòn, thì không thể giảm bớt sự đau khổ mà Dvalin phải chịu đựng."

Jean tiếp lời, sự lo lắng hiện rõ trong giọng: "Tình huống của Dvalin rất nguy hiểm... Vậy thì, tôi triệu tập Kỵ Sĩ Trinh Thám đến theo dõi..."

Diluc cắt ngang, giọng điệu chắc nịch: "Không cần đâu."

Jean ngạc nhiên: "Ừm?"

Diluc bình thản giải thích: "Trước đây không lâu, ở đền thần của Tứ Phong Thủ Hộ, tôi đã tự tay giết chết một tên pháp sư khác."

Paimon không thể tin nổi: "Í?! Là lúc nào..."

Diluc nhẹ nhàng nói tiếp, không màng đến sự ngạc nhiên của mọi người: "Muốn theo dõi đám quái vật đó, có thể nhờ vào mạng lưới tình báo và thủ đoạn của tôi."

Paimon thì thầm: "Lão gia Diluc... Tuy rằng không ưa đội Kỵ Sĩ, nhưng sẽ dùng cách của mình để bảo vệ Mondstadt."

Venti cười khúc khích: "Ngữ khí của bé Paimon, đột nhiên trở nên yêu thương như thế...!"

Diluc chỉ hừ nhẹ rồi nói: "Tóm lại, đợi tin tức của tôi đi. Tôi muốn bọn chúng hiểu rằng, bất kể Giáo Đoàn Vực Sâu ngang ngược hỗn xược như thế nào... Ở Mondstadt, có những việc không thể làm."

Cả nhóm trở lại quán rượu, không khí có chút trầm mặc.

Tối hôm sau, cả nhóm tiếp tục họp mặt. Diluc mở đầu với giọng điệu trầm tĩnh nhưng đầy kiên quyết:

“Giáo Đoàn Vực Sâu… những kẻ thù bí ẩn và đầy nguy hiểm. Ngay cả mạng lưới tình báo của chúng tôi cũng rất ít thông tin về chúng,” anh thở dài, ánh mắt xa xăm. “Dù phiền phức, nhưng tôi cũng tìm ra được chút manh mối.”

Venti khẽ cười, một nụ cười nửa đùa nửa thật: “Nhanh vậy đã có manh mối sao? Không hổ danh là lão gia Diluc, thông tin nhanh nhạy quá.”

Diluc liếc mắt, nhìn Venti "Quá khen rồi, thưa Phong thần đại nhân Barbatos" anh nói bằng một chất giọng đều đều không hề có cảm xúc.

Paimon, đứng kế bên, không kìm được hỏi “Nhưng này, tên hát rong—à không, Phong Thần đại nhân Barbatos, tại sao ngài lại cần mượn sức mạnh của loài người?”

Venti khẽ nhún vai, khuôn mặt trở nên nghiêm túc hơn một chút: “Haha, phải giải thích thế nào đây nhỉ? Thực ra, Bảy vị thần mà các bạn nhắc đến vốn được gọi là ‘Bảy vị Chấp Chính Trần Thế.’ Chúng tôi chia trần thế thành bảy phần, mỗi thần cai quản một phần—đó là trách nhiệm của thần. Thực hiện trách nhiệm của Thần, mới có thể tích lũy thần lực. Nhưng tôi… tôi không thích thống trị, và tôi tin Mondstadt cũng không muốn thế.”

Jean, ngồi gần đó, gật đầu nhẹ, mắt đầy sự tôn kính: “Lý tưởng của đại nhân Barbatos, ‘Hãy tạo dựng một thành bang không có người làm vua,’ chúng tôi vẫn luôn ghi nhớ.”

Paimon nhìn Jean, tròn mắt ngạc nhiên: “Đội trưởng Jean, ngài thật là thành kính! Ai mà ngờ nguyên do thật sự là vì người nào đó quá lười biếng và không thích làm việc chứ!”

Venti ho khan “Khụ khụ… Tóm lại, lâu rồi tôi không quay về Mondstadt… Cho nên giờ tôi, không nghi ngờ gì nữa, chính là vị thần yếu nhất trong Bảy vị thần!”

Lumine nhướn mày: “Nói thẳng vậy cũng được sao…”

Makoto, im lặng nãy giờ, bất giác bật ra một câu: “Không hổ là thần của ‘Thành Phố Tự Do.’”

Venti cười lớn: “Quá khen quá khen!”

Giọng nói trầm thấp của Diluc cắt ngang: “Chúng ta có một vị Phong Thần như vậy, thật khó nói là tốt hay không. Nhưng hiện tại, hãy bỏ qua chuyện Bảy vị thần và tập trung vào kẻ thù chung của loài người.” Anh nhìn mọi người trong nhóm, ánh mắt sắc lạnh. “Lần này, dấu vết của Pháp Sư Vực Sâu xuất hiện gần Tửu Trang Dawn của tôi.”

Jean gật đầu “Chúng ta không thể để chúng chạy thoát.”

Lumine đứng dậy, chuẩn bị cho hành trình tiếp theo: “Bắt đầu săn lùng thôi.”

Mọi người lại lũ lượt kéo nhau về trang viên của Diluc. Buổi đêm bao trùm lấy Mondstadt, ánh trăng nhạt nhòa soi qua những đám mây, hắt ánh sáng bạc xuống mặt đất. Đoàn người bước về phía Tửu Trang Dawn, nơi ánh đèn lồng trong sân vẫn lấp lánh dịu dàng trong bóng tối. Tửu trang tĩnh lặng, chỉ có tiếng gió thổi qua những tán cây kẽ lá xào xạc và tiếng lửa trong lò rượu lách tách.

Makoto cảm nhận được một bầu không khí nặng nề và căng thẳng bao trùm lấy mọi người, đặc biệt là Diluc. Anh ta đứng thẳng người, ánh mắt sắc lạnh như có ngọn lửa âm ỉ bên trong. Lumine bước bên cạnh, tay nắm chặt thanh kiếm sáng lấp lánh dưới ánh trăng. Jean thì luôn giữ vẻ điềm tĩnh, nhưng cô cũng không giấu nổi sự cảnh giác trong từng bước chân.

“Chúng ta sắp đến rồi,” Diluc nói khẽ, ánh mắt hướng về phía xa, nơi một thác nước lớn chảy xuống từ vách đá. Dưới ánh trăng, dòng thác trông như một dải lụa bạc trải dài, nhưng bên cạnh nó là điều mà họ nhắm đến — một hang động bí mật được che giấu khéo léo bởi tán lá và dòng nước.

Cả nhóm tiến vào hang động, không khí bên trong ẩm ướt và lạnh lẽo, tiếng thác đổ bên ngoài dội vào sâu thẳm. Hang động dẫn lối đến một không gian rộng hơn, nơi ánh sáng đỏ rực của lửa phản chiếu từ các bức tường đá. Đứng giữa không gian ấy là một tên Pháp Sư Vực Sâu Hỏa, áo choàng rực lửa phủ kín cơ thể, đôi mắt lóe lên ánh hung bạo khi hắn nhận ra sự hiện diện của họ.

“Đến rồi,” Lumine khẽ nói, ánh mắt sắc lạnh hướng về phía pháp sư. Không một lời nào khác, cô lao về phía trước, thanh kiếm trong chém thẳng vào pháp sư. Pháp sư hét lên, dựng một bức tường lửa để ngăn đòn tấn công, nhưng Jean ngay lập tức vung kiếm, tạo ra một cơn lốc xoáy gió mạnh mẽ cuốn phăng ngọn lửa.

“Tập trung vào hắn!” Jean kêu lên.

Pháp Sư Vực Sâu đáp trả bằng một loạt quả cầu lửa bay về phía họ. Diluc không chần chừ, vung thanh đại kiếm chém thẳng vào quả cầu lửa và phá vỡ nó thành từng mảnh lửa nhỏ rải khắp không trung.

“Đừng hòng trốn!” Diluc hét lớn, lao thẳng về phía pháp sư. Thanh kiếm đỏ rực chém vào không khí, tạo ra những vụ nổ lớn. Lumine di chuyển nhanh nhẹn, bám theo phía sau, dùng kỹ năng nguyên tố Phong của mình kết hợp với kiếm kỹ, tạo ra những đợt sóng năng lượng công phá vào lá chắn của pháp sư.

Pháp sư gầm lên, tung đòn cuối cùng hòng phản kháng, nhưng Jean nhanh chóng dồn sức mạnh gió, bao quanh hắn trong cơn lốc xoáy không thể thoát ra. Chỉ trong chốc lát, tên pháp sư bị đánh bại, rơi xuống đất với một tiếng thở hắt. Cả hang động rung chuyển nhẹ nhàng, rồi yên lặng trở lại. Trong không gian yên lặng của hang động sau trận chiến, cả nhóm bắt đầu tụ họp lại. Không khí xung quanh dường như vẫn còn sót lại những dư chấn của năng lượng tỏa ra từ Pháp Sư Vực Sâu bị đánh bại.

"Ií? Đây là cái gì..." Venti nhíu mày, ánh mắt tập trung vào không gian trước mặt. Cậu nhắm mắt lại, như thể đang cảm nhận điều gì đó.

"Chuyện gì vậy, Venti?" Jean hỏi, giọng đầy lo lắng.

"Sau khi Pháp Sư Vực Sâu bị đánh bại, một loại năng lượng nào đó đã phát tán ra," Venti chậm rãi mở mắt, giọng nói nghiêm nghị hơn thường lệ. "Tác dụng chính của nó, dường như là ngăn cách sự liên hệ của tôi với Dvalin."

Cả nhóm im lặng lắng nghe, trong khi Venti tiếp tục giải thích, "Lumine, bạn biết 'Phế Tích Phong Long' không?"

Lumine lắc đầu, "Không, chưa từng nghe qua."

Venti gật đầu, rồi quay sang Diluc và Jean. "Nhưng đội trưởng Jean và lão gia Diluc chắc đều biết, đúng không?"

Makoto chần chừ một chút, nhưng rồi lên tiếng. "Đó là di tích cũ của thành phố mà Ma Thần Decarabian dựng lên, đúng không?"

Venti tròn mắt ngạc nhiên, rồi mỉm cười trêu chọc. "Ồ, cậu là nhà sử học sao, Makoto? Biết kỹ càng quá." Makoto chỉ cười gượng.

Venti tiếp tục giải thích, "Sau khi Dvalin thức tỉnh, nó đã dùng phế tích viễn cổ này làm sào huyệt. Giống như những cơn bão phong tỏa bốn phương Mondstadt trước đây, cửa vào phế tích cũng có chướng ngại đặc biệt."

Cậu ngừng lại, ánh mắt sáng lên. "Nhưng hiện nay, từ năng lượng được Pháp Sư Vực Sâu phát tán, tôi có thể đọc được nhịp điệu tạo ra ma lực."

"Nhịp điệu đó còn khó nghe hơn Hilichurl hợp xướng," Venti cười nhẹ, nhưng vẻ mặt vẫn đượm chút lo lắng. "Tuy vậy, nó đủ để chúng ta phá vách gió, và đến được bên trong Phế Tích Phong Long."

Diluc khẽ nhướng mày, giọng lạnh lùng. "Vậy thì, chúng ta sẽ phải khiêu chiến trực diện với Phong Long và tiêu diệt nó sao?"

Anh nhún vai, ánh mắt lướt qua Jean. "Tôi không có ý kiến gì... Nhưng Jean mới là người muốn tránh khai chiến."

Jean hít một hơi thật sâu, ánh mắt kiên định. "Không. Khi không còn lựa chọn tốt hơn, tôi sẽ gánh trách nhiệm thay đổi phương châm. Nếu thảo phạt Phong Long là cách duy nhất, tôi sẽ là kỵ sĩ xung phong lên trước."

"Không, hiện tại vẫn chưa đến mức đó," Venti chen vào, vẻ mặt cậu bỗng trở nên nghiêm túc.

"Ừm?" Diluc nghiêng đầu, tỏ vẻ thắc mắc.

Jean liếc nhìn Venti, dường như đã hiểu được ý cậu. "Ý của Venti là..."

"Đúng vậy," Venti gật đầu. "Đàn Thiên Không không phải là lá bài cuối cùng của chúng ta. Lá bài cuối cùng chính là Lumine."

Paimon ngạc nhiên kêu lên. "Lumine?"

Lumine nghiêng đầu, hỏi lại. "Vì tôi có thể thanh tẩy Giọt Nước Mắt Kết Tinh sao?"

Venti mỉm cười. "Đúng vậy. Nhưng còn có một điều quan trọng hơn ở bạn, Lumine. Những tạp chất trong nước mắt của Dvalin và lời nguyền trên người nó đều có cùng một nguồn sức mạnh tà ác. Bạn có khả năng thanh tẩy chúng."

Paimon nhảy dựng lên, lo lắng. "Nhưng như vậy nguy hiểm quá! Lumine mà lại đối đầu với Dvalin thì sao? Cậu ấy sẽ bị nuốt gọn trước khi kịp làm gì mất!"

Lumine bình tĩnh đáp lại. "Trận chiến này cần sức mạnh của tất cả mọi người, không chỉ của mình tôi."

Diluc khoanh tay, trầm ngâm một lúc trước khi lên tiếng. "Hừm... Kế hoạch rất thú vị, đáng để thử."

Jean bước tới, nhìn Lumine với ánh mắt kiên quyết. "Tôi đương nhiên sẽ đi cùng bạn, Kỵ Sĩ Danh Dự."

Paimon rùng mình, lo lắng thì thầm "Kẻ địch là quái vật Vực Sâu... Áp lực thực sự rất lớn nha."

Diluc lạnh lùng đáp lại. "Con người cũng có thế mạnh riêng. Đừng quên điều đó. Chúng ta sẽ cùng chiến đấu."

Venti đứng dậy, gảy nhẹ dây đàn, giọng cậu nhẹ nhàng. "Vậy thì... Đoạn thơ của anh hùng cuối cùng cũng đi vào trang sách chiến đấu rồi."

Makoto đứng lặng lẽ ở phía sau, quan sát tất cả. Đoạn kết chương đầu sắp tới, vị dũng sĩ đến từ vùng đất bên ngoài sắp có một trận chiến với ác long, giải cứu Mondstadt khỏi sự đe dọa thường trực. Makoto vẫn tò mò không biết phần thưởng sau khi cậu hoàn thành nhiệm vụ là gì. Cậu thở dài, ánh mắt hướng về phía trước, nơi cuộc chiến quyết định đang chờ đợi.

Bạn đang đọc Nguyên thần: The watcher của yamiko
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Yamiko
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.